Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 412: Hoà giải

Chương 412: Hoà giải


Bầu không khí giữa Triệu Hoài và Diệp Ninh, không biết vì sao lại rơi vào trầm lắng. Trong nhất thời, hắn vẫn chưa biết mở lời sao cho phải. Còn về phần cô ta, cơn giận vẫn chưa nguôi. Còn không làm gì đó, thật là khó chịu trong lòng.

- E hèm, bánh ngon lắm, ăn một ít đi!- Triệu Hoài mở hộp bánh ra, hương thơm ngào ngạt. Là thành hay bại, tất cả đều dựa vào thứ này.

- Không thèm!- Diệp Ninh ngẩng cao đầu, dứt khoát từ chối.

- Không ăn chứ gì, vậy thì ta ăn. Ăn hết thì ráng mà chịu!- Triệu Hoài đã không còn đường để quay đầu, đến bước nào thì hay bước đó vậy.

Nói là làm, Triệu Hoài thưởng thức từng viên một. Vẻ thỏa mãn, đều hiện rõ hết trên khuôn mặt. Cùng với đó, là từng lời khen hắn ta dành cho món bánh mực. Một màn này, thành công thu hút lấy sự chú ý của đối phương.

- Ngon quá đi mất, ai mà không được ăn. Chắc tiếc lắm nhở?- Triệu Hoài tấm tắc mà khen, khơi gợi sự tò mò hết mức có thể.

Diệp Ninh nhịn không được, liếc mắt nhìn xuống. Nhưng sự kiêu hãnh của bản thân, không cho phép cô ta cuối đầu. Lâu lâu mới có dịp, làm khó được hắn. Dễ dàng bỏ qua, sau này không phải sẽ bị bắt nạt dài dài hay sao.

- Hừ, hừ, hừ!- Tâm tình giận dỗi của thiếu nữ đều được Diệp Ninh biểu hiện hết ra ngoài.

- Hừ, hừ, hừ... Khụ khụ khụ!- Triệu Hoài nhái theo giọng cô ta, kết quả là ho sặc sụa.

- Không sao chứ?- Ngay lập tức, Diệp Ninh đã rót cho hắn một ly trà, tận tình mà quan tâm.

- Xém tí thì bị sặc c·h·ế·t, nhưng giờ đã không sao rồi. Không giận nữa à?- Thời cơ đã tới, Triệu Hoài còn không nắm bắt thì đợi tới bao giờ. Đưa mắt nhìn về cô ta, nhẹ cười đắc ý.

- Không thèm nói chuyện với anh nữa, đi đây!- Diệp Ninh bị hắn ta nhìn thấu, còn ngồi đây lâu e là không ổn. Thế là đứng dậy, ý định rời đi.

- Ây, giận gì mà lâu thế không biết nữa. Xem kìa, có xấu không chứ? Ngày xưa đáng yêu biết bao, giờ thì... Chậc chậc chậc, khó mà nói thành lời!- Triệu Hoài tựa lưng về sau, cố tình mà châm chọc lấy đối phương.

- Giờ thì sao? Là chê người ta xấu có phải không? Hừ, đồ tồi!- Diệp Ninh dậm chân thật mạnh xuống đất, biểu thị tâm tình.

- Ấy, còn biết mắng người nữa à? Cô đây là hiểu lầm ý ta rồi, càng là đáng yêu mới đúng chứ. Nhan sắc người gặp người yêu như thế kia, ai dám chê xấu ta bẻ cổ kẻ đó cho cô coi!- Triệu Hoài lời lẽ ngon ngọt, như rót mật vào tai người nghe. Khen ngợi hết lời, ra sức mà dỗ dành.

- Nói như thế còn nghe được, có phúc phần mà không biết hưởng, cũng chỉ có mình anh thôi!- Diệp Ninh giờ đây, đã tươi tắn hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ hờn dỗi như vừa nãy. Xem ra, cách thức này của hắn ta quả thật là hữu dụng.

- Nào, ăn một miếng đi, tâm ý của ta cả đó. Đi đâu không biết nữa, giận hờn như thế là đủ rồi. Còn giận nữa, là không ai dỗ đâu đấy!- Ý đồ bước đầu đã thành, Triệu Hoài chỉ cần từ tốn mà hoàn thành những bước sau. Thì chuyện này xem như, không có gì là khó cả.

- Aaa!- Diệp Ninh ngồi xuống, mở to miệng. Hai mắt nhắm nghiền, háo hức mà chờ đợi.

- Thật luôn đó à? Hazz, đành chiều chứ biết sao giờ. Ai bảo, ta có mắt không tròng chọc giận cô làm gì. Xem như, chuộc tội vậy!- Thế là không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc làm theo ý muốn của cô ta. Triệu Hoài gắp lấy một viên bánh, nhẹ đút cho đối phương.

- Ngươi... Đang làm gì tiểu thư nhà ta thế?- Giữa lúc này, người không nên xuất hiện nhất lại xuất hiện. Không biết từ bao giờ, Trung đã đứng ngoài cửa. Chứng kiến tất cả, vẻ mặt đã trở nên âm ưu đến đáng sợ.

- Làm gì là làm gì, không thấy sao mà còn hỏi? Nơi đây không có chỗ của ngươi đâu, đi chỗ khác mà chơi đi!- Đáp lại, là những lời xua đuổi của Triệu Hoài. Khó khăn lắm mới đi đến bước này, không thể công cốc được.

- Tên khốn nhà ngươi, nhân lúc ta không có đây. Định giở trò với tiểu thư nhà ta sao? Tìm c·h·ế·t!- Trung dồn lực vào tay, không để đối phương kịp thời phản ứng, đã đánh ra một chưởng khí.

- Way, ngươi định đánh nhau ở đây thật đó à? Nghĩ kĩ lại đi!- Triệu Hoài đỡ lấy, cả người đều bị đẩy lùi về sau. Mặc dù không gây ra thương tổn, nhưng chuyện tốt của hắn đã bị cắt ngang.

- Đúng là không nên ra tay ở đây. Vậy thì, chúng ta ra ngoài!- Chớp mắt, Trung đã túm lấy cổ áo hắn ta.

- Trung, dừng tay!- Thấy thế, Diệp Ninh liền nói lời can ngăn.

Trung lại chẳng để lời đó vào tai, trực tiếp đem đối phương ném thẳng ra ngoài từ cửa kính. Cũng mai, độ cao nơi này cũng chỉ tương đương với ba tầng lầu. Ngoài việc lăn lộn vài vòng trên mặt đất ra, cùng với đó là xây xát nhẹ, thì Triệu Hoài không sao cả.

- Aaa, cái lưng của ta, đau c·h·ế·t mất!- Triệu Hoài lom khom đứng dậy, đưa tay xoa lưng, khuôn mặt nhăn nhó không thôi.

- Tên khốn kia, chịu c·h·ế·t đi!- Trung đánh ra vô số quyền khí, đều nhắm vào hắn. Thù hận trước đó, chính là nguồn cơn cho sự việc lần này.

- Wa, ngươi điên rồi à? Ta và cô ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi. Ngươi quản nhiều chuyện như thế, không mệt sao?- Vừa nói, Triệu Hoài vừa tránh. Bởi vì giờ không phải là lúc, giao chiến vô bổ như thế này.

- Ngươi mê hoặc tiểu thư nhà ta, sao mà không liên quan đến ta cho được. Tên khốn nhà ngươi, còn không mau chịu tội!- Trung càng đánh càng hăng, đòn nào đòn nấy như là muốn lấy mạng đối phương vậy.

Trong trận chiến này, Triệu Hoài hoàn toàn nằm ở thế yếu. Hắn ta chỉ có thể tránh né, tạm thời giữ an toàn cho bản thân. Nhưng đứng trước thế như chẻ tre kia, còn tiếp tục như này thì quả thật là không ổn.

- Còn đánh nữa, ta trở mặt thật đấy. Đừng thấy ta nhường, mà muốn làm gì thì làm!- Trong tình thế này, Triệu Hoài vẫn là mạnh miệng cho được.

- Còn già mồm, vậy ngươi không nhường thử xem nào. Đã thành ra như thế, cứ thích rước hoạ vào thân. Vậy thì, để ta chiều ngươi vậy!- Đối với lời đe doạ đó, Trung chẳng hề để vào tai.

- Cứu mạng với, có kẻ ăn h·i·ế·p người tàn tật đây này. Đúng là mất hết tính người, không bằng cầm thú mà!- Tưởng thế nào, hoá ra đây là cách của Triệu Hoài, cũng không nằm ngoài dự liệu là mấy.

Tiếng hét của hắn ta, vang vọng khắp nơi. Và tất nhiên thu hút không ít người xem, sự tình này cũng chẳng mới lạ gì. Bọn họ cũng quá là quen đi, dù sao những chuyện như này cũng không phải là lần một lần hai.

- Chuyện gì thế? Lại là Triệu Hoài nữa à? Sao mỗi lần có chuyện, đều là hắn không vậy?

- Không hắn thì ai, xem ra là gây sự với người ta rồi bị đánh nên mới la như cắt tiết thế kia!

- Có gì mà ngạc nhiên, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên. Hắn ấy mà, không gây sự là chịu không nổi!

Đám người bọn họ đứng trên phi thuyền, tận tình mà quan sát. Khó lắm mới có cơ hội thư giản, không hưởng thụ thật là có lỗi với bản thân. Tiện thể bình phẩm cũng coi như là góp vui, như này thì còn gì bằng.

- Tên khốn này, im lặng cho ta!- Trung vung quyền đánh tới, ép cho đối phương phải ngậm miệng lại. Còn để hắn nói, thật là mất mặt c·h·ế·t đi được.

- Cứu mạng với, có tên điên đánh người kìa!- Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản được Triệu Hoài tiếp tục kêu gào.

Chương 412: Hoà giải