Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 413: Hồ Sở, Thanh Đạt, hợp tác
Dưới thế cường công của Trung, Triệu Hoài một đường tránh né. Tạm thời có thể ứng phó, nhưng về lâu về dài thì khó mà nói rõ. Chỉ có điều là, cứu viện mà hắn chờ đợi. Chờ hoài đợi mãi lại chẳng thấy đâu.
( Hét đến khan cả họng, sao lại chẳng thấy ai ra can thế? Này, cũng quá là vô tâm đi!) Triệu Hoài lòng thầm mắng, kêu gào trong vô vọng.
Trung thì tay đấm chân đá, liên tục ra chiêu. Ép đối phương, rơi vào thế bị động. Nhưng như vậy, muốn đánh bại Triệu Hoài cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Dần già lấn lướt nhưng chẳng chiếm được chút ưu thế nào cả.
- Trung, còn không mau tay dừng lại! Ngươi làm gì thế? Anh ấy đang b·ị t·hương đấy!- Diệp Ninh lúc này mới xuất hiện, lớn tiếng mà can ngăn.
- Tiểu thư, người...- Nghe được lời đó, Trung khựng lại một nhịp, lộ ra vẻ khó xử.
- Ha, nghe thấy gì không? Cô ta kêu dừng lại kìa, ngươi dám làm trái sao?- Triệu Hoài đắc ý nói, hạ thấp cảnh giác.
- Vì tiểu thư cho dù có là dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không ngại chi. Thì chút chuyện nhỏ này, sao làm khó được ta!- Trung lầm bầm trong miệng, khí tức còn là có chút khác lạ.
Nhân lúc đối phương không chú ý, Trung lao nhanh về phía trước, đấm ra một đấm. Triệu Hoài không kịp trở tay, lãnh trọn một đòn vào bụng. Đau điếng cả người, miệng sùi bọt mép. Ngã lăn ra đó, quằn quại trên đất.
- Tên tiểu nhân bỉ ổi này, lại ra tay đánh lén. Ngươi có đạo đức hay không thế? Loại chuyện như này mà cũng làm cho được!- Triệu Hoài ôm bụng, ra sức mà mắng mỏ. Một tên vô sỉ lại chửi người khác bỉ ổi, cũng xem như là chuyện lạ hiếm thấy.
- Triệu Hoài, anh không sao chứ? Trung!- Diệp Ninh từ xa chạy lại, ân cần hỏi han. Còn không quên, liếc nhìn cảnh cáo lấy Trung.
- Tiểu thư, ta cảm thấy bản thân không làm gì sai cả. Nếu như người cảm thấy ta làm sai, thì cứ trừng phạt lấy ta đi. Ta cam tâm tình nguyện, vì người mà chịu phạt!- Trung khẳng khái mà nói, một thân kiên định.
- Ngươi... Tức c·hết ta mất! Đợi đó đi, ta sẽ hỏi tội ngươi sau!- Diệp Ninh muốn mắng nhưng lại không đành lòng mắng, chỉ đành hậm hực cho qua.
- Ây da, đau c·hết mất! Cứ như này hoài, chắc sống không lâu quá!- Triệu Hoài rên rỉ từng hồi, giả vờ đau đớn. Một quyền đó, thì ăn nhằm gì tới hắn.
- Không sao, không sao! Mau hết thôi, mau hết thôi! Về đi, em sức thuốc cho!- Diệp Ninh dìu lấy hắn, tận tâm chăm sóc.
- Aaa!- Triệu Hoài rên la thảm thiết, bày ra dáng vẻ đáng thương. Kế hoạch làm lành đã thành công chỉ là không ngờ nó lại thành ra như thế này. Không sao, chỉ cần thành công là được.
- Tiểu thư, người vì sao lại trở nên như này? Tất cả, đều là tại hắn!- Trung siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy nộ khí mà nhìn về Triệu Hoài.
- Hết rồi đó à? Nhanh thế! Ta còn tưởng, đánh đến long trời lở đất luôn cơ chứ!- Một khán giả cho hay, vẻ mặt tiếc nuối không ít.
- Cuộc vui chống tàn, nhàm chán quá đi mất!-
Triệu Hoài bị đấm vào bụng, nhưng không hiểu vì sao trên mặt lại có v·ết t·hương. Tất nhiên là do hắn tự mình làm ra rồi. Không làm như vậy, sao mà Diệp Ninh thương xót cho được. Vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, đây cũng xem như là chuyện thường tình với hắn.
- Aaa, nhẹ... Nhẹ... Nhẹ thôi!- Triệu Hoài giả vờ nhưng giả vờ phải cho giống. Diệp Ninh dùng vải trắng lau đi v·ết t·hương trên mặt hắn. Hắn liền thuận thế, giả vờ đau đớn mà kêu lên.
- Trung tại sao lại ra tay nặng như này? Chắc là không cố ý đâu. Thấy vậy thôi, chứ Trung tốt lắm!- Diệp Ninh thay đối phương, nói đỡ vài lời.
- Không cố ý mà thành ra như này rồi, còn cố ý chắc là ta c·hết mất!- Triệu Hoài cố tình nói móc Trung, dễ gì cho qua chuyện này.
- Trung...
- Thôi được rồi! Còn nói tiếp, ta khác gì một tên nhỏ nhen. (Mặc dù chuyện này là thật!)- Triệu Hoài ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng sớm đã ghi thù.
Ánh mắt ta vô tình chạm nhau, bầu không khí trong giây lát đã trở nên ám muội. Diệp Ninh thẹn thùng, quay mặt sang hướng khác. Tâm tình thiếu nữ như mùa xuân phơi phới, ngập tràn ánh nắng. Khi yêu, mấy ai mà được bình t
- Quỷ sứ hà!- Diệp Ninh miệng cười khúc khích, mơ về viễn cảnh không xa. Nơi mà chỉ có hai người chúng ta và những đứa trẻ.
- Cô cười cái quái gì thế? Trò con bò gì nữa đây!- Triệu Hoài đần mặt ra, không khỏi khó hiểu.
- Hi hi, ha ha!- Diệp Ninh vẫn còn đắm chìm trong mơ tưởng, chưa thoát ra được.
- Không ổn rồi, không ổn rồi. Chuồn trước vậy! Cô ta mà điên lên, cắn luôn ta cũng không chừng!- Sự tình bất thường, ý định đã thành. Giờ là lúc nên rút lui, bảo toàn tính mạng là trên hết.
Triệu Hoài liếc mắt nhìn về xung quanh, dường như là đang tìm kiếm thứ gì đó. Thứ mà hắn ta tìm, không gì khác ngoài Hồ Nhã. Cô ta giờ đây, đang nằm cuộn mình trong chăn ấm. Thấy vậy, hắn cũng yên lòng hơn rất nhiều.
- Cô tạm thời, ở với cô ta đi. An toàn hơn là ở với ta, nào rảnh thì tìm cô sau!- Triệu Hoài nói nhỏ với Hồ Nhã, sau đó lãnh đạm mà rời đi.
- Ủa? Triệu Hoài, anh đâu rồi?- Đến khi hồi thần trở lại, Diệp Ninh lại không thấy bóng dáng đối phương đâu. Điều này, khiến cho cô ta nhất thời ngơ ngác.
Trở lại với Thanh Đạt, tình hình có vẻ không khả quan hơn Triệu Hoài là bao. Trong một quán ăn, hắn ngồi đối diện với Hồ Sở. Sau khi bị cô ta trêu đùa một phen, vẻ mặt hắn hình như không được tốt cho lắm thì phải. Một màu ưu ám, như khỉ ăn ớt.
- Vui lắm có phải không? Giữa đường giữa phố, lại gieo tiếng oan cho ta. Không biết, mục đích thật sự lần này của cô là gì đây, lại chơi lớn như vậy?- Thanh Đạt cảnh giác là còn đó, liền cất tiếng thăm dò.
- Tất nhiên là tìm ngươi hợp tác rồi, còn phải hỏi nữa sao!- Hồ Sở ngoài mặt bình thản nhưng tâm tư thì lại, thăm sâu khó dò.
- Hợp tác? Hai người chúng ta... Không phải, yêu người chúng ta, có gì để hợp tác?- Thanh Đạt nhíu mày, đôi phần ngờ vực. Trải qua vụ việc lần trước, hắn lần này đã có cho mình kinh nghiệm.
- Đừng phũ phàng thế chứ. Chuyện này ta đảm bảo với ngươi, có lợi chứ không hại!- Hồ Sở vừa nói vừa nháy một bên mắt, mê hoặc đối phương. Một ánh mắt nụ cười, đã làm say đắm không biết bao nhiêu là người.
- Bớt giở thủ đoạn lại đi, không có tác dụng với ta đâu!- Thanh Đạt mạnh miệng mà nói, mười phần kiên định.
- Vậy sao? Thế thì cho ta hỏi, sao nước dãi của ngươi cứ chảy ròng thế? Này, cũng quá là bất đồng với lời ngươi đó!- Hồ Sở nhẹ chỉ tay vào mặt hắn, yêu kiều trong từng lời nói lẫn hành động.
- Khụ khụ, chắc là do ta đói đó mà. Mỗi lần ta đói là như vậy, không có gì là bất thường cả!- Thanh Đạt đưa tay lau đi nước dãi đang chảy dài. Tìm cho mình một cái cớ, lấp liếm cho qua.
- E hèm, nói chuyện chính đi! Rốt cuộc là hợp tác chuyện gì? Vả lại, cô vì sao lại tìm đến ta?- Nói tới nói lui, đây mới chính là ý mà Thanh Đạt muốn hỏi.
- Bởi vì ngươi, rất hợp khẩu vị ta. Thế nào, như vậy đã đủ chưa? Còn về hợp tác cái gì, ngươi phải đồng ý với ta trước đã. Ta mới có thể, nói rõ cho ngươi biết sau!- Hồ Sở điềm đạm mà đáp, nhưng không kém phần bí ẩn.
- Thế cơ à? Còn hợp khẩu vị nữa! Không phải cô nói, Triệu Hoài thực lực hơn ta sao? Sao không tìm hắn đi?- Lời này nói ra, Thanh Đạt có chút khác lạ.