Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 406: Rời khỏi
Khí tức của Chí Toàn hoàn toàn khác xa với người thường, toàn thân đều là hỏa khí. Đây có lẽ, là Thiên phú đặc thù của hắn. Lửa trên người, tựa hồ có thể đốt cháy cả sắt thép. Sức nóng tỏa ra, khiến cho ai nấy ở đây cả người đều đổ đầy mồ hôi.
- Nóng quá! C·hết mất!
- Khụ khụ, hôm nay ta không khỏe, không tiện chơi tiếp với ngươi. Ngày sau gặp lại,...- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền tìm cách chuồn.
- Muốn chạy, không dễ như vậy đâu!- Không để đối phương dứt lời, Chí Toàn đã ra đòn đánh tới.
Một q·uả c·ầu l·ửa được hình thành, ném thẳng vào người Triệu Hoài. Hắn ta lui người về sau, mới tránh được một kiếp. Nhưng đây, cũng chỉ mới là một màn khởi động, trò hay còn ở phía sau.
Chớp mắt, Chí Toàn đã xuất hiện ngay trước mặt kẻ địch. Không để hắn ta kịp phản ứng, vung quyền chớp nhoáng. Nhanh đến mức, mắt thường khó mà theo kịp. Quyền này không chỉ nhanh, mà còn mạnh.
Hết cách, Triệu Hoài chỉ đành đưa thương đỡ lấy. Nhưng đáng tiếc, với một tay hắn khó mà cầm cự. Kết quả là không cần nghĩ cũng biết, liền b·ị đ·ánh văng ra xa. Dáng vẻ hiện tại, còn là có chút thảm hại. Tay trái bất giác run lên, truyền đến một cơn đau rát.
- Thật là muốn đánh sao? Vậy thì, ta chơi tới với ngươi luôn. Để xem, ai sợ ai!- Triệu Hoài cố ổn định lại cơ thể, cầm chặt kim thương mà hét lớn.
- Một kẻ sắp c·hết như ngươi còn dám lớn tiếng. Tìm c·hết!- Chí Toàn cũng chẳng chút thua kém, một thân khí thế hơn người.
Nói rồi, hai người bọn họ hướng thẳng đối phương mà lao nhanh đến, mặt đất dưới chân đã lõm xuống một lỗ thật to. Thương quyền giao nhau, đây chỉ mới là thăm dò thực lực giữa hai bên. Dư âm đã vang xa, như sấm chớp rền trời. Chưa kể đến từng đòn sau đó, chỉ có hơn chứ không kém.
Ai ai chứng kiến cũng đều kinh ngạc. Họ không ngờ đến, Triệu Hoài đã thành ra như thế kia rồi. Thực lực ấy vậy mà, lại không chút thua kém Chí Toàn. Một màn giao chiến này, phải nói là cực kì mãn nhãn. Họ không sao rời mắt, chăm chú mà nhìn, tận tình quan sát. Nói không chừng, còn học hỏi được gì đó, bản thân liền được lợi lớn.
Triệu Hoài phải gia khí toàn thân, mới tránh được hoả khí của đối phương thiêu đốt. Nhưng trên người, thương thế là vẫn còn đó. Hắn cũng không dám liều lĩnh áp sát, liền kéo dài khoảng cách vừa tầm, ra thương mà đáp trả. Lối đánh này mặc dù không hữu dụng cho lắm, nhưng nó thích hợp nhất với tình thế lúc này.
Mắt thấy, là Chí Toàn liên tục ra đòn, nhằm tiếp cận đối phương. Nhưng lưỡi thương kia liên tục cản trở, hắn không sao tiếp cận cho được. Thực lực của hắn ta cũng vì đó, mà không thể hoàn toàn phát huy hết được.
- Đã chấp ngươi một tay, ngươi còn không đánh bại được ta. Ngươi so với cái tên Gia Kiệt gì đó, đúng là yếu kém thật mà. Thảo nào, lại mãi mãi xếp ở hạng hai!- Trong lúc giao chiến, Triệu Hoài còn không quên ra chiêu khích tướng.
- Ngươi nói cái gì?- Nghe được lời đó, Chí Toàn tức giận khôn nguôi. Xem ra, đã bị chọc trúng nổi đau rồi.
Từng quyền đánh ra giờ đây, uy lực tăng mạnh. Ép cho đối thủ phải khốn đốn mà chống đỡ, dần già lấn lướt. Nhưng Triệu Hoài cũng không phải là kẻ dễ xơi. Muốn đánh thắng được hắn, e là tốn không ít công sức.
Triệu Hoài chỉ còn một tay, tránh né tất nhiên vẫn là chính. Nhân lúc kẻ địch lộ ra sơ hở, mới ra đòn phản công. Nhưng mỗi thương đánh ra, đều nguy hiểm khôn lường. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, bất kì lúc nào cũng có thể nhận lấy thất bại.
Hai bên giao chiến, càng ngày càng ác liệt. Động tĩnh gây ra, không hề nhỏ chút nào. Vả lại, đây lại là nơi học viên tránh nạn tụ về. Đánh nhau như này, không thu hút sự chú ý mới là lạ.
- Các ngươi ăn no rửng mỡ à? Lại đánh nhau thế này, còn ra cái thể thống gì nữa!- Thanh âm vang vọng, theo đó là một khí tức bức người xuất hiện. Khóa chặt hai người bọn họ, không sao cử động cho được.
- Là ai?- Chí Toàn hét lớn, tâm tình không khỏi khó chịu.
- Là ta! Hai tên các ngươi, bộ rảnh lắm sao? Đánh đánh đấm đấm ở đây, chê chưa đủ loạn nên gây sự có phải không? Có tin là, ta ném hai tên các ngươi ra ngoài hay không?- Một thân ảnh xuất hiện, nhìn kĩ hoá ra là cô Nguyệt (chủ nhiệm lớp C, Học viện Long Cơ). Nghiêm giọng dạy bảo, ra sức mà răn đe hai người bọn họ.
- Cô ơi, là em này, Triệu Hoài. Là người nhà cả, có cần phải như này không?- Mắt thấy là cô chủ nhiệm, hắn liền vờ thân thiết.
- Là em à, hở một tí ra là có chuyện thế. Đã thành ra bộ dạng gì rồi, còn đánh nhau nữa. Muốn c·hết hay gì?- Cô Nguyệt lườm hắn ta, nói lời dạy dỗ.
- Ây, chuyện này đâu thể trách em được. Là người ta thấy em yếu đuối nên muốn bắt nạt. Em mà không phản kháng, mặt mũi của chúng ta biết để đâu? Sau này, họ xem em ra gì nữa!- Triệu Hoài ủy khuất mà nói, là h·ung t·hủ nhưng lại thích vờ làm n·ạn n·hân.
- Thôi được rồi, đừng nói nữa. Chuyện này để sau đi, nơi đây đã không còn an toàn. Bây giờ chúng ta sẽ di chuyển đến nơi khác, vương đô của Đào Hoa Đảo Quốc. Các em mau lên phi thuyền, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này!- Cô Nguyệt lớn tiếng mà thông báo, mọi người nghe thấy lời đó đều nháo nhào không thôi. Bầu không khí trong chốc lát, đã ồn ào huyên náo, bàn tán sôi nổi.
- Chuyện gì đây? Thật là tới mức này, lần đầu ta thấy đấy!
- Ai mà biết được, sợ rằng không đi nhanh, muốn đi cũng đi không được!
- Trật tự nào, từng người từng người, theo hướng này mà đến phi thuyền, sẽ có người hướng dẫn. Nhanh lên, thời gian gấp rút. Tranh thủ một chút, tất cả mới có thể an toàn!- Cô Nguyệt ổn định lại tình hình, sau đó thì chỉ huy mọi người rời khỏi nơi đây.
Triệu Hoài và Chí Toàn lúc này, uy áp đã không còn. Bọn họ mới có thể thoải mái cử động. Hai bên nhìn nhau, ánh mắt ấy chất chứa bao nổi niềm. Thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Nếu như không phải e ngại cô Nguyệt, họ sớm đã lao vào nhau một lần nữa.
- Nhìn gì, thích nhìn không? Con c·h·ó này!- Triệu Hoài cố tình khiêu khích đối phương, có người chống lưng hắn còn sợ gì nữa.
- Ngươi nói cái gì, có ngon thì nói lại một lần nữa coi!- Chí Toàn siết chặt nắm đấm, nộ khí xung thiên.
- Hai đứa các em, định làm gì thế? Tiếp tục đánh nhau sao? Hết chuyện làm rồi à? Còn định ở đây đến bao giờ, đi nhanh!- Mắt thấy là hai cái tên đó sinh sự, không còn cách nào khác cô Nguyệt chỉ đành hối thúc họ rời đi. Để lâu, lại đánh nhau không chừng.
Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng trước mặt là cô Nguyệt. Bọn họ cũng không thể làm gì hơn, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời. Triệu Hoài thì không cần nói tới, đây là cơ hội tốt nhất để hắn chuồn nhanh. Còn không nắm bắt, thì thật là ngu ngốc. Nhưng trước khi rời đi, còn không quên nhẹ cười khinh bỉ với đối phương.
- Triệu Hoài, ngươi chờ đó cho ta. Chuyện này, ta không bỏ qua dễ dàng thế đâu!- Chí Toàn ánh mắt chăm chăm nhìn về hắn ta, hận không gì tả.
- Tình hình có biến, kế hoạch tạm thời gác lại!- Một bên khác, Cảnh Hoà lướt qua người Văn Thành, nhỏ tiếng mà nói. Hướng thẳng Triệu Hoài, từng bước tiến tới.