Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 415: Cảnh Hoà, hiểu lầm không đáng có

Chương 415: Cảnh Hoà, hiểu lầm không đáng có


Mắt thấy là tình hình không ổn, Cảnh Hoà không có lựa chọn nào ngoài việc trốn tránh. Bằng không, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Xui rủi gặp phải Bích Hạ, để cô ta thấy được cảnh này. Đời, còn gì để luyến tiếc.

- Trời còn chưa tối cơ mà, ngươi về sớm thế? Ở lại một chút nữa đi, ta đãi ngươi ăn món ngon nơi đây!- Mạc Hảo nắm lấy cánh tay đối phương, gắng sức nếu kéo.

- Ăn? Cô buông tha ta đi mà, ta nuốt không trôi đâu! C·hết người đấy, tha cho ta đi!- Cảnh Hoà lộ ra vẻ mặt khó xử, khổ sở mà nói.

- Ngươi nói gì thế, ta nghe không hiểu? Tại sao lại c·hết người? Có vấn đề gì à? Ngươi nói rõ ra xem nào!- Mạc Hảo nhìn về hắn ta, một mặt ngơ ngác.

- Ta có nói, cô cũng không hiểu đâu! Chuyện này liên quan đến mạng người, cô buông tay ta ra đi. Coi như, ta xin cô có được không hả?- Hết cách, Cảnh Hoà chỉ đành hạ mình. Còn tiếp tục dây dưa kéo dài, nói không chừng hoạ tới lúc nào lại không hay.

- Ngươi làm gì thế? Ta có làm gì ngươi đâu. Sao lại sợ hãi như thế kia, ý gì đây?- Trước biểu hiện bất thường của đối phương, Mạc Hảo càng là tức tối.

Đang lúc Cảnh Hoà không biết phải giải thích làm sao để cô ta hiểu. Chuyện mà hắn ta không mong muốn nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra. Vì động tĩnh giữa hai người bọn họ quá lớn, thành công thu hút lấy sự chú ý của mọi người xung quanh. Trong đó, có cả Bích Hạ.

- Con trai thời nay đúng là tệ bạc mà! Con gái nhà người ta đã nói như vậy rồi, còn muốn vắt chanh bỏ vỏ. Thật là hết nói nổi mà!- Một người qua đường, buông lời cảm thán.

- Cái loại này, là cặn bã trong cặn bã. Trông rõ đẹp đẽ, không ngờ lại là cái loại này!- Một người khác thấy vậy, cũng nói lời phụ họa.

Nghe được những lời đó, Cảnh Hoà mới nhận ra tình hình nó bất ổn như nào. Hắn muốn giải thích hiểu lầm, nhưng lời đến cổ lại không sao nói ra. Bởi vì hắn ta đã thấy thứ không muốn thấy nhất, Bích Hạ. Mọi chuyện đã dần trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.

- Bích Hạ, cô... Cô... Nghe ta giải thích!- Cảnh Hoà mặt cắt không còn giọt máu, ấp úng mà nói từng chữ.

- Không ngờ ngươi lại tệ đến mức độ này. Uổng công trước đây, ta còn tưởng ngươi là người tốt. Ta đúng thật là, mù mắt mà! Nhược Tuyết, chúng ta đi thôi!- Bích Hạ chứng kiến một phần, liền cho rằng hắn ta thật sự như những gì bọn họ nói. Nào đâu có nghe, những lời giải thích vô nghĩa đó.

- Ta... Ta... Không có... Oan, oan quá đi mất!- Cảnh Hoà có tắm cạn nước biển đi chăng nữa, cũng rửa không sạch nổi oan ức này.

- Cô ta là ai thế? Sao trông ngươi, lại như kẻ mất hồn thế kia? Có ai nói cho ta biết, là chuyện gì đang xảy ra không hả?- Một màn này, Mạc Hảo không sao hiểu rõ cho được.

- Dễ hiểu thôi, chắc cô ta có quan hệ mờ ám gì với hắn. Thấy được hai người đi chung với nhau, nên hiểu lầm. Suy ra, người là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác. Như này, cũng quá thất đức quá đi!- Thị tận tường giải thích, còn nhân cơ hội này mà nói xéo cô ta.

- Thị, chuyện em nói là thật sao? Không lí nào, sao có thể như thế được. Cảnh Hoà, ngươi còn không mau cho ta một lời giải thích!- Nghe được lời đó, Mạc Hảo như đánh mất lí trí vậy. Mối tình đầu, mới vừa chớm nở. Không ngờ lại ngang trái như này.

- Ta đã nói với cô rồi, về đi mà không chịu nghe. Giờ thì hay rồi, thành ra cớ sự như hiện tại. Giải thích, ta không biết giải thích sao cho cô ta hiểu nữa đây. Cô, tự mình chơi đi. Ta không rảnh đâu, mà chơi với cô nữa!- Nói rồi, Cảnh Hoà vội vã đuổi theo Bích Hạ. Mặc cho Mạc Hảo, đứng đờ ra đó. Người mình yêu và người yêu mình, nó chính là cái dáng vẻ này đây.

Thân là công chúa của Đào Hoa Đảo Quốc, Mạc Hảo từ nhỏ đã được mọi người bao quanh. Trở thành đứa trẻ được yêu chiều nhất, muốn gì được nấy. Không ngờ bây giờ, lại trải qua cú sốc đầu đời này. Nhất thời, vẫn chưa tiêu hóa kịp.

- Tiểu thư à, cô không sao đấy chứ? Người nói gì đi, sao lại yên lặng thế này? Đừng dọa em sợ mà, người sao vậy?- Mắt thấy là Mạc Hảo hoá đá, một chút cử động cũng không. Thị bỗng chốc lại trở nên lo lắng, cô ta mà xảy ra chuyện gì. Bản thân, cũng đừng hòng yên ổn.

- Hua a hua a, cái đồ bội bạc đó, khốn nạn quá đi! Hua a hua a, hắn... Hắn... Ta thích hắn đến như vậy, hắn... Hắn lại, hua a!- Mạc Hảo ôm chặt lấy Thị, khóc lóc kể lể.

- Ngoan nào ngoan nào, không có kẻ này thì có người khác. Người cần gì vì một nhành hoa mà bỏ cả khu rừng. Như này, có xấu không cơ chứ!- Thị lựa lời an ủi, vỗ về lấy tâm tình thiếu nữ bị tổn thương của đối phương. Nhưng mà, nó không được như ý.

- Hua a hua a!- Đổi lại, là Mạc Hảo khóc càng dữ dội hơn. Thị bất lực ngậm ngùi, cắn răng mà chịu đựng. Ai bảo, đối phương làm lớn đối phương có quyền.

Bích Hạ sau khi thấy cảnh tượng mập mờ của Cảnh Hoà và Mạc Hảo, trái tim như thắt lại. Vốn dĩ, với những chuyện trước đây, hảo cảm đối với hắn đã gia tăng không ít. Nhưng chỉ vì chuyện ban nãy, tất cả đều mất sạch.

- Bích Hạ, cậu sao thế? Trước đây không phải là không thích hắn sao? Giờ sao lại?- Nhược Tuyết thấy lạ, liền dò hỏi xem sao.

- Không có gì cả, chúng ta về thôi, mặc kệ hắn!- Bích Hạ tâm tình trống rỗng, đáp lời một cách qua loa.

Trên đường trở về, vô tình gặp phải Triệu Hoài. Hắn còn chưa kịp mở miệng, Bích Hạ đã hét lớn: 'Tránh ra!'

- Wa, ăn phải thuốc s·ú·n·g sao? Gì mà hét ghê vậy? Ta có thù với cô à? Này hình như có thì phải!- Triệu Hoài xui rủi làm sao, thay Cảnh Hoà lãnh nạn.

- Tên khốn kiếp này, ngươi còn không mau tránh ra. Chắn đường quá đấy, đúng là khốn nạn như nhau mà!- Bích Hạ nhìn thấy hắn, cơn giận trong lòng trực tiếp bùng phát. Thế là, hắn lãnh đủ.

- Ta làm gì? Chấm hỏi? Cô vô lí vừa vừa thôi chứ, mắc gì nổi giận với ta? Đừng thấy ta hiền rồi làm tới nhé, một vừa hai phải ta còn nhịn. Còn làm tới, ta ăn thua đủ đấy!- Triệu Hoài làm sao chịu được cảnh này, liền lớn tiếng mà đáp.

- Triệu Hoài, đừng nói nữa. Bích Hạ không được vui, ngươi nhịn một chút đi!- Nhược Tuyết nhẹ lắc đầu, ra hiệu cho hắn dừng lại.

- Cô ta không được vui thì liên quan gì đến ta? Bộ ta chọc à? Xui xẻo! Mà chuyện gì thế?- Nói tới nói lui, Triệu Hoài cũng không bỏ được cái tật nhiều chuyện này của hắn.

- Chuyện là như thế này này...- Nhược Tuyết ghé sát vào tai đối phương mà nói nhỏ.

- Khụ khụ, Nhược Tuyết, chúng ta đi thôi! Nói chuyện với cái loại người này làm gì, chỉ tổ bực mình!- Lời vừa dứt, Bích Hạ đã lôi đối phương đi. Để Nhược Tuyết nói rõ sự tình, bản thân sẽ mất mặt đến chất mất. Nhất là nói cho Triệu Hoài biết, thì sớm muộn gì cả cái học viện cũng biết.

- Way, ta còn chưa nghe gì mà, kể hết đi rồi đi. Làm vậy mà coi được sao?- Tiếng Triệu Hoài vọng theo trong vô vọng, mắt thấy chính là bọn họ dần xa.

- Rốt cuộc là, đã xảy ra chuyện gì mà giận thế kia? Tò mò thật đấy, phải nghe ngóng xem sao mới được!- Triệu Hoài khoé miệng nhếch lên nụ cười, tính người mất dần. Khó lắm cơ hội này, hắn dễ gì cho qua.

Chương 415: Cảnh Hoà, hiểu lầm không đáng có