Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 405: Tiếp chiến, Chí Toàn

Chương 405: Tiếp chiến, Chí Toàn


Đối diện là đám người Ngự Quy bao quanh, Triệu Hoài lại chẳng mải mai để tâm tới họ. Một thân cao ngạo, uy nghiêm mà đứng đó. Càng là như thế, đối phương càng là căm phẫn. Này, cũng quá là xem thường người khác đi.

- Tên khốn nhà ngươi, nói ngươi đấy có nghe không? Làm mặt ngầu với ai thế? Ngứa đòn sao?- Tay đối phương chỉ thẳng vào mặt hắn, lớn tiếng mà quát tháo.

- Các ngươi... Nói nhiều như thế, có biết là phiền lắm không? Khó khăn lắm mới khóa miệng được cô ta, lại đến các ngươi. Phiền phức thật đấy!- Triệu Hoài một mặt âm trầm, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Ngươi... Ngươi... Khốn kiếp, định dọa ai vậy? Cái tên tàn phế này, còn không mau lập tức quỳ xuống xin lỗi bọn ta. Bọn ta còn tha lỗi cho, còn không ngươi chỉ có nước c·hết!- Bọn họ đã có chút run sợ nhưng lớn giọng mà phách lối.

- Ta cho các ngươi ba giây, lập tức cút khỏi tầm mắt ta. Nếu như không nghe, vậy thì đừng trách ta ra tay vô tình!- Triệu Hoài nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn về bọn họ. Lời này nói ra, hoàn toàn không giả.

- Ngươi... Ngươi không nhìn lại mình đi, chỉ là... Chỉ là một tên tàn phế. Lại dám lớn giọng đến như vậy, có tin... Có tin là... Bọn ta...- Đối phương giọng điệu run rẩy, nhưng vẫn cố mạnh miệng đến cùng.

- Tin cái quái gì? Nói không nghe, vậy thì ngươi, cũng nên nhận lấy trừng phạt đi!- Chớp mắt, Triệu Hoài đã xuất hiện trước mặt đối phương. Cong tay ra đòn, nhưng hắn lại là người bị đánh lui bước về sau.

Đưa mắt nhìn tới, đập vào mắt hắn là một thân hình đồ sộ. Khí tức tỏa ra, mạnh mẽ dị thường. Phong thái của người này, không thể xem nhẹ. Ánh mắt sắc bén, chân mày góc cạnh. Nhìn thôi, đã biết không phải là người thường.

- Ngươi là ai?- Triệu Hoài chăm chăm nhìn về đối phương, cất tiếng dò hỏi.

- Chí Toàn, học viên Học viện Ngự Quy. Ngươi có ý kiến gì không?- Hắn ta từng lời từng chữ, đều uy nghiêm không thôi. Áp bức trên người, không khác gì thú dữ nhìn mồi. Khiến cho con người ta, toàn thân khó chịu.

( Chí Toàn sao? Tên này đấm đau còn hơn Gia Kiệt nữa, khó nhằn rồi đây!) Triệu Hoài mắng thầm, nhìn là biết đối phương cố tình sinh sự. Hắn ta cũng không cần khách sáo, cứng đối cứng là được: 'Ngươi là kẻ chống lưng cho bọn họ đó à? Trông cũng chẳng ra làm sao cả, phắn đi trước khi ta nổi giận. Kẻ chọc đến ta trước đó, cái giá phải trả là một cánh tay. Các ngươi, có muốn như vậy không?'

- Ngươi không nhìn lại mình đi, đã thành bộ dạng gì rồi. Còn mạnh miệng đến thế, không cảm thấy ngại sao?- Chí Toàn điềm đạm mà đáp, nhưng không kém phần khinh thường trong đó.

- Hừ, vậy các ngươi nhiều người đến như này, bao vây lấy một mình ta, là có ý gì đây? Ỷ đông h·i·ế·p yếu hay gì?- Triệu Hoài chẳng chút e ngại, buông lời chất vấn. Nói đến mức, bọn họ gần như cứng họng.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi...

- Đây không phải là nghe danh ngươi đã lâu, nên hôm nay mới đích thân tới đây gặp mặt hay sao? Nào đâu có cái, ỷ đông h·i·ế·p yếu như lời ngươi nói!- Chí Toàn lời lẽ rạch ròi, xem ra là có chuẩn bị từ trước.

- Gặp cũng gặp rồi, vậy có phải các ngươi nên tránh ra cho ta đi không? Đứng chắn đường thế, không biết là làm gì nữa!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài liền thuận thế mà tìm cớ rời đi.

- Ngươi muốn đi sao? Nhưng hiện tại, e là không được rồi. Bọn ta còn có chuyện cần nói với ngươi, phiền ngươi ở lại một chút nữa vậy!- Chí Toàn ngoài mặt lịch thiệp nhưng sâu bên trong, là hố sâu khó phòng.

- Ta nhớ không lầm, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói thì phải. Ngươi như này, rõ ràng là đang gây sự với ta. Đừng giả vờ nữa, phí thời gian lắm. Ta không rảnh đâu mà chơi với các ngươi!- Triệu Hoài thần sắc lãnh đạm, nhẹ cười khinh bỉ mà đáp.

- Gây sự gì chứ? Lên!- Chí Toàn giờ đây, đã hoàn toàn trở mặt. Hiệu lệnh vừa ra, đám người Ngự Quy đã ồ ạt lao tới đối phương.

Thấy vậy, Triệu Hoài cũng không cùng bọn họ diễn nữa. Mà thay vào đó, nghiêm mình tiếp chiến. Mặc dù chỉ còn một tay, hắn ta cũng không rơi vào thế yếu. Có điều là, thương thế trên người hắn vẫn chưa hồi phục hẳn. Nếu kéo dài, bản thân khó tránh khỏi thua thiệt.

- Mấy người các ngươi không nói võ đức sao? Nhiều người đến như vậy, lại h·i·ế·p đáp một mình ta. Truyện này mà đồn ra ngoài, e là mất mặt đến c·h·ế·t mất!- Triệu Hoài hét lớn, cố tình thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Như thế, hắn ta mới có thể hoá nguy thành an. Không tin đến lúc đó, bọn họ còn dám làm càn nữa.

Nhưng luôn có một số chuyện, nằm ngoài dự tính. Đám người này ấy vậy mà không chịu thôi, ra đòn càng là ác liệt hơn. Tay đấm chân đá liên hồi, ép cho hắn ta phải liên tục lui bước về sau, giữ lấy khoảng cách an toàn.

- Còn đánh nữa, ta thật là trở mặt đấy!- Kim thương xuất hiện, chém ra một đường, mặt đất liền bị đánh nát hơn nửa. Bọn họ thấy vậy, cũng chẳng dám ho he như trước.

- Tiếp tục đánh cho ta!- Chí Toàn bên ngoài, nghiêm giọng hạ lệnh.

Khí tức Triệu Hoài dâng cao, bọn họ tất nhiên sẽ sinh ra sợ hãi. Dù sao trước đó, hắn cũng đã từng chém đứt một tay của Siêu Việt giả. Thực lực này, thật là không thể xem thường. Nhưng nay có Chí Toàn chỉ huy, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác nữa, ngoài việc nhận lệnh.

Thế là, đám người bọn họ đành bất đắc dĩ, một lần nữa xông lên. Có điều là lần này, vũ khí là thứ không thể thiếu. Ai nấy cũng đều như thú dữ mà xâu xé lấy Triệu Hoài. Chỉ cần hắn ta bất cẩn một giây thôi, hậu quả khôn lường.

- Triệu Hoài, ngươi chỉ có thể thôi sao?- Chí Toàn thờ ơ nhìn về đối phương, tựa hồ còn là có chút thất vọng.

- Khốn kiếp, các ngươi có giỏi thì từng tên một mà đánh. Hội đồng thế này, ai mà đánh cho nổi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà đáp, tốc độ ra chiêu đã chậm đi rất nhiều.

Hắn bị ép đến mức, phải một trốn hai tránh ba đỡ. Nào đâu có còn, cái dáng vẻ uy phong lúc đầu. Tình thế bây giờ, ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng như thế, bọn họ cũng không thể gây ra bất kì vết thương nào trên người hắn ta. Tất cả, đều được Triệu Hoài nhẹ nhàng né tránh.

Triệu Hoài dồn lực ra thương, quét ngang một đường. Tay trái mặc dù không mạnh bằng tay phải. Nhưng nó lại linh hoạt trong việc tấn công. Một đòn quét ngang này, ảo diệu vô cùng. Đem một phần kẻ địch, đánh ngã ra đó, nằm la liệt trên mặt đất.

Khí tức Triệu Hoài tỏa ra, tạo thành một cơn gió nhẹ thổi qua người bọn họ. Nhưng cảm giác mà nó mang lại, bất chợt khiến cho họ rùng mình một phen. Ngoài mặt là thế, phô trương thanh thế hết cỡ. Nhưng bên trong, hắn sớm đã là nỏ hết đà. Giờ cách tốt nhất, vẫn là câu kéo thời gian, chờ đợi tiếp viện.

- Các ngươi, còn có ai dám lên nữa không?- Triệu Hoài lãnh đạm mà nói, một thân khí phách oai nghiêm. Cốt yếu vẫn là làm màu, gia tăng uy thế cho bản thân. Ý định dọa lui bọn họ, để không ai tiếp chiến. Nhưng sự tình, nào đâu có như những gì mà hắn ta muốn.

- Nếu ngươi đã nói như vậy, thế thì đã ta chiến tiếp với ngươi!- Chỉ chờ có thế, Chí Toàn lập tức ra tay, lao thẳng đến kẻ địch.

Một quyền đánh ra, kèm theo đó là hỏa khí. Triệu Hoài đưa thương đỡ lấy, liền cảm nhận được một cơn nóng rát ở tay. Nếu như không phải hắn ta kịp thời tránh người sang một bên, e là bản thân không thương nặng thì cũng bị đốt cháy một phần.

Chương 405: Tiếp chiến, Chí Toàn