Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 414: Phải kiềm chế lại
Hồ Sở lần này tìm đến Thanh Đạt, là vì muốn hợp tác một lần nữa. Nhưng vì lần trước đó, bản thân bị lừa. Nên lần này, hắn đã cảnh giác hơn hẳn. Mặc dù như thế, ải mỹ nhân vẫn là khó qua nhất. Lòng không kiên định, chịu thiệt như chơi.
- Triệu Hoài sao? Hắn ta à, cũng không tệ. Nhưng có điều, hắn gian xảo quá đi, ta không thích cho lắm!- Hồ Sở nhấp nhả ly trà trong tay, nhẹ giọng mà nói.
( Ta biết ngay mà, hắn sao tốt hơn ta được. Anh đây là nhất, là nhất!) Nghe được lời đó, Thanh Đạt lòng thầm đắc ý.
- Nhưng mà, hợp tác với hắn cũng không phải là không được. Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng nên cân nhắc xem sao. Biết đâu, có được niềm vui ngoài ý muốn thì sao?- Hồ Sở nói tiếp, khoé miệng nhếch lên nụ cười. Không chỉ đẹp, mà còn là mê người.
- Khoan đã, ta đùa với cô chút thôi. Hắn ăn người không nhả xương, đáng sợ vô cùng. Cô mà lạng quạng, hắn ăn luôn cả cô cũng không chừng. Thấy vậy thôi, chứ hắn ghê gớm lắm!- Vì không muốn bản thân trở thành kẻ dư thừa, Thanh Đạt liền đem Triệu Hoài nói xấu hết cỡ.
- Ồ vậy cơ à, ngươi không nói là ta không biết đâu đấy. Vậy hợp tác với hắn, không phải là tự mình tìm đường c·hết hay sao? Cũng mai là có ngươi nhắc nhở, phần ân tình này không biết báo đáp sao đây?- Vén áo của Hồ Sở, thoạt nhiên tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng xẻo. Thanh Đạt nhìn đến nổi, nước miếng chảy ròng. Nhưng phải dặn lòng, cố kiềm chế lại. Bằng không kiếp này, coi như bỏ.
- Khụ khụ, cô làm gì thế? Sắc dụ sao? Đây cũng xem thường ta quá đi, ta là loại người đó à? Đúng vậy, ta chính là loại người đó. Nói đi, rốt cuộc là cô muốn ta giúp gì?- Vẻ thèm thuồng đều lộ rõ trên khuôn mặt Thanh Đạt, thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống con gái nhà người ta vậy. Nhưng chút lí trí cuối cùng, đã kiềm chế hắn lại.
- Trong vương đô của Đào Hoa Đảo Quốc giấu một bí mật động trời. Dựa vào thân phận một trong mười người đứng đầu cuộc thi, ngươi có thể dễ dàng tiếp cận nơi đó. Còn cụ thể như nào, ngày sau ta sẽ nói rõ cho ngươi biết!- Nói rồi, Hồ Sở cũng theo đó mà biến mất. Còn ở lại đây lâu, e là nguy hiểm cận kề.
- Chạy rồi sao? Nhanh thế, còn muốn cùng cô đàm đạo nhân sinh. Vậy mà, chậc chậc chậc, uổng thật đấy!- Thanh Đạt tạch lưỡi, không khỏi tiếc nuối. Lúc này, hắn đã trở về dáng vẻ bình thường. Ánh mắt nhìn về hướng cô ta rời đi, khó mà rõ nông sâu trong đó.
Một bên khác, Cảnh Hoà cùng với Mạc Hảo vui đùa có nhau. Có điều là, vẻ mặt của hai người bọn họ có chút khác nhau thì phải. Nàng thì cười h·iếp mắt, tận tình hưởng thụ khoảng thời gian này. Chàng thì thờ ơ, nếu như không muốn nói là vô cảm.
- Chơi đủ chưa? Ta muốn về, ta mệt lắm rồi đấy!- Cảnh Hoà giờ đây, như thể bị rút cạn sinh lực vậy.
- Chúng ta hay là... Đi dạo thêm một vòng nữa đi. Hiếm lắm mới có cơ hội!- Nói rồi, không để hắn ta từ chối, Mạc Hảo đã dứt khoát kéo hắn đi.
Sở dĩ Cảnh Hoà đòi về, là vì hắn ta sợ. Sợ rằng Bích Hạ bắt gặp cảnh này, thì coi như toang. Mặc dù cô ta không quan tâm tới, nhưng khó tránh khỏi hiểu lầm. Đến lúc đó, muốn giải thích rõ, khó như lên trời.
Y như rằng, sợ cái gì là cái đó đến. Trên đường phố tấp nập này, ta vô tình bắt gặp nhau. Xa xa là bóng dáng người thương. Mặc dù có chút mờ ảo nhưng đủ để hắn ta nhận ra. Đó là ai, Bích Hạ. Phen này, cụ đi chân lạnh toát.
- Nhược Tuyết, cậu xem kìa. Đồ ở đây, đẹp quá đi mất!
Mắt thấy, là Bích Hạ khoác tay Nhược Tuyết, cùng nhau dạo phố. Hai người bọn họ, nói nói cười cười, vui vẻ vô cùng. Cảnh Hoà cả người cứng đờ, như thể hoá đá. Điều mà hắn ta không mong muốn nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra.
- Nàng ấy... Nàng ấy... Sao lại xuất hiện ở đây? C·hết ta mất!- Cảnh Hoà vội xoay đầu sang hướng khác, người run cầm cập.
- Cảnh Hoà, chuyện gì thế? Ngươi sao vậy?- Thấy lạ, Mạc Hảo liền cất tiếng hỏi han.
- Ta không... Sao! Hay là, chúng ta đi đường khác có được không? Ta cảm thấy, con đường này hình như không an toàn cho lắm!- Cảnh Hoà tìm cho mình một lí do, tránh gặp mặt Bích Hạ, tránh như tránh tà.
- Sao vậy? Nơi đây có gì bất thường? Sao ta lại cảm nhận không được?- Mạc Hảo nhìn về xung quanh một lượt, cố tìm ra điểm không đúng trong lời mà hắn ta nói.
- Tiểu thư, tên này dường như có cái gì đó, rất chi là kì lạ. Người có nên, xem xét lại không?- Thị một bên nhỏ tiếng, vẫn là khuyên nhủ như cũ.
- Thị, em nói gì thế? Chắc có lẽ là, hắn ta mệt thôi. Nên mới như vậy, có gì đâu mà kì!- Mạc Hảo lời lẽ nhẹ nhàng, thay hắn ta giải thích phần nào.
- Hazz, đúng là tình yêu làm mù con mắt mà. Nói gì cũng không nghe, mong là người sau này đừng có mà hối hận đấy!- Thị lầm bầm trong miệng, nhẹ lắc đầu ngao ngán.
- Còn nói gì nữa, chúng ta đi thôi!- Cảnh Hoà giờ đây, ba mươi sáu kế, chạy trước là thượng sách.
Hai người bọn họ còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hắn ta đã trực tiếp lôi Mạc Hảo đi. Nhanh đến mức, Thị khó mà theo kịp. Sau một hồi bỏ chạy, mệt bở cả hơi tai. Sức cùng lực kiệt, hắn mới chịu dừng lại. Này, có khác gì đòi mạng.
- Buông tay, buông tay! Ta chạy không nổi nữa rồi! Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao chúng ta lại phải chạy?- Mạc Hảo như muốn ngã ngụy ra đất, dựa lưng vào một bức tường lớn mà thở hổn hển. Từ nhỏ cho tới giờ, nào có trải qua loại chuyện như này.
- Cô không cảm thấy, như vậy rất kích thích sao?- Cảnh Hoà cười cười mà đáp, tâm tình đã nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Nói! Ngươi định giở trò gì với tiểu thư nhà ta? Nói mau!- Thị ép hắn ta vào tường, siết chặt lấy cổ mà tra hỏi.
- Way way, bình tĩnh lại chút đi! Ta thì có thể làm gì? Cô đây là vu oan cho ta đấy!- Cảnh Hoà yếu ớt, vô lực chống trả.
- Thị, buông tay! Em làm gì thế? Lỡ như làm b·ị t·hương đến Cảnh Hoà thì sao?- Mạc Hảo thấy vậy, liền cất tiếng can ngăn.
- Tiểu thư, người làm em tức c·hết mất!- Biết là bản thân không thể làm gì hơn, Thị đành xoay mặt sang hướng khác. Mắt không thấy, là tim không đau.
- Phù, xém tí thì c·hết, cũng mai là ta nhanh trí. Bây giờ thì không sợ nữa rồi!- Cảnh Hoà lòng thầm đắc ý, tự cho mình là tài giỏi.
- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao chúng ta lại chạy thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Mạc Hảo nhìn về hắn ta, nghiêm giọng mà hỏi.
- Chuyện gì là chuyện gì? Ai biết gì đâu à?- Cảnh Hoà ý định giả khờ qua ải, nhưng coi bộ chuyện này khó rồi đây.
- Ngươi...- Mạc Hảo tức lắm, muốn đấm luôn cả hắn. Nhưng phải dặn lòng, kiềm chế lại.
- Có gì đâu mà giận, đây coi như khởi động gân cốt đi. Thể thao sức khỏe dồi dào, chăm chỉ luyện tập, tôi gân mà luyện cốt!- Cảnh Hoà nói lời lấp liếm cho qua, cố mà lừa bằng được cô ta.
- Trời đã không còn sớm nữa rồi, hôm nay đến đây thôi. Ta về trước đây!- Hơn hết thảy, Cảnh Hoà giờ đây muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
- Trời còn chưa tối cơ mà? Ngươi về sớm thế!- Mới bước được một bước, Mạc Hảo đã nắm lấy tay hắn ta mà giữ lại.