Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 404: Nơi trú ẩn

Chương 404: Nơi trú ẩn


Trải qua không ít khó khăn, cuối cùng thì đám người bọn họ cũng an toàn đi đến nơi trú ẩn. Nhưng đổi lại, là một màn ghẻ lạnh của mọi người nơi đây. Không nói tới bọn họ, đám người sau lưng hắn ta. Bích Hạ, Văn Thành,... Cũng không ưa gì hắn.

- Không phải đã nói trước đó rồi sao, cô nên ngậm miệng mình lại. Nói nhiều như thế, không sợ mất lưỡi à?- Triệu Hoài nghiêng nghiêng đầu, liếc nhìn lấy Bích Hạ. Một màn này, khiến cho cô ta bất giác rùng mình, sống lưng cảm thấy lạnh lẽo.

- Ngươi... Làm như vậy, tưởng... Tưởng ta sợ ngươi chắc!- Nói là nói thế thôi, nhưng không biết từ bao giờ Bích Hạ đã trốn sau lưng Nhược Tuyết, run giọng mà đáp.

- Ồ, không sợ cơ à? Vậy là thèm đòn phải không? Nếu đã như thế, ta tội nguyện cho cô!- Triệu Hoài bước từng bước chậm, hướng đối phương mà tới. Mỗi một bước như vậy, trái tim cô ta lại đập trật một nhịp.

- Ngươi... Ngươi đừng qua đây, ta... Ta không dễ bắt nạt đâu. Ngươi mà ức h·iếp ta, ta... Ta la lên đó!- Bích Hạ nắm chặt vai Nhược Tuyết, hét lớn trong vô vọng. Dù sao một màn trước đó, không ít thì nhiều cũng dọa cô ta sợ đến mất mật.

- Run thế kia, có ổn không đấy? Không phải cô, rất mạnh miệng sao? Giờ lại núp là thế nào? Ra đây đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện!- Được đà Triệu Hoài liền lấn tới, trêu đùa cô ta một phen.

- Triệu Hoài, đủ rồi! Ngươi còn đùa nữa, ta thật trở mặt đấy!- Mắt thấy tình hình dần mất kiểm soát, Nhược Tuyết không thể không lên tiếng. Người bị kẹp giữa như cô ta, khó xử biết bao.

- Được thôi, nể mặt cô tha cho cô ta vậy. Nhưng mà, cô ta còn tiếp tục sinh sự với ta. Thì ta không chắc, chuyện gì sẽ xảy ra đâu!- Triệu Hoài bình thản mà đáp nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.

Một bên khác, Diệp Ninh đối diện với ánh mắt khác lạ của những người xung quanh, tất cả đều là học viên Ngự Quy. Tâm tình không khỏi hoảng loạn, không biết chuyện này là sao. Cũng chẳng biết, nên làm như nào mới phải. Cứ thế đứng đó, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu công kích của bọn họ.

- Yêu ma gây loạn ở ngoài còn chưa đủ hay sao? Sao cô lại, đem thứ đồ c·hết tiệt đó vào trong đây. Muốn hại bọn ta à?- Bất chợt, một người chỉ thẳng vào Hồ Nhã trên tay Diệp Ninh, gay gắt mà nói.

- Các ngươi nói gì? Tiểu thư nhà ta, làm việc cũng cần phải xem sắc mặt của các ngươi sao? Muốn gây sự thì tới đây, ta chấp hết!- Trung đứng chắn trước mặt Diệp Ninh, lớn tiếng mà quát. Cơn tức trong lòng là vẫn còn đó, ngoài mặt là bảo vệ nhưng thật chất là hắn muốn tìm một nơi mà trút giận.

- Ngươi lớn giọng với ai thế? Đừng tưởng bản thân có chỗ chống lưng, là muốn gì thì làm. Bọn ta... Bọn ta không sợ đâu!- Đối phương ban đầu còn mạnh miệng nhưng về sau giọng điệu đã nhỏ dần. Vẻ mặt của Trung, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, dọa cho bọn họ không dám nói to thành lời.

- Trung, ngươi lại làm gì thế? Đã nói bao lần rồi, không được ỷ thế mà h·iếp người. Làm như thế, có khác gì bọn cường hào ác bá. Phải điềm đạm mà trò chuyện với mọi người, như vậy mới tốt!- Thấy vậy, Diệp Ninh liền cất tiếng mà quở trách. Nhưng càng nói như này, bọn họ lại càng ngứa mắt.

- Cô nói cái gì, có ngon thì nói lại coi. Thật là xem bọn ta, dễ ức h·iếp phải không? Đám người các ngươi, khinh thường quá đáng!- Thù hằn trước đó với Triệu Hoài là nguyên nhân chính cho sự việc lần này. Học viện Ngự Quy, nào đâu có thể dễ dàng xem thường đến vậy. Không báo thù được hắn, vậy báo thù lên những kẻ liên quan đến hắn là được.

- Các ngươi, thật là không biết sống c·hết!- Ngay lập tức, Trung phát động khí tức của bản thân, ép bọn họ phải lui bước về sau.

- Các ngươi... Muốn đánh nhau chứ gì, tới đây. Tưởng bọn ta sợ chắc!- Đối phương dồn hết can đảm, bao vây lấy hai người bọn họ.

- Đây là muốn làm gì vậy? Ra tay với người của ta, các ngươi biết chơi thật đấy!- Thanh âm âm trầm vang lên bên tai, quay đầu nhìn lại hoá ra là Triệu Hoài. Một tay bó bột, tay còn lại thì vỗ lên vai một người trong số họ. Không biết từ lúc nào, hắn ta đã xuất hiện sau lưng đối phương.

- Cái tên tàn phế này, không ở yên một chỗ đi. Còn thích sinh sự, thèm đòn sao?- Đối phương liếc nhìn hắn ta một cái, trông thấy cái dáng vẻ thê thảm này liền buông lời mỉa mai.

- Nói ai thế, muốn c·hết à?- Triệu Hoài dùng lực, đối phương liền cảm nhận được một luồng uy áp cực lớn ghì chặt lên cơ thể. Như thể, tảng đá lớn đè nặng lên vai vậy.

- Ngươi... Aaa, khốn kh·iếp, buông ta ra!- Đối phương có phản kháng, nhưng không đáng kể.

- Còn các ngươi nữa, không mau cút đi. Lẽ nào là muốn, giống như tên này?- Triệu Hoài lườm lấy bọn họ, cao giọng mà nói.

Ai nấy giờ đây, đều bị khí tức đó dọa cho sợ. Hắn ta mặc dù tàn nhưng không phế, uy áp tỏa ra càng là không thể xem thường. Đám người này, tự nhiên sẽ sinh ra tâm thế hoảng loạn. Một đám chưa trải sự đời, làm sao là đối thủ của hắn ta cho được.

- Ngươi... Ngươi chờ đó, chuyện này... Chuyện này bọn ta không bỏ qua dễ dàng đâu!- Ngoài mặt mạnh miệng là thế nhưng mỗi lời nói ra, đều run rẩy không thôi.

- Còn không mau cút!- Triệu Hoài nghiêm giọng, một thân bá khí ngời ngời. Liền đem bọn họ trực tiếp đuổi đi, co giò bỏ chạy.

Xoay đầu nhìn lại Diệp Ninh, vẫn là cái dáng vẻ hờn dỗi đó. Tay ôm hồ ly nhỏ, bội phần xinh xắn, trông đáng yêu vô cùng. Nhưng trái ngược với nó, là vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô ta. Cũng phải thôi, bị Triệu Hoài chọc tức một phen. Không giận một chút, hắn ta thật là không biết thương hoa tiếc ngọc.

- E hèm, có sao không?- Triệu Hoài cất tiếng, hư tình giả ý mà vờ hỏi thăm.

- Tiểu thư nhà ta, không mượn ngươi quan tâm. Ngươi tốt nhất là tránh xa ra đi, cho nước nó trong!- Trung một bên lên tiếng, ngăn không cho đối phương tiếp cận.

- Hừ!- Diệp Ninh chẳng thèm nhìn tới hắn ta, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Mặc cho hắn, có làm gì đi chăng nữa.

- Tiểu thư, đợi ta với!- Trung thấy vậy, lòng thầm đắc ý. Nối bước theo sau, tận tâm bảo vệ.

- Wa, đi thì đi nhưng cũng phải trả lại Hồ Nhã cho ta chứ. Đem cô ta đi mất, ta phải làm sao đây?- Triệu Hoài dõi mắt nhìn theo, nói lời than phiền.

Đang lúc hắn ta cảm thán, thì đám người bị đuổi đi ban nãy đã vội vã trở lại. Mắt thấy, bọn họ hùng hùng hổ hổ mà tiến tới. Một màn này, nhìn qua đã biết là không có chuyện gì tốt. Người xưa có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Bởi vì một khi họ quay lại, tất nhiên sẽ có chuẩn bị.

- Wa, lại là cái trò gì đây?- Triệu Hoài nhíu mày, vẻ mặt còn là có chút khó coi.

- Cái tên khốn đó kìa, nhanh lên! Đừng để cho hắn ta chạy!- Một trong số họ hét lớn, không để cho hắn ta phản ứng. Bọn họ đã vây thành vòng, nhốt hắn bên trong. Đừng nói là người, một con kiến cũng đừng hòng lọt qua.

- Làm cái quái gì thế? Các ngươi không cảm thấy phiền sao? Ta không dư hơi đâu mà chơi với các ngươi, liệu hồn mà đi chỗ khác chơi đi!- Triệu Hoài thái độ thờ ơ, lạnh nhạt mà nói. Tâm tình không vui, hắn tất nhiên sẽ không muốn dây dưa với bọn họ.

- Tên khốn nhà ngươi thái độ với ai thế? Biết điều thì ngoan ngoãn nhận lỗi với bọn này, anh đây tha cho một mạng. Bằng không, ngươi c·hết chắc!- Đám người Ngự Quy hống hách ra vẻ, còn đâu cái dáng vẻ sợ sệt vừa rồi.

Chương 404: Nơi trú ẩn