Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 46: Vây bắt

Chương 46: Vây bắt


Sau khi nhận được tin tức hai tên ác tặc xuất hiện, sắc mặt Văn Thành có phần tối sầm lại. Hắn ta không ngờ tới lần này đối phương không những bắt trói người mà còn giở trò c·ướp b·óc của người khác nữa. Đối với liên minh các lớp, khác gì một cú vả thẳng mặt.

Thanh Hằng bước vào, sắc mặt thăng trầm. So với Văn Thành, có hơn chứ không kém. Dù sao cô ta cũng là người đầu tiên chịu thiệt trong tay hắn, nay lại nhìn hắn tiếp tục hại người. Cảm giác ấy, khó chịu vô cùng. Ác tặc cứ như con muỗi không ngừng làm phiền lấy bản thân, đập mãi không c·hết.

- Ngươi đã hay tin gì chưa?- Thanh Hằng lên tiếng, giọng điệu hậm hực lộ rõ.

- Chuyện ác tặc c·ướp điểm của người khác, ta đã nghe qua. Không ngờ bọn chúng còn làm tới mức độ này!- Văn Thành đáp lời, cố giữ bình tĩnh.

- Vậy có kế sách đối phó không?- Thanh Hằng nói tiếp, bất giác mà nhíu mày.

- Chuyện này... Ta... Xem ra là phải dùng đến cách đó rồi!- Sau khi trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt Văn Thành liền trở nên sắc bén lạ thường.

Đêm tối, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt vẫn là mai phục tại vị trí cũ, trực chờ con mồi tiếp theo. Bỗng chốc, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, báo hiệu chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

- Sao hôm nay ta cứ cảm thấy trong lòng bồn chồn thế nào ấy? Không lẽ là có chuyện, chúng ta về thôi!- Triệu Hoài thoạt nhiên lên tiếng, vẻ mặt còn là có chút lo ngại.

- Về đâu? Nhìn kìa, có hàng ngon tới!- Thanh Đạt đáp lời, đưa tay chỉ về phía trước.

Hai người con gái sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, liễu hờn kém xanh xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Hoài. Làn gió đung đưa không ngừng thổi qua mái tóc, đôi chân rãi bước như thể đây là chương trình biểu diễn thời trang của riêng họ vậy. Xinh đẹp nhưng không kém phần lộng lẫy.

- Cực phẩm đấy, ra cướp một cái rồi về!- Thanh Đạt nói tiếp, bất giác lộ ra nụ cười nham nhở.

- Không ổn đâu, đêm hôm khuya khoắt thế này mà có gái đẹp ra đường. Không cô hồn các đãng thì cũng là thứ yêu ma quỷ quái!- Mắt thấy sự tình không ổn, Triệu Hoài cực lực mà khuyên can.

- Wa, người ta xinh đẹp đến thế. Sao qua cái miệng của ngươi lại tiện đến nổi người khác gặp là tránh xa vậy? Ngươi không làm thì để ta!- Nói rồi, Thanh Đạt liền lập tức xông ra.

- Quay lại đi, không ổn đâu. Bả đấy!- Triệu Hoài kêu lên trong vô vọng nhưng đối phương nào đâu có nghe.

- Khà khà, ban đêm ban hôm, hai em đi đâu thế? Có rảnh cùng anh đây, tâm sự một chút hay không hả?- Thanh Đạt nhanh như tia chớp, xuất hiện trước mặt bọn họ. Bày ra điệu cười đê hèn đến mức c·h·ó nó còn khinh.

- Ôi, ác tặc xuất hiện kia, sợ quá, sợ quá đi!- Hai cô gái mặt không biến sắc, biểu tình trầm ngâm. Giả vờ sợ hãi, giọng điệu thì khinh miệt đến mức cùng cực.

Hai người họ đứng đó, không hề chống cự, liền đưa mắt nhìn xung quanh. Mơ hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó, khuôn mặt có chút hụt hẫng. Xem ra là không tìm thấy thứ mà mình cần.

Thanh Đạt mắt thấy có điều không ổn, liền chủ động ra tay. Một quyền đánh tới, tựa hồ như nước chảy mây trôi. Hai người con gái không hoảng cũng chẳng sợ, liền lấy ra hai miếng vải trắng.

Hai người cùng lúc tiến lên, ảo diệu không thôi. Chẳng mấy chốc liền đem Thanh Đạt toàn thân quấn chặt. Nhẹ nhàng mà treo lên cành cây cao, để hắn ta một lần thử trải nghiệm cái cảm giác mạnh này.

Triệu Hoài vẫn là tại vị trí cũ, tận tình quan sát. Xem ra hai người này là cao thủ ẩn mình, không phải hạng người dễ đối phó. Hắn cẩn thận di chuyển sang nơi khác, xem xét tình hình. Chờ thời cơ cứu lấy Thanh Đạt, nếu không chuyện này một khi bại lộ, thù oán khắp nơi mà hắn ta gây ra trước đó. E là như lũ tràn bờ đê, không sao cản nổi.

- Ta biết là ngươi ở gần đây, còn không mau bước ra!- Một trong hai cô gái cất tiếng, thái độ liền trở nên nghiêm túc hơn.

- Nói nhiều với hắn làm gì, đem tên này hành hạ trước rồi nói sau!- Người con gái còn lại, không biết kiếm đâu ra một thanh tre dài. Cứ thế mà quất liên hồi vào người Thanh Đạt, hắn kêu lên không thôi. Đau đớn vô cùng, vùng vẫy trong vô vọng.

- Các người cứ hành hạ hắn đi, tốt nhất là đánh c·h·ế·t cái tên đó. Ta biết các ngươi không phải học viên năm nhất, nếu chuyện này bị điều tra. Không biết hậu quả như thế nào đây?- Triệu Hoài nói vọng ra, liên tục thay đổi vị trí. Hắn đây là đang không ngừng thăm dò đối phương, nhìn vào thực lực mà sơ bộ phán đoán.

Nghe được lời đó, hai cô gái liền đứng cạnh nhau, tránh cho kẻ địch có cơ hội đánh lén. Nhìn về quan sát xung quanh, âm thầm trao đổi thông tin. Đối phương xem ra, còn khó đối phó hơn bọn họ nghĩ nhiều.

- Chị, hắn ta biết việc chúng ta trà trộn vào đây rồi. Giờ, ta phải làm sao?- Một trong hai cô gái lên tiếng, tâm tình không khỏi lo lắng.

- Thiếu gia đã nói rồi, thời gian chúng ta được phép hành động là một giờ đồng hồ. Trong thời gian này, chỉ cần đừng ra tay quá đáng, cho bọn họ một chút giáo huấn thì sẽ không sao. Nếu đem hắn ta bắt lại, thì mọi chuyện đều dễ giải quyết!- Người còn lại đáp lời, ánh mắt liền trở nên kiên định hơn.

( Thì ra là đấu không lại ta, liền nhờ đến sự trợ giúp của người thân. Có thế lực thật tốt, xem ra ta lúc nào rảnh cũng phải xây dựng thế lực cho riêng mình mới được!) Triệu Hoài mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của đối phương, trong lòng liền có tính toán.

Nghe được lời đảm bảo, cô em ra tay càng mạnh bạo hơn. Càng đánh thì càng hăng, máu bắt đầu nhuộm vào vải trắng. Triệu Hoài thấy tình hình không ổn, phải lập tức ứng cứu. Để lâu một chút nữa, cái mạng nhỏ đó của Thanh Đạt khó mà giữ được.

( Cái đó mà giáo huấn nhỏ quái gì, đó là muốn lấy mạng người khác mà. Các ngươi không biết hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau sao?) Triệu Hoài mắng thầm, cảm thán không thôi.

Một cơn gió thổi qua, theo đó là bóng hình bất chợt xuất hiện. Tay cầm gậy gỗ, hiên ngang đứng giữa nơi đây. Tư thế thì ngầu đấy, nhưng tạo hình thì lại kì dị lạ thường. Khiến cho bọn họ nhìn vào, vẫn là có chút ngỡ ngàng.

- Wa, xấu thế?- Cả hai cùng nhau thốt lên, ánh mắt khinh thường lộ rõ.

Lời vừa dứt, người chị liền xông tới, ra đòn tấn công. Một tấm vải trắng đánh đến, linh hoạt như cơn gió. Chớp mắt đã khóa chặt gậy trong tay Triệu Hoài. Cô ta cũng theo đó mà lượn một vòng quanh hắn, nhằm trói cả người đối phương lại.

Đáng tiếc chưa kịp khóa, Triệu Hoài đã nắm chặt miếng vải, dùng lực kéo mạnh. Đem cả người cô ta lại gần, một trảo tung ra. Hắn lại một lần nữa, cảm giác như là đánh vào bức tường vô hình vậy, không sao xuyên thủng.

- Khí!- Nhìn về cảnh này, Triệu Hoài ngạc nhiên không ít.

Nhận thấy không phải là đối thủ, Triệu Hoài liền lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách. Bất giác mà nhíu mày, trầm ngâm mà suy nghĩ. (Không ngờ đối phương lại là Chiến giả cấp 3, lần này thì không đánh được rồi. Tìm cách hòa hoãn trước đã!)

- E hèm, chúng ta đánh đánh g·i·ế·t g·i·ế·t không phải là cách hay. Ngồi xuống trò chuyện với nhau không phải là tốt hơn sao?- Triệu Hoài lên tiếng, nhẹ giọng mà nói.

Đáp lời nói của Triệu Hoài, là những hành động thân thiện của đối phương. Thay vì đánh một người như trước, lần này cả hai cùng nhau xông lên. Dù sao bọn họ cũng đâu có rảnh mà xàm ngôn với hắn ta, đánh mới là ưu tiên hàng đầu.

- Không phải ta nói là trò chuyện sao, cần gì phải động thủ như vậy?- Triệu Hoài một bên nói lớn, một bên khó khăn chống trả.

Hai người bọn họ, như tâm ý tương thông, phối hợp nhịp nhàng. Đem đối phương hoàn toàn áp chế, khổ sở mà chống đỡ. Vải trắng không ngừng quấn thân, di chuyển của hắn bị hạn chế đi mấy phần. Sức lực giảm đi không ít, xem ra là muốn đem bản thân trói lại mà đánh. Triệu Hoài càng vùng vẫy nó càng siết chặt, bất quá đã đem một tay của hắn, quấn chặt vào thân.

Triệu Hoài liền vận dụng một tay còn lại, lấy ra phích lịch hoả pháo, vũ khí đặc chế. Ném mạnh xuống đất, một làn khói đỏ thoạt nhiên bao trùm lấy không gian nơi đây. Hắn ta nhân cơ hội này, thoát khỏi vải trắng, cứu lấy Thanh Đạt rồi vội vã bỏ trốn.

Đến khi làn khói tan đi, hai người con gái mới dần mở mắt ra. Nhìn thấy kẻ thù chạy trốn chưa xa, liền lập tức đuổi theo. Triệu Hoài mang theo Thanh Đạt, tốc độ giảm đi không ít, bọn họ rất nhanh đã bị đuổi kịp. Chỉ thấy hắn ta mỉm cười, giật mạnh sợ đây mà bản thân đã giấu trong thân cây.

Một chiếc bẫy lưới được bật lên, đem bọn họ tóm gọn. Treo lủng lẳng trên không trung, đong đưa theo gió. Đây là sự chuẩn bị của Triệu Hoài trước đây, nhằm vào lúc bị truy đuổi. Dù sao làm cái nghề này, nguy hiểm khôn lường, phải có chuẩn bị trước mới được. Không ngờ hiện tại lại đem hai cao thủ của đối phương, một lần tóm gọn.

- Các ngươi nói xem, ta nên giải quyết các ngươi thế nào đây?- Triệu Hoài nhìn về bọn họ, giọng điệu nham hiểm không thôi.

- Để ta, ta phải giáo huấn bọn họ một trận mới được!- Thanh Đạt thoát thân thành công, giờ phút trả thù đã đến.

Chương 46: Vây bắt