Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Bàn cờ lớn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Bàn cờ lớn


- Thiếu gia, chuyện này chúng ta có thể bẩm báo với học viện mà?- Trần Khánh thoạt nhiên cất tiếng, hắn là người của Văn Thành, học viên lớp C, cũng là học viên tham gia cuộc thi lần này.

- Chỉ cần có thêm vài người b·ị t·hương như ngươi là được, vậy thì không cần phải lo lắng nữa rồi!- Triệu Hoài đáp lời, bất giác mà nở ra nụ cười gian tà. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không sao, hai người các ngươi đã làm hết sức. Đêm nay như thế đã là đủ rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi!- Văn Thành nhẹ giọng mà nói, nhưng ánh mắt lại là một màu ưu ám.

Đưa mắt nhìn sang xung quanh, tận tình mà quan sát tất cả. Đáng tiếc lại không nhìn ra được gì, lần này thì thật sự nguội lạnh mà rời đi. Xem ra, là tốn công phí sức một chuyến rồi.

Đêm nay là đêm không trăng, tầm quan sát của hai người con gái bị giảm đi không ít. Lại cộng thêm việc không nhìn lên cao, khó mà phát hiện ra vị trí của đối phương. Cứ thế, mà bỏ lỡ đi cơ hội bắt được hai tên ác tặc kia.

- Hai tên ác tặc kia, lại làm nhiều người b·ị t·hương nữa. Thủ pháp lần này, vậy mà có chút giống nhau, đều là treo người lên sau đó dùng cành tre mà đánh. Đúng là đáng hận mà!- Thanh Hằng tiếp lời, phẫn nộ không ít.

- Tìm không thấy, bọn họ giống như bốc hơi vậy. Chúng ta phải làm sao đây?

- Vậy hai người ban nãy thì sao?- Trần Khánh nhíu mày, một mặt nghi hoặc.

Đang lúc hai người Triệu Hoài, Thanh Đạt cao hứng. Suy nghĩ xem, nên xử lí bọn họ như thế nào mới phải. Thì cái bẫy lưới đó, bị đối phương một chưởng đánh rách. Họ nhẹ nhàng, thanh thoát mà đáp xuống trước mặt cả hai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Hoài, Thanh Đạt, cả hai giờ đây đang yên thân trên ngọn cây cao. Yên lặng mà quan sát, thở mạnh một hơi còn không dám nữa là. Nhưng ngọn cây lại không ngừng đun đưa theo gió, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Từng cơn gió thổi qua, là tim họ lại đập trật một nhịp.

- Đã nói với ngươi rồi, đừng có ham đồ rẻ. Bây giờ thì thấy hậu quả chưa?- Thanh Đạt trong lúc chạy trốn, còn không quên nói lời trách móc.

- Ngươi nói cũng có phần đúng, vậy ta phải làm sao?- Thanh Đạt lo lắng mà hỏi, tâm tình hoang mang không ít.

- Có chuyện gì mà cô lại tức giận đến thế?- Nhìn về b·iểu t·ình của đối phương, Văn Thành không khỏi ngơ ngác.

- Ta làm sao mà trách phạt hai người các ngươi được. Đây đều do hai tên ác tặc kia quá mưu mô xảo trá. Hai ngươi tất nhiên là đấu không lại bọn chúng rồi. Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi trước đi!- Văn Thành xua tay, nói lời an ủi.

- Đã phụ sự kì vọng của thiếu gia. Hai người chúng tôi, cảm thấy ái náy. Xin người trách phạt!- Hai người bọn họ chấp tay cung kính, cùng nhau đáp lời.

- Hai chị em ban nãy, là ta nhờ vào các mối quan hệ, mới có thể đưa vào đây. Bọn họ một phần là người của học viện, nên được vi vu cho qua. Nếu còn làm lộ liễu thêm một lần nữa, sợ rằng sẽ bị khiển trách!- Văn Thành trầm giọng mà nói, chuyện bắt ác tặc này đúng là làm khó hắn ta không ít.

- Ôi, cái lưng của ta! Cái mông của ta!- Hai người bọn họ kêu lên từng tiếng đầy đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó không thôi.

Ở gần đó, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, âm thầm quan sát lấy đối phương. Bọn họ đã nhanh chân trốn vào đây trước khi hai người con gái trở lại. Thậm chí còn thủ tiêu tất cả tang chứng bất lợi, cụ thể là cành cây.

- Đúng là bàn về mưu hèn kế bẩn, ngươi vẫn là số một!- Nghe được lời này, Thanh Đạt như là mở cờ trong bụng vậy.

- Vậy thì chúng ta đều động nhân lực gia tộc, đem bọn họ một hơi tóm gọn, không phải là giải quyết được vấn đề hay sao?- Trần Khánh nói tiếp, giọng điệu còn là có chút đắc ý.

- Văn Thành, ngươi hay tin gì chưa?- Thanh Hằng cất tiếng, giọng điệu thì mười phần bức xúc.

- Có lẽ nào là chúng ta nghe nhầm? Vô lí, âm thanh lúc nãy rõ ràng là phát ra từ đây mà!- Bọn họ nhìn nhau, không khỏi hoài nghi.

- Về đâu? Thương tích trên người của ngươi rất dễ nhận ra. Đây là muốn để người khác nhìn ra thân phận à?- Triệu Hoài nhíu mày, nói lời khiển trách.

- Người đâu?- Nhìn về cảnh này, cô em vẫn vẫn là có chút ngơ ngác.

Giữa màn đêm, bốn người bọn họ quấn quýt với nhau không rời. Kẻ chạy người đuổi, tình thương mến thương vô cùng. Việc này, không phải là ai cũng làm được. Chỉ là một khi b·ị b·ắt, hậu quả khôn lường.

- Vậy, chúng ta phải làm thế nào đây?- Trần Khánh hỏi tiếp, sắc mặt khó coi không thôi.

- Không ngờ bọn họ còn có thể làm đến mức như vậy. Xem ra lần này, phải bày ra một ván cờ lớn rồi!- Suy tư hồi lâu, Văn Thành trầm ngâm mà nói.

Đêm ấy, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, liên tiếp ra tay đánh lén nhiều người. Sau sự kiện đó, liền im hơi vắng tiếng một thời gian dài, cụ thể là ba ngày. Dù sao nguy hiểm còn đó, bản thân tất nhiên là phải cẩn thận hơn rồi.

Chương 47: Bàn cờ lớn

Văn Thành bày ra thế trận lớn, nhằm vây bắt ác tặc. Hắn vì chuyện này mà bỏ ra không ít công sức, đây là muốn đem bọn họ một lần tóm gọn. Đáng tiếc ác tặc lại lựa chọn thoái lui, tung tích không rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Thành hiện tại, một mặt ưu sầu. Hắn muốn đem hai tên ác tặc kia, một lần bắt gọn, t·rừng t·rị lấy chúng. Nhưng đáng tiếc đến nay, đều là muôn vàn thất bại. Điều này khiến cho hắn ta, không khỏi nản chí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bất chợt một cơn gió thổi mạnh qua, làm mất đi sự cân bằng vốn có. Ngọn cây không ngừng đun đưa, bọn họ thấy thế liền hét lên đầy sợ hãi. Tiếng thét ấy vang vọng khắp rừng, ngọn cây cũng theo đó mà đổ sầm xuống. Cả hai ngã sấp mặt, dập lưng, thương tích đầy mình.

- Không phải là không có cách, hai người bọn họ đã nói rồi. Có gây ra v·ết t·hương đặc biệt trên người một trong hai tên ác tặc. Cứ dựa theo đó mà truy tìm, ta thực muốn xem bọn họ làm sao mà đối phó!- Văn Thành lúc này, đôi phần ngạo mạn.

- Chuyện này không khả thi, đây là việc nội bộ của học viện. Chúng ta lại đều động nhân lực của gia tộc, đó là xem thường quy tắc mà học viện đặt ra. Đến lúc đó, người bị trừng phạt sẽ là chúng ta!- Văn Thành nhẹ lắc đầu, trầm ngâm mà suy tư.

- Cuối cùng cũng đi, làm ta sợ hết hồn. Trở về thôi!- Thanh Đạt thở phào một hơi, nhỏ giọng mà nói.

- E là ảo giác rồi, chúng ta đi thôi!

Đúng lúc hai người bọn họ trò chuyện, Thanh Hằng bước vào. Khuôn mặt tức giận lộ rõ, xem ra là có chuyện không vui. Không cần nghĩ cũng biết, ắt hẳn là việc liên quan đến hai tên ác tặc kia.

- Chạy đi, còn nhìn cái quái gì nữa!- Thanh Đạt ngơ ngác đứng nhìn, Triệu Hoài liền hét lớn mà nhắc nhở.

Nghe được động tĩnh phát ra từ chỗ ban nãy, hai người con gái nhìn nhau xác nhận, liền lập tức quay trở lại. Đến nơi, lại không thấy bóng dáng một ai. Bầu không khí lại rơi vào im lặng, nhìn vào cảnh vật xung quanh vẫn là không có gì thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đành vậy, trở về báo cáo chuyện này với thiếu gia. Xem người định đoạt ra sao? Chúng ta đi thôi!

- Ta sắp c·hết rồi đây, ở đó mà tình thương mến thương. Bíp cả lò nhà ngươi!- Triệu Hoài hét lớn, phẫn nộ xem ra là không ít.

- Có tiền, ta cần gì phải mua thứ đồ này! Đã nói với ngươi trước đó rồi, giữa rừng mà ban đêm gái đẹp xuất hiện. Chắc chắn có vấn đề, ngươi lại không nghe ta, giờ thì hậu quả mới thế này đây!- Triệu Hoài cũng chịu kém cạnh, mạnh miệng mà đáp trả.

Thấy bóng dáng bọn họ dần xa, cho đến khi khuất bóng. Thanh Đạt, Triệu Hoài hai người mới thảo phào nhẹ nhõm một hơi. Đêm nay xém tí là có đi không về, nguy hiểm trùng trùng. Nhưng như thế, vẫn là chưa có kết thúc.

- Lí nào lại như vậy, biến mất ngay trước mắt chúng ta. Lẽ nào là thiên phú đặc thù sao?- Lời này nói ra, người chị liền trở nên trầm tư không thôi.

Hai người bọn họ một lần nữa, dốc sức mà chạy. Vận tốc đạt đến mức tối đa, không thì lại no đòn. Phía sau chính là bóng dáng của hai người con gái cực lực truy đuổi. Tình cảnh này, đúng là có chút quen thuộc.

- Sự việc xảy ra đến nay đã lâu, e rằng học viện đã biết từ sớm. Bọn họ lại không ra tay ngăn chặn, xem ra là ngầm chấp thuận. Muốn giải quyết chuyện này, đều phải dựa vào bản thân chúng ta mà thôi!- Văn Thành đáp lời, tận tình giải thích.

Văn Thành vốn dĩ mới tìm được một chút ánh sáng, lấy đó làm đắc ý không thôi. Sau khi nghe được lời này, khuôn mặt bất giác mà tối sầm lại từ bao giờ. Manh mối mới đó, giờ lại bị dập tắt.

Trở lại bên này, hai người con gái sau khi trở về, lập tức báo cáo tất cả tình hình với Văn Thành. Nghe được tin ác tặc trốn thoát, sắc mặt hắn ta có phần tức giận. Nhưng vẫn tỏa ra điềm đạm, bình thản như thường.

Nói rồi, hai người bọn họ giả vờ rời đi, ngoáy nhìn lại phía sau nhiều lần. Muốn xem ác tặc có chủ quan xuất hiện hay không, đáng tiếc đều không nhìn thấy được gì. Nên đành ngậm ngùi mà rời đi.

- Nếu thiếu gia đã nói như vậy, thế thì hai chị em chúng tôi xin cáo lui!- Nói rồi, hai người bọn họ đều lần lượt rời đi.

- Chia nhau ra tìm đi!- Hai người bọn họ, tìm khắp mặt đất. Như muốn lật tung tất cả lên vậy, đào từng ngọn cây cọng cỏ. Vất vả hồi lâu, đều không có thu hoạch.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Bàn cờ lớn