Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Hành trình cướp bóc bắt đầu
Bọn họ nhanh chóng đuổi theo, lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là hai người bị trói. Còn tung tích của hai tên ác tặc kia, hoàn toàn là không có. Đây khác gì, đang trêu đùa bọn họ trong lòng bàn tay.
- Vậy tại sao không c·ướp hết của họ, mà còn phải để lại cho họ một nửa?- Lời này nói ra, Thanh Đạt không khỏi nghi hoặc.
Hai cái tên đó, lại xem bọn họ như chong chóng mà xoay vòng vòng. Khiến cho họ tức giận khôn nguôi, điên cuồng truy đuổi. Đáng tiếc lại không làm được gì, một ngày này chẳng khác gì dã tràng xe cát biển đông.
- Xì, ngươi chỉ biết nói móc ta!- Đối phương đáp nói, không chút bận tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả ba ngay lập tức chuẩn bị thế t·ấn c·ông, giương cung bạt kiếm đã sẵn sàng, tùy thời đều có thể ra tay. Dù sao tên ác tặc này, người người đều hận. Bắt được hắn, phần thưởng nhiều không kể siết.
- Đúng là ba con cừu béo mà, xem trên người chúng có thứ gì. C·ướp của họ đi một nửa là được, nhanh tay một chút đi!- Triệu Hoài đứng một bên, tận tình mà chỉ đạo.
- Ta là chỉ huy của nhóm, phụ trách việc suy nghĩ kế hoạch. Việc còn lại là lao động tay chân, thì là phần của ngươi. Ở đấy mà phân bì, tên c·hết tiệt này!- Triệu Hoài lớn tiếng mà quát, ra sức thị uy.
Chương 45: Hành trình cướp bóc bắt đầu
Cuộc thi đã trải qua một nửa thời gian, mọi người đều đạt được thành quả nhất định. Đây cũng là lúc Triệu Hoài thu hoạch thành quả của riêng mình. Quá trình c·ướp b·óc, từ đây mà bắt đầu.
- Yên tâm đi, đây là cuộc thi săn. Chúng ta đang săn con mồi của riêng mình, hoàn toàn hợp lệ. Làm sao mà học viện trừng phạt được!- Triệu Hoài nói lời chấn an, dù sao hành động này vẫn chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Thanh Đạt tất nhiên, vẫn là có tâm lí sợ hãi đôi phần.
Phía không xa, có hai người đang âm thầm quan sát bọn họ. Nhìn vào hành động bất lương này, một người nhịn không được mà muốn ra tay giáo huấn nhưng lại bị người kia nhanh tay cản lại.
- Đi, đưa ta đến đó!- Nghe được lời này, tinh thần bọn họ một lần nữa được vực dậy. Cả người phấn chấn trở lại, khí thế tràn trề.
- Hướng kia, ác tặc chỉ mới vừa rời đi đây thôi!- Một trong hai người được cứu, đưa tay chỉ về một hướng trong rừng.
- Wa, ngươi có cần tàn ác thế không? Dù sao cũng là thành quả của bọn họ, lấy đi hết thật sự là rất tàn nhẫn!- Triệu Hoài buông lời khiển trách, sau đó liền nói nhỏ vào tai đối phương- Ngươi mà c·ướp hết, họ lấy đâu động lực đi săn. Để lại cho họ một ít, họ còn cố gắng mà làm việc. Sau đó chúng ta lại tiếp tục c·ướp c·ủa bọn họ thêm nhiều lần nữa. Đây được gọi là thu hoạch lâu dài, hiểu không?
- Wow, ta không ngờ ngươi còn có thể làm ra chuyện tàn ác đến vậy. Thật sự mà nói, luận về làm chuyện ác, ngươi số hai thì không ai dám nhận số một!- Thanh Đạt ngàn lần bội phục, b·iểu t·ình khen ngợi.
Trở về khoảng thời gian trước đó, trong khung cảnh buổi chiều tà, những ánh nắng dần khuất bóng. Có ba học viên đang cùng nhau sải bước, hai nam một nữ, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng họ đâu biết rằng, nguy hiểm đang cận kề.
- Phản ứng chậm thế này, không c·ướp c·ủa các ngươi thì còn c·ướp c·ủa ai!- Thanh Đạt cảm thán, tâm tình thích thú không thôi.
Sau một đêm không có kết quả, đám người Thanh Hằng rơi vào bế tắc. Dù sao đối phương lúc ẩn lúc hiện, hành tung vô cùng khó đoán. Bọn họ giờ đây, mệt mỏi không thôi. Định giải tán đám đông, trở về nghỉ ngơi thì biến cố lại xảy ra.
- Đây là điều tất nhiên, chỉ là mấy con yêu thú nhỏ. Ta còn không để chúng vào mắt!- Một tên mạnh miệng nói, tự tin không ít.
- Quá khen, quá khen!- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, vẻ mặt thì tràn đầy đắc ý.
- Chuyện gì vui thế, có thể kể ta nghe được không? Khà khà!- Tên đồ đen bất chợt lên tiếng, nở ra nụ cười gian manh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai bên cứ như thế, giằng co với nhau trong nhiều ngày. Một bên phạm tội, một bên truy đuổi. Có điều bên liên minh ngoài tức giận ra thì không thu hoạch được gì. Điều này khiến cho bọn họ, mất dần uy tín. Vì thế, càng là truy đuổi gắt gao đối phương.
- Mau, cứu người!- Thanh Hằng lên tiếng, đám người Văn Thành lập tức ứng cứu, đem người hai người bọn họ đưa xuống.
Đoàn người một lần nữa khởi hành, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tại một khu rừng vắng, họ thấy được hai học viên đang bị trói, treo trên cây lủng lẳng, đung đưa theo ngọn gió. Hai người họ không ngừng vùng vẫy cầu cứu.
- Hôm nay, thật sự là bội thu mà. Không ngờ còn có thể săn được nhiều yêu thú đến thế!- Người con gái lên tiếng, niềm nở biết bao.
Cả ba đang vui vẻ cười đùa, nụ cười trên môi lại tắt dần vì sự xuất hiện của người trước mắt. Một tên đồ đen đang đứng chặn đường đi của bọn họ, chỉ cần nhìn sơ qua là biết không phải hạng tốt lành gì.
- Ngươi đấy, cứ khoác lác. Đợi đến khi gặp được yêu thú mạnh mẽ, lúc đó lại là người đầu tiên bỏ chạy!- Người nam còn lại lên tiếng, nói lời dè bỉu.
- Nhưng... Từ khi học viện được thành lập cho đến nay, không ai có hành động như bọn họ cả!- Đối phương bực dọc mà nói, căm phẫn là vẫn còn đó.
- Người đâu?- Thanh Hằng gấp gáp mà hỏi, giờ đối với cô ta mà nói, không gì quan trọng hơn việc bắt được hai tên ác tặc đó.
Trời sáng, Triệu Hoài thức dậy, tinh thần sảng khoái. Thưởng thức không khí trong lành, nhăm nhi một tách trà. Đối với hắn, đây không khác gì một cuộc nghỉ dưỡng ngắn ngày. Thư thái như là thế là đủ rồi, cũng đã đến lúc ác tặc một lần nữa xuất hiện.
- Ngươi đấy, chỉ biết ra lệnh!- Thanh Đạt nói lời phàn nàn, hậm hực mà làm theo.
- Ta thật sự là nói không lại ngươi. Đi thôi, chúng ta báo cáo việc này lên cấp trên!- Nói rồi, hai người bọn họ liền rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nhóm có hai người, ở đó mà chỉ với chả huy. Đợi có cơ hội, nhất định sẽ chơi c·hết ngươi!- Thanh Đạt vừa lục soát vừa lầm bầm trong miệng.
- Hai kẻ đó bỏ đi đạo đức, hành động theo bản chất của sự việc. Không biết là tốt hay xấu nữa đây, mong là không có kẻ nào lạc lối. Còn về việc này, chúng ta ghi nhận trước, sau đó báo cáo với học viện là được. Dù sao mục đích của cuộc thi lần này vẫn là rèn luyện học viên, đây coi như là chút trải nghiệm nhỏ đối với bọn họ vậy!- Người ngăn cản buông lời cảm thán, tâm tình còn là có chút ngao ngán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngươi hai bọn họ thì vui vẻ trò chuyện, nhưng ba người b·ị b·ắt trói trước mắt thì không vui vẻ như thế. Họ kêu lên những tiếng ' Ú ớ' biểu hiện sự phản đối. Nhưng đáng tiếc, lại không ăn nhằm gì với hai tên này.
- Cái gì, lại mất dấu nữa sao?- Văn Thành bất lực hét lên, căm phẫn không thôi.
- Đi thôi, ta muốn xem xem ai là người mai mắn kế tiếp bị chúng ta c·ướp?- Triệu Hoài m·ưu đ·ồ bất chính, miệng cười gian xảo.
- Đừng quên tính chất của cuộc thi lần này là gì? Là săn. Con mồi có thể là bất kì một ai, về hành động của bọn họ là hoàn toàn không sai. Chỉ cần không ra tay g·iết hại đồng học thì đều có thể chấp nhận được!- Người còn lại liền nói lí lẽ, giọng điệu uy nghiêm không thôi.
- Ngươi đấy, trong đầu chỉ toàn chuyện xấu. Ở đây ta xử lí xong rồi, đi thôi!- Thanh Đạt đáp lời, nét mặt gian tà không kém.
Hai bóng đen biến mất giữa khu rừng, Triệu Hoài thông qua DG, không còn cảm nhận khí tức của bọn họ. Hắn lúc nãy là đang đặt cược, hành vi của bản thân rốt cuộc là có được chấp thuận hay không? Xem ra là có thể đường đường chính chính mà ăn c·ướp rồi.
- Đó... Không phải là tên ác tặc mà liên minh các lớp muốn bắt hay sao? Nghe nói phần thưởng khi bắt được hắn ta rất là hậu hĩnh!- Cô gái nhìn về một màn này, lo sợ nhưng không kém phần hào hứng.
- Lúc này mới nhận ra, không phải là đã quá trễ rồi sao?- Triệu Hoài nhẹ cười, giọng điệu đôi phần nham hiểm.
- Không ngờ tên này lại chủ động xuất hiện, đợi ta bắt được hắn. Vậy không phải hôm nay, niềm vui nhân đôi hay sao?- Nam thanh niên mạnh miệng nói lớn, khí thế dâng tràn.
- Anh Thành, hai tên ác tặc đó xuất hiện rồi. Ta khó khăn lắm mới trốn thoát trở về để báo cáo tình hình với mọi người đây!- Thoạt nhiên có một người chạy tới, hốt hoảng mà nói.
- Hành động c·ướp trắng trợn như thế, làm sao mà chấp nhận. Ngươi còn ở đó mà cản ta?- Người bị ngăn cản lên tiếng, tức giận xem ra là không ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đó nhìn lại, hai người bạn đồng hành của mình đã b·ị đ·ánh ngất từ bao giờ. Đưa mắt nhìn tới, một gậy đã đập thẳng vào đầu, trực tiếp ngất xỉu. Với kinh nghiệm của mình, Thanh Đạt ra tay không chỉ dứt khoát mà còn là nhanh gọn lẹ.
- Chúng ta c·ướp c·ủa người khác như thế này, liệu có ổn không?- Thanh Đạt nhỏ tiếng, vẻ mặt còn là có chút lo lắng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.