Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 411: Mạc Hảo, Cảnh Hoà, đi dạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 411: Mạc Hảo, Cảnh Hoà, đi dạo


- Đúng rồi, ngươi có lương tâm với đạo đức quái đâu mà làm trái. Lưu manh bày đặt giả danh tri thức, người ta lại cười cho!- Được nước, DG càng lấn tới. Nói đến độ, hắn cứng luôn họng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chuyện của ta, em bớt để ý lại đi. Em đó, làm lỡ nhân duyên của ta. Ta hỏi tội em!- Mạc Hảo liếc xéo đối phương một cái, doạ cho Thị không dám nói thêm lời nào.

- Nhưng hiện tai, chuyện đó để sau đi. Ta ấy mà, bận rộn lắm đấy. Còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đâu dư hơi mà quan tâm ba cái chuyện không đâu. Bất quá, không hoàn thành nhiệm vụ. Bị cái lão già đó trừng trị thừa sống thiếu c·h·ế·t mà thôi, có gì đâu mà lo lắng!- Cái bộ dạng không sợ trời không sợ đất này của Triệu Hoài, quả thật là rất gợi đòn.

- Triệu Hoài, tiếp theo đây ngươi định làm gì? Chuyện mà kẻ đó giao phó, ta thấy không đơn giản đâu!- DG bất chợt lên tiếng, cảnh báo sự tình.

Thế là, Mạc Hảo lôi lôi kéo kéo Cảnh Hoà đi từ nơi này đến nơi khác, ngắm nghía cảnh vật nơi đây. Dù việc này trước đó đã làm hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng đây có lẽ là lần vui nhất của cô ta. Cảnh đẹp cũng vì đó mà trở nên xuân sắc lạ thường.

Triệu Hoài chỉ chờ có thế, nhanh như chớp mà ngồi xuống đối diện với cô ta. Đặt hộp bánh mực lên bàn, tạo tiền đề cho những bước về sau. Bước đầu đã thành, những bước sau đây càng là đơn giản hơn nhiều.

- Khoan đã...- Ngay lúc hắn ta đắn đo, Diệp Ninh lại lên tiếng.

- Way, ta khó khăn lắm mới tìm được ngươi. Chưa nói được hai ba câu nữa, là ngươi muốn rời đi rồi. Không lẽ nói chuyện với ta, làm cho ngươi khó chịu hay sao?- Nghe được lời ấy, Mạc Hảo lộ ra vẻ mặt không vui. Kèm theo đó, là từng lời oán than.

- Êy, giận gì không biết nữa, có đem bánh đến cho cô này. Ăn không?- Triệu Hoài mở cửa bước vào, quét mắt ngang một lượt. Những gì hắn ta thấy được là một căn phòng vô cùng xa hoa lộng lẫy. Khác xa với căn phòng mà hắn ta đang ở, người so với người, chung quy vẫn là cách biệt quá lớn.

- Hình như... Làm như vậy, không được tốt cho lắm thì phải. Dù sao ta và cô, cũng không thân quen lắm. Lỡ như để người khác nhìn thấy, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô mất!- Cảnh Hoà khéo léo từ chối, để Bích Hạ thấy được thì hắn coi như toang.

- Vắt chanh bỏ vỏ, còn hơn cả ta nữa. Hazz, lòng người!- Triệu Hoài thở dài một hơi, toàn thân ưu uất. Loại chuyện như này, sớm đã quen thuộc. Nhưng mỗi lần trải qua, tâm tình không khỏi trống trải. Xem đây như một bài học vậy, sau này lừa người cho nó dễ.

- Nếu như không có chuyện gì thì thôi vậy, ta còn có việc cần phải làm. Tạm biệt!- Lời vừa dứt, Cảnh Hoà đã có ý định rời đi. Sau sự việc lần trước, không liên quan đến bọn họ vẫn là tốt hơn.

- Vậy, cô muốn cái gì ở ta?- Cảnh Hoà khó hiểu, nghi hoặc hỏi.

- Wa, có cần nhất thiết phải như thế không? Làm gì có người thứ hai thứ ba ở đây. Cô không ăn thì thôi, ta đem về!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay lưng lại, ý định rời đi.

- Vậy người thứ hai thứ ba là ai? Nói đi!- Diệp Ninh hỏi như hỏi cung, sắc mặt ưu ám cực độ.

Diệp Ninh ngồi trên một chiếc ghế dác ngọc, thưởng thức bánh ngọt, trà ngon. Tay ôm hồ ly nhỏ, ân cần vuốt ve. Tuyệt nhiên, lại không thấy Trung đâu. Đây chẳng phải thời cơ tốt, để hắn làm lành hay sao.

- Là Mạc Hảo, không phải chúng ta trước đó đã từng gặp nhau ở tại bờ biển hay sao? Sao ngươi mau quên thế?- Mạc Hảo tiếp lời, còn là có chút hờn dỗi. (đọc tại Qidian-VP.com)

( Sao còn chưa gọi ta nữa? Giận thật rồi à? Chậc, đành phải mặt dày mày dạn vậy!) Mọi chuyện dường như không diễn ra như những gì mà Triệu Hoài muốn, đành phải tìm cách khác vậy.

- Không có ai cả, cút về đi!- Đổi lại, là gáo nước lạnh từ Diệp Ninh. Xem ra, còn chưa hết giận hờn.

Hắn ta đây là đang muốn, Diệp Ninh mở lời giữ bản thân ở lại. Chỉ có như vậy, hắn mới danh chính ngôn thuận mà bước vào. Trung mà trở về bất thình lình, còn có cái mà nói. Ít nhất là, tránh được một trận chiến không đáng có.

- Không có chuyện gì, không tìm ngươi được sao? Ngươi đó, đúng là đồ vô tâm mà!- Mạc Hảo khoanh tay trước ngực, cao giọng nói.

- Tiểu thư, người làm như này. Còn gì là mặt mũi của hoàng gia nữa. Ngươi có nên cân nhắc lại một chút hay không?- Chứng kiến một màn trước mặt, Thị liền cất tiếng khuyên can. Nói nhỏ vào tai Mạc Hảo, đôi lời nhắc nhở.

- Chúng ta... Hay là cùng nhau di dạo một chút đi, bồi dưỡng tình cảm... Không phải, là tìm hiểu về nhau... Cũng không phải, là quan tâm hỏi thăm nhau mới đúng, nhân tiện ôn lại chuyện xưa!- Mạc Hảo ngại ngùng, khuôn mặt đã đỏ hơn nửa. Thiếu nữ e thẹn, chính là cái dáng vẻ này.

- E hèm, không phải là sợ cô đói không có gì ăn hay sao? Tìm được món ngon, ta nghĩ đến cô đầu tiên đấy!- Triệu Hoài cười tươi như hoa, cố gắng mà xoa dịu tình hình.

- Tới đây làm gì?- Diệp Ninh ngẩng cao đầu, chẳng thèm đối hoài tới hắn ta nữa. Nhưng nhịn không nổi mà liếc nhìn trộm lấy hắn một cái.

- Cảnh Hoà, là ngươi sao?- Mạc Hảo vui vẻ chạy tới, háo hức nói.

- Wa, nói nghe nhẹ thế. Người không biết, còn tưởng ngươi cứng lắm. Nhưng đâu có hay, ngươi vì hoàn thành nhiệm vụ mà chuyện gì cũng dám làm. Toàn mõm!- DG buông lời chế giễu, khinh thường lộ rõ.

- À, là cô à! Tìm ta có việc gì không?- Nhìn về bọn họ, Cảnh Hoà đã nhớ ra phần nào.

- Xì, ngươi không biết sao? Ta một đời liêm khiết, chống lại gian ác. Loại chuyện trái với đạo đức lương tâm, ta quyết không làm!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói, một thân khí thế ngời ngời.

Chuyện quan trọng cần phải làm mà Triệu Hoài nói, không gì khác ngoài việc dỗ ngọt Diệp Ninh. Làm sai thì phải chịu, đây cũng là điều hiển nhiên. Hắn lân la đi đến phòng cô ta, nửa muốn nửa lại không. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Một bên khác, Triệu Hoài sau khi hết giá trị lợi dụng, bị hai người bọn họ vứt bỏ qua một bên. Không còn cách nào khác, đành lê lết tấm thân này, trở về phi thuyền. Chơi như thế là đủ rồi, đã đến lúc làm việc nên làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cô... Cô là?- Cảnh Hoà nhíu mày, trong giây lát vẫn chưa nhớ ra đối phương là ai.

Người thiếu niên đó quay đầu về sau, ông trời không phụ lòng người. Người mà cô ta muốn gặp, cuối cùng cũng thấy. Cảnh Hoà nghe được tiếng ai đó gọi, liền quay người trở lại. Mắt thấy, là hai người con gái đang băng băng tới mình.

- Không sao đâu, đi thôi!- Không để đối phương kịp thời phản ứng, Mạc Hảo đã lôi hắn ta đi. Việc mà cô ta muốn làm, nào đâu có cần phải để ý đến sắc mặt bất kì một ai.

Chương 411: Mạc Hảo, Cảnh Hoà, đi dạo (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chuẩn bị trước đã, rồi tùy cơ hành động sau. Muốn ta bán mạng, nằm mơ đi. Nhưng mà nhiệm vụ này, không thể không làm. Chậc chậc, phiền phức thật đấy!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, suy tư đủ đường. Mới tránh cho bản thân, rơi vào thế yếu. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cốc cốc cốc, có ai không?- Triệu Hoài gõ cửa, nhẹ giọng mà nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 411: Mạc Hảo, Cảnh Hoà, đi dạo