Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 409: Thanh Đạt, Hồ Sở, oan ức

Chương 409: Thanh Đạt, Hồ Sở, oan ức


Đào Hoa Đảo Quốc, được tạo thành bởi bốn hòn đảo lớn và hàng trăm hòn đảo nhỏ khác. Vương đô được đặt tại đảo chủ, hòn đảo lớn nhất, nằm ở vị trí trung tâm. Có lớp phòng vệ chặt chẽ, là nơi an toàn nhất hiện giờ.

Vương đô được chia thành hai phần, ngoại thành và nội thành. Ngoại thành, nơi người dân bình thường sinh sống. Cũng là nơi mà học viện đáp phi thuyền xuống, lấy đây làm chỗ dừng chân tạm thời. Nội thành thì khác, đây mới thực sự là Vương Đô. Là nơi hoàng tộc của Đào Hoa Đảo Quốc sinh sống, canh chừng cực kì nghiêm ngặt. Muốn xâm nhập vào trong, trừ khi được mời chứ đừng hòng nghĩ tới.

Mặc dù chỉ là ngoại thành, nhưng nơi đây lại phồn hoa không kém. Được xây dựng theo phong cách cổ kín, nhà tranh mái ngói. Giữa phố dòng người tấp nập, bầu không khí náo nhiệt vô cùng. Khác biệt hoàn toàn, so với những ngày tháng khổ cực trên hoang đảo kia.

- Wa, em gì ơi là em gì ơi, em có người yêu chưa?- Mắt thấy các cô gái xinh đẹp trước mắt, Thanh Đạt nhịn không được mà buông lời chọc ghẹo.

- Người yêu thì chưa, nhưng chồng em nó ở kia kìa. Anh mà lén phén, nó bẻ cổ anh c·hết! Hihi!- Trước khi rời đi, cô gái đó còn không quên cười nhạo một phen.

- Chừa nghe con, hết người ghẹo rồi hay sao mà ghẹo đúng gái có chồng. Nó lại đánh cho, thì không còn răng mà ăn cháo!- Triệu Hoài thấy vậy, dặn lòng không được cười nhưng cái miệng thì lại không nghe theo, ôm bụng cười như được mùa.

- Vui lắm sao mà cười? Ai biết cô ta có chồng đâu. Ta mà biết, có cho tiền ta, ta cũng không dám. Hazz, muốn có người yêu cũng khó thế sao?- Thanh Đạt thờ dài một hơi, ưu sầu mà nói.

- Tại ngươi quá gà, xem anh thể hiện đây này!- Triệu Hoài bước tới một bước, tự tin lộ rõ trên khuôn mặt.

Mắt hắn, dán chặt vào một người trước mặt. Nhìn từ phía sau, vòng eo con kiến, thân hình mảnh khảnh. Nhìn thôi cũng đã biết, là quốc sắc thiên hương đến cỡ nào. Trên miệng, nước dãi chảy ròng. Đưa tay nhẹ lau đi, bởi vì giờ không phải là lúc tỏa ra thèm thuồng đến thế, người ta đánh giá c·hết.

- Em gái này, sao lại ngồi một mình thế? Có thể, cho anh làm quen được không?- Triệu Hoài đặt tay lên vai đối phương, trìu mến mở lời.

Đến khi cô ta quay đầu về sau, Triệu Hoài liền được phen hú vía. Vẻ đẹp này, đúng là chim xa cá lặn mà. Hai hàng chân mày dính chặt, răng hô mắt lồi. Là cực phẩm trong cực phẩm, chim nhìn thì c·hết, cá thấy thì chạy. Chim xa cá lặn.

- Xí, ngươi không nhìn lại mình đi! Có gì mà đòi quen ta, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!- Cô ta hất tay hắn ra, ghét bỏ mà nói.

- Xin lỗi đã làm phiền, lỗi ta, lỗi ta! Dại dột quá rồi!- Triệu Hoài lùi ba bước về sau, khom lưng mà vái. Nào đâu có dám, ngẩng đầu mà nhìn đối phương.

- Vừa, vừa lắm! Nói ta cho cố vào, tới lượt ngươi thì sao? Có hơn ta là mấy, vừa lòng ta lắm!- Chứng kiến một màn trước mắt, Thanh Đạt đắc ý quên mình.

- Nhìn từ sau thì rõ xinh, vậy mà... Hazz, này cũng quá là lừa người đi!- Triệu Hoài chua chát mà nói, tiếc ngùi ngụi.

Thế là công cuộc ghẹo gái của hai người bọn họ, toàn là nhận lấy thất bại. Thậm chí, còn là có chút thương đau. Không có việc gì làm, cả hai cứ thế mà dạo quanh nơi đây một lượt. Cảnh sắc tươi thắm, người dân thân thiện. Món ngon không thiếu, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.

- Không tệ, không tệ! Ít ra còn gỡ gạc được tí đồ ăn ngon, đồ vật ở đây cũng không đến nổi nào!- Triệu Hoài tiện tay, cầm lấy một cái mặt nạ màu đen che nửa khuôn mặt, hình bán quỷ lên xem.

- Triệu Hoài, ngươi nói thử coi. Yêu ma t·ấn c·ông ngoài kia, nơi đây lại yên bình đến thế. Chuyện gì, có kì lạ không chứ?- Thanh Đạt một bên, nghi hoặc mà lên tiếng.

- Có gì đâu mà lạ, sống lâu thì thấy quen chứ gì. Thay vì lo lắng, cứ an nhàn mà tận hưởng. Như vậy, có phải tốt hơn không?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, chẳng hề bận tâm.

- Chơi như thế là đủ, ta còn có việc cần phải làm. Vả lại, có người tìm ngươi kìa, chúng ta chia nhau ra đi!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay bước mà rời đi.

- Tìm ta? Ai thế?- Nghe được lời đó, Thanh Đạt không khỏi khó hiểu.

- Có thể cảm nhận được ta, tên đó xem như không tệ! Đã lâu không gặp, ngươi nhớ ta không?- Âm thanh động lòng người vang lên bên tai, Thanh Đạt theo đó mà quay đầu nhìn lại. Không biết từ bao giờ, Hồ Sở đã hiện diện sau lưng hắn ta. Vẫn là thân hình kiều diễm, mị hoặc người nhìn đó.

- Là cô sao? Lần trước không từ mà biệt, lần này tìm ta không biết lại vì chuyện gì đây!- Thanh Đạt lùi về sau một bước, giữ lấy khoảng cách với cô ta. Đề phòng, tất nhiên là không thể thiếu.

- Sao lại xa lạ thế kia? Ngươi quên mất người ta rồi sao? Uổng công, ta ngày nhớ đêm trông. Đàn ông con trai các ngươi, chẳng có ai là tốt lành cả!- Hồ Sở giọng điệu hờn dỗi, trách móc thành lời.

- Cô nói ta nghe, nổi hết da gà rồi đây này. Ta nhớ không lầm, mối quan hệ của chúng ta đâu thân thiết đến thế. Cô đây là, muốn làm gì đây?- Thanh Đạt vẫn là cảnh giác như cũ, tránh cho bản thân bị lừa thêm một lần nữa.

- Đàn ông các ngươi đúng là mau quên, trước đây còn thề thốt đủ điều. Đến khi lừa được người ta rồi, thì lại trở mặt không quen. Đúng là cái đồ, vô lương tâm mà. Ta tại sao, lại tin vào lời mật ngọt của ngươi cơ chứ? Bạc bẽo quá đi mất!- Hồ Sở ủy khuất, nhẹ lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má. Giả vờ, cũng quá đổi chân thật. Thành công thu hút lấy, sự chú ý của mọi người xung quanh.

- Way, giữa ban ngày ban mặt, giữa đường giữa phố. Cô đừng có mà làn càn. Còn nói nữa, người ta hiểu lầm ta mất!- Thanh Đạt trên trán đã lấm tấm mồ hôi, lúng ta lúng túng mà ngăn đối phương lại. Còn tiếp tục, hắn ta khó mà tránh khỏi tai tiếng không đáng có này.

Chẳng mấy chốc, xung quanh hai người bọn họ đã hình thành một nhóm người. Ai nấy cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vào người hắn, xì xầm to nhỏ với nhau. Chủ yếu đều là những lời mắng nhiếc, thậm chí còn tiếng chửi rủa nữa. Xem ra, người ở đâu cũng đều nhiều chuyện như nhau cả.

- Thì ra là lừa tình con gái nhà người ta, khốn nạn quá đi!

- Nhìn cô ta kìa, xinh đẹp quá mà. Xui xẻo như thế nào, lại gặp tên khốn này. Đúng là hồng nhan bạc mệnh!

- Đẹp như thế mà không biết trân trọng, tên này xứng đáng xuống mười tám tầng địa ngục, móc mắt cho rồi!

- Way, các người nói gì thế? Ta không quen biết cô ta thật mà. Không phải, là có quen biết nhưng không đến mức đó!- Thanh Đạt oan trời thấu, có thanh minh nhưng không đáng kể.

- Xem kìa, tên phụ tình giải thích, c·h·ó nó tin!- Đổi lại, là ánh mắt khinh thường của bọn họ. Hồ Sở một bên, nhẹ cười thích thú.

Một bên khác, Triệu Hoài sau khi tách Thanh Đạt ra. Thì trực tiếp đi đến một quán ăn, nằm ở ven đường. Gọi là quán ăn cũng không phải, bởi vì nó chỉ là một chiếc xe nhỏ, chuyên bán bánh mực. Phục vụ không quá ba người, được bày biện một cách cẩn thận. Mùi thơm mà đồ ăn tỏa ra, thoang thoảng trong không khí. Khiến cho con người ta, khó mà cầm lòng.

- Ông chủ, cho một phần bánh mực!- Triệu Hoài ngồi vào ghế, từ tốn mà lên tiếng.

- Có liền!- Ông chủ tay chân thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã bưng ra một dĩa bánh mực, hương thơm bạc ngàn.

Thấy vậy, Triệu Hoài liền cầm đũa lên mà thưởng thức món ngon trước mắt. Mặc dù tay trái có chút bất tiện, nhưng không làm khó được hắn ta. Gắp một miếng, bỏ vào miệng. Cái hương vị này, ngon khó cưỡng.

Chương 409: Thanh Đạt, Hồ Sở, oan ức