Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 416: Hiểu lầm tai bay vạ gió
Sau khi Bích Hạ và Nhược Tuyết rời đi không lâu, lại đến Cảnh Hoà hớt hải chạy đến. Hắn thấy Triệu Hoài, lại không nói lời nào mà trực tiếp lướt qua. Biểu tình trên mặt, còn là có chút phớt lờ nhưng không kém phần lo âu.
- Wa, cái tên này, làm cái quái gì thế? Lườm ta à? Mấy người các ngươi, chơi cái trò gì vậy?- Triệu Hoài dõi mắt nhìn theo, tò mò không thôi.
- Lí Sự, ra đây đi! Có chuyện cho ngươi làm đây, làm ăn lớn đấy!- Những chuyện như này, tất nhiên là phải tìm đến đối phương.
- Ai kêu ta đó, có ta đây! Làm ăn lớn là lớn như thế nào, ngươi nói ta nghe coi!- Lí Sự bất thình lình xuất hiện, vỗ mạnh vào vai hắn.
- Wa, gì như ma vậy? Các ngươi riết rồi, chơi cái trò gì không ấy? Chơi như vậy, vui lắm sao?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, bất lực không kém.
- Không phải ngươi kêu ta sao, còn phàn nàn gì nữa? Nói chuyện chính đi, ta đây bận lắm đấy!- Lí Sự khoanh tay trước ngực, cao giọng mà nói.
- Ngươi nói xem, giữa Bích Hạ và Cảnh Hoà đã xảy ra chuyện gì. Sao lại giận dỗi thế kia? Cắn lộn với nhau à? Nhìn bọn họ, giống như chiến tranh lạnh vậy đó!- Xét về độ hóng hớt, Triệu Hoài đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất cả.
- Ngươi nhiều chuyện thế, chuyện riêng tư của người ta mà cũng muốn biết. Loại chuyện trái với đạo đức lương tâm này, ta không nói đâu!- Lí Sự giọng điệu khinh miệt, trề môi mà chê bai.
- Nhiều chuyện gì chứ, đây gọi là quan tâm. Còn nữa, ngươi cũng như ta thôi. Làm c·h·ó gì có đạo đức, bày đặt thanh cao. Làm cho ai xem thế? Ta khinh!- Triệu Hoài lời lẽ sắc bén, chẳng hề kém cạnh.
- Nói đi, giá như nào? Đừng tưởng là ta không biết ý ngươi. Bớt giả vờ lại, cho một cái giá rồi chúng ta cùng nhau thương lượng!- Triệu Hoài nói tiếp, đây mới là trọng điểm của câu chuyện.
- He he, đùa chút, gì mà căng dữ vậy. 10000, ta kể đầu đuôi câu chuyện cho ngươi nghe!- Lí Sự nhẹ cười, giơ ra một ngón tay.
- Giá hơi cao đấy, 500 là đủ. Ngươi đó, cũng quá là tham lam đi. Chuyện có chút ét mà hét giá cho cao, nuốt không trôi đâu!- Triệu Hoài lắc đầu, hạ giá hết mức có thể.
- 500 thì 500 vậy, đầu đuôi câu chuyện là như này này... Đó, chỉ có nhiêu đó thôi. Ngươi muốn nữa, cũng không có đâu!- Đạt được thỏa thuận, Lí Sự ghé vào tai đối phương, nói rõ sự tình.
- Thì ra là như vậy, thảo nào... Chậc chậc!- Trong giây lát, Triệu Hoài đã rơi vào suy tư.
- Ngươi nghĩ gì vậy? Lại âm mưu chuyện xấu nữa à? Thừa nước đục thả câu, ngươi chỉ đến thế thôi sao?- Lí Sự ghé sát vào mặt đối phương, nhìn cho thật kĩ. Doạ cho hắn, được phen giật nảy.
- Cái tên khốn này, ngươi làm gì vậy? Định hù c·h·ế·t ta à? Tránh xa ra chút coi! Toàn là nghĩ xấu cho ta, ai mà không biết ta là người tốt chính hiệu. Ngươi đó, bớt nghi thần nghi quỷ lại đi!- Triệu Hoài có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
- Người tốt? Không có người tốt nào nói mình là người tốt cả, chỉ có người xấu mới nói như vậy thôi. Cái đức hạnh của ngươi, ta còn không hiểu?- Lí Sự lời lẽ rạch ròi, xem đối phương còn giả vờ đến bao giờ.
- Khụ khụ, chuyện đó chúng ta để qua một bên đi. Nói chuyện chính nè, ngươi có bản đồ vương đô của Đào Hoa Đảo Quốc hay không? Cho ta một bản! (Thảo nào lại đặt tên là Lí Sự, thì ra như này!)- Triệu Hoài ngoài mặt tỏa ra bình thường, nhưng trong lòng sớm đã mắng mỏ đối phương. Nhìn thấu tâm tư của hắn, không mắng mới là lạ.
- Thứ đồ đó, ngươi cần làm gì? Không rẻ đâu đấy!- Lí Sự khoé môi nhếch lên nụ cười, khó mà rõ nông sâu.
- Bao nhiêu cũng mua, đưa đây! Ta có chuyện cần làm, ngươi không cần phải biết đâu. Biết nhiều chỉ tổ thiệt thân, nói không chừng c·h·ế·t lúc nào lại không hay!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, giọng điệu này khiến cho con người ta không rét cũng run.
- Gì ghê vậy? Đây này, cầm lấy đi, ta không hỏi nữa. 5000, nhớ trả tiền cho ta đấy!- Nghe được lời đó, Lí Sự bị dọa xanh mặt. Sau khi giao ra một thanh usb nhỏ, liền gấp gáp chuồn nhanh. Còn ở lại đây lâu, thật là không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Đi sớm thế sao? Không ở lại nói chuyện chút à? Ở lại đi, ta nói cho nghe!- Triệu Hoài đạt được ý muốn, nhẹ cười hài lòng. Nhưng ẩn trong đó, là một số chuyện mà chỉ có một mình hắn ta hiểu rõ, bản thân phải làm gì.
Một bên khác, Cảnh Hoà đứng trước cửa phòng Bích Hạ, giải thích trong vô vọng. Mắt thấy tai nghe, cô ta đều tin những gì mình chứng kiến là thật. Cho dù hắn có nói thế nào đi chăng nữa, cũng đều không nghe lọt vào tai.
- Bích Hạ, cô nghe ta giải thích đi mà! Mọi chuyện không như những gì mà cô thấy đâu, cho ta một cơ hội có được không hả?- Cảnh Hoà vừa nói vừa gõ cửa, ra sức mà cứu vãn tình hình.
- Ngươi cút về đi, giữa ta và ngươi không có gì để giải thích cả. Đi mà giải thích với cô ta ấy!- Bích Hạ phũ phàng từ chối, giọng điệu lộ rõ sự bất mãn.
- Thật mà, cô nghe ta nói này. Giữa hai người bọn ta, không có quan hệ gì cả. Là cô ta rủ ta đi dạo, ta đâu thể nào từ chối được. Dù sao người ta cũng là con gái, da mặt mỏng. Ta cũng bất đắc dĩ lắm, chứ có muốn đâu!- Cảnh Hoà tiếp tục công cuộc giải thích của mình, thành thật mà khai báo. Nhưng đáng tiếc, lại không được hưởng khoan hồng.
- Vậy ngươi đi mà đi dạo với cô ta đi, ở đây giải thích làm gì! Da mặt mỏng cơ à, nghe hay đấy!- Đổi lại, là Bích Hạ càng hờn dỗi.
- Bích Hạ, không phải nên cho hắn ta giải thích hay sao? Biết đâu giữa hai người thật sự có hiểu lầm!- Nhược Tuyết thấy vậy, nói thay hắn ta phần nào.
- Không trừng phạt hắn ta một chút, hắn lấy gì để mà hối lỗi. Không hối lỗi, hắn đâu biết bản thân sai ở đâu. Nhược Tuyết à, đối với đám con trai này. Chúng ta phải cứng rắn lên, bằng không người chịu thiệt, chính là chúng ta!- Bích Hạ lời lẽ hùng hồn, quyết không để chuyện này dễ dàng cho qua.
- Nhưng như vậy, cũng khó cho hắn ta quá đi. Lỡ như hắn chịu không nổi, từ bỏ thì sao?- Nhược Tuyết tiếp tục khuyên can, lựa lời mà nói.
- Nhược Tuyết à, cậu lo xa quá rồi đó. Mình xinh đẹp như hoa thế này, lẽ nào chỉ có mình hắn ta theo đuổi sao? Mình không tin, ngoài hắn ra thì không còn ai nữa!- Bích Hạ hất tóc, tự tin mà nói.
- Tùy cậu vậy, nhưng phải biết điểm dừng. Đừng để mọi chuyện đi xa, tránh cho phiền phức không đáng có xảy ra!- Nhược Tuyết cũng không thể nói gì hơn, khuyên nhủ vài lời rồi thôi.
- Biết rồi, biết rồi! Đợi cho mình trừng phạt hắn ta đủ, tất nhiên sẽ dừng. Cậu đó, cứ lo xa mãi!- Nói thì nói thế thôi, Bích Hạ dễ gì cho qua chuyện này.
Bên ngoài, Cảnh Hoà vẫn là như cũ. Kêu gào trong vô vọng, nhưng chẳng một ai để ý đến hắn. Cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa, giải thích ra sao. Tất cả, đều chỉ là vô dụng. Khiến cho hắn, dần trở nên nhục chí.
- Ngươi kêu như này, có rát cả cổ họng, cô ta cũng không nghe đâu. Chậc chậc, đáng thương quá đi mất. Sao lại ra nông nổi này thế?- Thanh âm vang lên phía sau Cảnh Hoà, nghe sơ qua đã biết là không có ý tốt.
- Là người sao?- Cảnh Hoà quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.