Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 410: Gặp lại Mạc Hảo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 410: Gặp lại Mạc Hảo


- Xin lỗi, nhưng mà... Chỉ còn một dĩa. Hai vị, không biết là nên nhường cho ai đây!- Chủ tiệm nhẹ giọng mà đáp, vẻ mặt còn là có chút khó xử.

Làm gì thì làm, no bụng vẫn là ưu tiên hàng đầu. Triệu Hoài thưởng thức bánh mực, hết dĩa này rồi đến dĩa khác. Lâu lâu mới có dịp, phải ăn cho thật đã. Biết đâu không chừng, đây là lần cuối hắn ta được ăn thì sao.

- Cái điệu này quen quen lắm nè. E hèm, ta ăn no nên có chút khát nước. Uống cho dễ tiêu một chút, mới nhớ ra nhiều chuyện được. Nhớ lấy, nước ngọt có ga. Chua chua ngọt ngọt ta mới chịu!- Triệu Hoài thừa dịp này, liền làm khó làm dễ bọn họ đủ điều.

- Tiểu thư, người thực sự làm như thế luôn? Nghĩ sao, em như này mà mua uống cho cái tên khốn đó uống. Người hết thương em rồi phải không?- Thị ủy khuất mà nói, còn không quên lườm lấy Triệu Hoài một cái.

- Cái kiểu nói chuyện chua chát hách dịch này, là hai người các cô à?- Triệu Hoài ngẩng đầu nhìn lên, lấy khăn giấy lau đi vết bẩn trên miệng. Khuôn mặt của hắn, cứ thế mà chần ngần ra đó.

Chương 410: Gặp lại Mạc Hảo

- Như cô còn được, ực ực, không tệ. Cảnh Hoà ấy à, chắc có lẽ là đang ở hướng đó. Trong một chiếc phi thuyền lớn, cô đến đó mà tìm đi!- Triệu Hoài sau khi uống một ngụm nước ngọt, tâm tình cũng thoải mái hơn. Liền tiện tay, mà chỉ đường cho bọn họ.

- Nói khó nghe thế, mà hai cô đi theo ta làm gì vậy? Định b·ắt c·óc c·ướp bánh ta à? Có cần phải làm như thế không? Bánh của người tàn tật mà cũng muốn c·ướp, thiếu đạo đức quá rồi đó!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, trêu đùa họ tới cùng.

- Chuyện này, ngài đây nói hình như là có chút đúng. Hai cô, nghĩ sao?- Chủ tiệm di dời ánh mắt, nhìn về phía đối phương.

- Hai người này, nói cái gì thế? Không hiểu gì cả!- Mạc Hảo một bên, nghe đến ngẩn người.

- Nào có, nào có, ngài đùa vui quá, vui như thế mau c·hết lắm đấy. Nếu như ngài đã muốn, ta nào đâu có dám làm trái. Thuận theo ý ngài vậy, ngài làm lớn mà!- Chủ tiệm không biết nói gì hơn, chỉ đành 'tận tâm' phục vụ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nhường cái quái gì, là ta đến trước được trước. Các ngươi đến sau thì chịu đi!- Triệu Hoài nghênh mặt ra đấy, nào đâu có để lời đó vào tai.

- Cho hỏi, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?- Đối phương nhìn chăm chăm về phía hắn, cất tiếng thăm dò.

- Ông chủ! Cho ta một dĩa bánh mực!- Một người con gái ngồi vào bàn, đồng thanh với hắn.

- Không phải, chỉ là ta muốn hỏi ngươi. Cái người... Mà trước đây đi chung với ngươi ấy. Hắn ta đâu rồi? Sao lại không thấy đâu thế?- Mạc Hảo ấp úng mà nói, giọng điệu còn là có chút khác lạ.

- Nói nhiều như thế, không phải là muốn ăn một mình hay sao? Lại giả vờ gì chứ!- Thị phía sau, sát phạt ngôn từ hắn tới c·hết thì thôi. Thù xưa không trả, bảo kiếm không lấy lại, là chuyện này còn chưa có kết thúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nè, nước của ngươi đây!- Một lúc lâu sau, Thị mới trở lại. Tay cầm một lon nước ngọt, đập thẳng vào người hắn, đau điếng.

- Quý khách này, ta thấy người ăn cũng nhiều rồi. Hay là, nhường cho hai cô gái này đi!- Chủ tiệm thấy vậy, ra sức mà hoà hoãn tình hình. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Thị, giúp ta lần này đi. Em cũng đâu có muốn, ta đích thân đi mua!- Mạc Hảo dỗ ngọt đối phương, ra sức chiều lòng hắn ta.

- Ông chủ, cho một dĩa bánh mực nữa!- Triệu Hoài cắm mặt mà ăn, vừa ăn vừa nói.

- Là ngươi? Thảo nào, lại ham ăn hốt uống đến thế. Không biết nhường cho người khác gì cả!- Thị cứ thế mà xỉa xói hắn ta, trút ra cơn giận trong lòng. Nhìn thấy hắn, là lại không vui.

- Quen mẹ gì, thấy sang bắt quàng làm họ à? Định giả dạng thành người quen, rồi c·ướp bánh mực của ta chứ gì. Trò này ta chơi hoài, làm người đi! Vả lại, cô nhìn người khác như thế. Mất lịch sự lắm, có biết không hả?- Đổi lại, là một gáo nước lạnh của Triệu Hoài.

- Quý khách đi thong thả, nhớ bảo trọng. Ăn ngon miệng, làm việc cho thật tốt!- Tiếng chủ tiệm nói vọng theo, có phần nhiệt tình hơi thái quá.

- Ngươi không nhìn lại mình đi, trên răng dưới rốn. Nói ra lời này, sao ảo tưởng quá vậy?- Người bên cạnh đối phương, lớn tiếng mỉa mai. Dưới bóng đèn mờ ảo, nhìn kĩ, hoá ra hai người bọn họ là Thị với Mạc Hảo. Oan gia gặp mặt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

- Đi thôi!- Sau khi có được thông tin mình muốn, Mạc Hảo liền xô ngã hắn ta. Vội vội vàng vàng, theo hướng chỉ định mà đến.

Mặc dù không cam lòng, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Thị đành chấp hành mệnh lệnh, mua nước cho Triệu Hoài. Hắn thì thong thả bước từng bước, đắc ý tận trời. Khó khăn lắm mới có cơ hội, không biết nắm bắt thì thật là có lỗi với bản thân.

- Tất nhiên là cho ta rồi, ta tới trước. Tới trước được ưu tiên!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói, đầu không thèm nhìn lên.

- Là Cảnh Hoà à, cô hỏi tới cái tên đó làm gì? Giữa hai người, có chuyện gì mờ ám sao?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi, không ít thì nhiều cũng đã đoán được một số chuyện.

- Ta cũng muốn nhường lắm nhưng mà cô ăn không nổi đâu, có căn lắm mới ăn được. Cô đó, nhịn đi cho khỏe người. Một lần kia bị trúng độc còn chưa tởn hay sao? Lần này, muốn bị nữa hay gì?- Triệu Hoài buông lời bỡn cợt, nhưng ẩn trong đó là từng lời nhắc nhở dành cho cô ta.

- Vẫn là như cũ, ghi sổ!- Triệu Hoài xách lấy hộp bánh, ung dung rời đi.

- Ngài có chắc là muốn ăn không? Lỡ như, ăn... không nổi thì sao?- Chủ tiệm nhẹ cười, nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.

- Không sao, không sao. Đây, ngươi uống đi. Uống đi rồi nói cho ta biết, Cảnh Hoà đang ở đâu!- Thấy vậy, Mạc Hảo đành xoa dịu tình hình bằng cách phục vụ hắn ta chu đáo hết mức có thể. Mở lon nước ra, dâng tận miệng.

- Có gì mà ăn không nổi, trừ khi là ngươi bỏ độc vào trong đó. Không lẽ, ngươi làm như thế thật!- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, nhưng ẩn ý cũng không kém.

- Hừ!- Thị hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đối hoài đến hắn.

- Mờ ám gì cơ chứ, ta... ta không thấy nên hỏi cho có thôi. Vậy rốt cuộc, hắn giờ ở đâu thế? Đang làm gì vậy? Có thể, để ta gặp mặt một chút có được không?- Mạc Hảo thẹn thùng mà nói, lộ rõ vẻ háo hức chờ mong.

- Ông chủ, gối lại cho ta. Ta đem về, từ từ ăn!- Không kịp cho hai người đó phản ứng, Triệu Hoài đắc ý nói tiếp, gợi đòn trong từng khoảnh khắc.

- Cái giọng này, sao nghe quen quen thế nhở? Hình như là...- Đối phương nhíu mày, không khỏi nghi hoặc.

- Thị, nước!- Ngay lập tức, Mạc Hảo ra lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Wa, cô muốn g·iết người à? Làm gì ghê thế? Đừng thấy ta còn một tay mà muốn bắt nạt, nhắc nhở cho cô biết này. Cô đấu không lại ta đâu, chỉ khiến bản thân chịu thiệt mà thôi!- Triệu Hoài vẻ mặt nhăn nhó nhưng rất nhanh, đã lấy lại dáng vẻ vốn có.

- Wa, ngươi không nhường thật luôn đó à? Đã gặp qua nhiều tên khốn nạn nhưng ngươi là tên khốn nạn nhất mà ta từng gặp. Đến điều cơ bản như ga lăng với con gái cũng không làm được. Hết nói nổi mà!- Mạc Hảo theo sau hắn ta, cằn nhằn không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 410: Gặp lại Mạc Hảo