Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 43: Bỏ chạy
Thế là từ an ủi, hai người bọn họ trực tiếp diễn ra xô xát nội bộ. Không những đánh nhau mà họ còn không ngừng sát phạt đối bằng ngôn từ thiếu lành mạnh. 'Tên khốn này!' 'Thằng c·h·ó!' 'Bíp cả lò nhà mày!'
Còn về Thanh Hằng, cô ta nhân cơ hội này, đã thành công ứng cứu hai người con gái kia. Sau đó lập tức, cho người bao vây hai tên đồ đen trước mặt. Không cho bọn họ thoát thân, nhất quyết bắt cho bằng được.
Triệu Hoài với Thanh Đạt còn mãi mê vật lộn dưới đất. Đến khi nhận ra thì bản thân đã bị bao vây tứ phía từ bao giờ, thậm chí kiếm còn kề lên cổ. Đối diện với tình hình trước mắt, cả hai mới chịu dừng việc đấu đá nội bộ. Dù sao kẻ thù trước mặt, đối phó bọn họ trước vẫn là ưu tiên hàng đầu.
- Chỉ là giỡn chơi một chút thôi mà, đâu cần phải dùng đến đao kiếm, như thế là rất mất cảm tình. Chúng ta bỏ v·ũ k·hí xuống trước, rồi cùng nhau trò chuyện có phải tốt hơn không?- Thanh Đạt lên tiếng, bỡn cợt không ít.
- Người đâu, tháo trùm đầu của chúng ra!- Thanh Hằng nghiêm giọng mà hạ lệnh, nào đâu rảnh nghe đối phương nói xàm.
Hai người con gái tiến tới, đôi bàn tay giương ra. Sắp thấy bọn họ chạm tới tất trùm đầu của mình. Triệu Hoài, Thanh Đạt lập tức ra tay. Nhanh như chớp, nắm chặt tay bọn họ. Sau đó thoát khỏi khống chế, liền đổi lại thân phận. Khống chế hoàn toàn hai con tin trong tay. Tiếng cười nham hiểm, vang lên khắp cả khu rừng.
- Khà khà, ta muốn xem xem, các ngươi sẽ xử lí thế nào? Giờ con tin trong tay ta, các ngươi còn không mau bỏ v·ũ k·hí xuống!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, mười phần đắc ý.
Lời đe dọa được đưa ra, nhưng bọn họ lại chẳng có phản ứng sợ hãi nào. Mà thay vào đó, đã bao vây nơi này lại. Hắn ta cảm giác kì lạ, liền nhìn sang bên cạnh. Khung cảnh trống vắng, Thanh Đạt không biết từ bao giờ, đã bỏ người mà chạy thoát thân. Triệu Hoài đứng đó, mỉm cười bất lực, đành một mình mà đối phó tất cả.
- Wa cái tên khốn, chạy còn nhanh hơn cả ta. Đúng là bạn tốt mà!- Triệu Hoài liền lùi về sau mấy bước, hòng tìm cho bản thân một cơ hội chạy trốn.
- Thả người ra, ta sẽ để ngươi rời đi!- Thanh Hằng giờ đây, 'nhân từ' không thôi.
- Cô đây coi ta là con nít đấy à? Các ngươi bao vây chặt đến nỗi, con muỗi còn không thể bay qua. Làm sao mà thả ta đi được?- Triệu Hoài câu kéo thời gian, đưa mắt quan sát tình hình. Dù sao con tin trong tay, không sợ đối phương manh động.
- Ngươi nói gì thế, thả con tin ra. Bọn ta nhất định sẽ để ngươi rời đi!- Đoàn người tiến lên, vây chặt lấy Triệu Hoài.
- Ta bây giờ đường cùng rồi, các ngươi còn muốn ép ta nữa. Ai động đến ta, thì đừng trách ta vô tình!- Triệu Hoài siết chặt tay, b·óp c·ổ con tin.
Thấy người trước mắt, tâm tình không ổn định. Thanh Hằng liền lệnh mọi người lùi lại, từ đó mà giữ lấy khoảng cách. Dù sao an toàn của con tin, mới là vấn đề quan trọng hơn cả.
- Người ta đã cho lùi lại rồi, ngươi có thể thả người ra được chưa?- Thanh Hằng ra sức thương lượng, nhằm cứu lấy đồng học đang b·ị b·ắt giữ kia.
- Bây giờ không phải là cô bàn điều kiện với ta, mà là ta nói điều kiện với cô. Nhìn tình hình lại một chút đi, cô gái à!- Triệu Hoài đáp lời, đôi phần khoái chí.
- Ngươi làm như vậy, không sợ học viện Long Cơ trừng phạt sao?- Lời này nói ra, Thanh Hằng khí thế liền dâng trào.
- Cô nghĩ thử mà xem, ta tại sao lại xuất hiện ở đây lâu đến như vậy, mà ngay cả bóng dáng của người giá·m s·át đều không xuất hiện?- Triệu Hoài nhẹ cười, thản nhiên mà nói.
- Không lẽ, ý của ngươi là...- Lời Thanh Hằng chưa nói hết, đã bị Triệu Hoài cắt ngang.
- Thử thách của học viện, không phải việc các ngươi nên đoán. Hoàn thành tốt thử thách mới là việc mà các ngươi nên làm. Đây cũng chỉ là nhiệm vụ mà ta được giao, không thể tiết lộ quá nhiều!- Triệu Hoài thành công, đem cái thân phận của mình thành người học viện phái tới.
Thật ra từ lúc bắt đầu, Triệu Hoài đã mơ hồ cảm nhận có hai người âm thầm quan sát phía xa. Những việc hắn làm nãy giờ, là vô hạn thâm dò giới hạn của bọn họ. Từ đó đưa ra kết luận, chỉ cần không chạm đến giới hạn, bọn họ sẽ không trực tiếp ra tay.
Dù sao, thứ học viện cần là rèn luyện các học viên trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng cũng không thể thiếu việc xử lí tình huống cấp bách. Việc mà Triệu Hoài làm, bọn họ liền mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhân lúc đối phương phân tâm, cô gái b·ị b·ắt liền dẫm mạnh vào chân hắn, từ đó mà thoát thân. Còn về phần Triệu Hoài một bên la ó một bên ôm chân, đau đớn không thôi. Đến lúc nhìn lên, bản thân đã bị bao vây tứ phía. Tình hình này, không đánh một trận là không được mà.
- Mặc kệ ngươi có phải là người của học viện hay không? Hôm nay, ta nhất định sẽ dạy cho ngươi một bài học, không phải ai ngươi cũng có thể ức h·iếp!- Thanh Hằng lớn tiếng mà nói, khí thế hùng hồn.
Nói rồi, cả đám người xông lên. Từng kiếm chém qua, như loạn vũ mưa tên. Thù mới nợ cũ, liền tính hết một lượt. Ai nấy, cũng đều là dốc sức mà đánh, không chút kiên dè. Triệu Hoài không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng đối chiến.
Một kiếm xẹt qua trước mặt, hắn ta đưa mắt nhìn theo. Chỉ với một chiêu cơ bản, như nước chảy mây trôi đã thành công đoạt lấy kiếm của đối phương. Triệu Hoài dựa vào thanh kiếm đó, múa liên hồi loạn xạ, thành công ép lui bọn họ.
- Chúng ta... Có thể nói chuyện một chút được không? Đâu cần phải đánh đánh g·iết g·iết thế này!- Triệu Hoài thoạt nhiên lên tiếng, ra sức mà hòa hoãn tình hình.
- Đợi ta đánh gãy hai chân ngươi, móc mắt ngươi ra, thì sẽ cùng nhau trò chuyện!- Thanh Hằng mạnh mẽ mà đáp, căm phẫn vẫn còn đó.
- Wa, sao cô ác độc đến vậy. Không phải mới chỉ nhìn một cái thôi sao?- Triệu Hoài đáp lời, không khỏi trêu đùa.
- Thì ra, kẻ đó là ngươi. Ta vất vả tìm ngươi không thấy, không ngờ ngươi lại tự mình nộp mạng tới đây, tiếp chiêu!- Nghe được lời đó, Thanh Hằng càng là tức giận.
Vừa dứt lời, cô ta liền vung kiếm trong tay mà chém tới. Thi triển kĩ năng của mình 'Nguyệt quang tử cực kiếm pháp' thành công chém b·ị t·hương cánh tay phải của đối phương. Kiếm ấy, không chỉ uyển chuyển lại cực kì ảo diệu, hắn ta nhất thời khó mà phản ứng cho kịp liền trúng chiêu.
Nguyệt quang tử cực kiếm pháp là kĩ năng dựa vào việc không ngừng quan sát ánh trăng, từ đó mà ngộ ra chiêu thức này. Vừa mờ ảo lại vừa chân thực, khó mà lường trước lưỡi kiếm t·ấn c·ông ở đâu. Kĩ năng này mạnh là nhờ vào độ biến ảo và sự di chuyển nhịp nhàng của người thi triển.
Thừa thế xông lên, Thanh Hằng muốn bồi cho hắn thêm một kiếm nữa. Đáng tiếc, nhịp độ di chuyển lại bị Triệu Hoài nắm bắt được. Hắn nhanh chân tiến lên, trước sự ngỡ ngàng của cô. Một trảo được tung ra, thành công đánh lui Thanh Hằng.
Triệu Hoài thấy tình hình trước mắt không ổn, càng dây dưa kéo dài, bản thân chỉ tổ thiệt thòi, bỏ chạy mới là thượng sách. Đám người kia thấy vậy, liền quay quanh lấy hắn. Triệu Hoài mỉm cười đắc ý, lấy ra 'Phích lịch hoả pháo'.
Phích lịch hoả pháo là một quả cầu nhỏ, bên trong nó chứa bột ớt do Triệu Hoài chế tạo ra. Công dụng tương tự như khói mù, có điều sát thương nó gây ra về mặt sinh học là cực kì khó chịu.
- Không chơi với các cô nữa, ta có việc nên đi trước đây!- Nói rồi, Triệu Hoài ném đi Phích lịch hoả pháo trong tay, một làn khói đỏ cứ mà bốc lên.
Đám người Thanh Hằng chưa kịp phản ứng, đã ho lên những tiếng sặc sụa. Mắt đỏ nhoè đi vì bột ớt, cảm giác khó chịu vô cùng. Còn hắn ta thì nhân cơ hội này mà thoát thân thành công.
- Hazz, thương thế mới lành, giờ lại b·ị t·hương nữa. Lần này thì chơi ngu rồi!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, ưu sầu không ít.
Trở về, mắt thấy chính là Thanh Đạt đang ngồi nướng khoai, trên mặt chẳng có tí gì gọi là lo lắng cả. Hắn ta ung dung tự tại, tận tình thưởng thức món ngon. Tâm thế này, không phải là ai cũng có được.
- Tên khốn nhà ngươi, chạy còn nhanh hon cả ta. Hay lắm!- Triệu Hoài buông lời trách móc, tự nhiên mà ngồi xuống một bên.
- Ai nói là ta bỏ chạy, đấy là rút lui chiến lược. Đó là vì không muốn kéo chân của ngươi, nên ta mới mạo hiểm một mình bỏ chốn. Nổi khổ đó, có ai hiểu thấu cho ta? Bây giờ, không phải là ngươi an toàn trở về rồi sao?- Thanh Đạt bình thản mà nói, không chút bận tâm.
Nghe được lời đó, Triệu Hoài khuôn mặt cứng đờ, không ngờ trên đời này lại còn có ngươi vô liêm sỉ đến vậy. Vậy mà những lời hắn ta nói, mang một phần lí lẽ. Khiến bản thân không cách nào phản bác lại được.
- Những lời lẽ thoát tục như thế, mà ngươi cũng có thể nói ra được. Ta thật sự là bội phục muôn phần!- Trước tình hình này, Triệu Hoài đành đưa lên ngón tay cái b·iểu t·ình khen ngợi.