Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 48: Keo sơn dính chặt
Sau nhiều ngày ở ẩn, Triệu Hoài không còn giả trang nữa. Lần này thì đường đường chính chính mà thể hiện. Dù sao một kẻ tàn phế, điểm số quá cao thì dễ sinh nghi ngờ. Đã đến lúc hắn ta phải hành động trở lại, cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Ban ngày, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt giả vờ vào rừng săn. Vô tình bắt gặp một đàn Chuột Đồng Đen, thế là thuận tay giải quyết bọn chúng. Trong lúc thu hoạch, họ còn không quên tán gẫu với nhau mấy câu cho thỏa lòng.
- Chúng ta còn phải làm việc này đến bao giờ, đừng có nói với ta là ngươi thu tay rồi đấy nhé?- Thanh Đạt cất tiếng, giọng điệu còn là có chút phàn nàn.
- Sao? Không hài lòng à? Đừng quên sự việc lần trước, xém chút là mất cái mạng nhỏ. Yên phận một chút đi!- Triệu Hoài đáp lời, gợi nhớ chuyện xưa.
- Chán quá, ta không thích công việc này một chút nào cả. Đã từng một thời tung hoành, giờ đây lại săn bắt chuột nhỏ. Cái cảm giác này, có chút...- Thanh Đạt thở từng hơi dài, ngao ngán không thôi.
- Được rồi, nếu như ngươi muốn. Vậy thì đi thôi, chúng ta lại một lần nữa hành động!- Thấy thế, Triệu Hoài cũng bắt đầu ngứa ngáy tay chân.
- Thật sao? Ngươi không phải đang đùa ta đấy chứ?- Thanh Đạt nhíu mày, một mặt nghi hoặc.
- Tất nhiên là thật, đã đến lúc làm một vố lớn trước khi cuộc thi này kết thúc! (Phải kiếm Ngọc nhiều một chút, lấy đó làm nguồn năng lượng cho DG mới được!)- Bất giác, Triệu Hoài nở ra nụ cười thiếu dần đi sự chuẩn mực của xã hội.
Mọi người sau khi hay tin ác tặc không còn hành động nữa, cũng mạnh dạn hơn trong việc săn bắt. Dù sao cũng là cơ hội hiếm có, đều phải chạy đua với thời gian. Giành giật từng phút từng giây, bù lấy thiệt hại do hai tên ác tặc gây ra trước đó.
Năm người một nhóm đang ẩn nấp, nhìn về con mồi phía trước của mình. Trực chờ thời cơ để ra tay nhưng lại không biết rằng, đang có bốn con mắt phía sau nhìn chằm chằm về bọn họ.
Ba nam hai nữ một tổ hợp được thành lập, tạo thành một vòng tròn vây lấy con mồi. Yêu thú được nhắm đến là Trâu Đỏ Sừng Đen, loại yêu thú ăn cỏ. Dáng vẻ thì đúng như tên, thân hình to lớn, cân nặng phải đến 300 kg. Loài này sức lực cực lớn, lớp da lại dày, khó mà xuyên thủng. Công hay thủ, đều là rất mạnh.
Người chỉ huy ra hiệu, bọn họ lập tức t·ấn c·ông. Một mũi tên được bắn ra, thu hút sự chú ý của yêu thú. Một người to con nhân cơ hội đó, liền một chùy t·ấn c·ông vào đầu. Đáng tiếc động tác có chút chậm chạp, lại để nó tránh được.
Chưa kịp hồi thần, một người con gái khác tốc độ cực nhanh, tay cầm dao găm, một đường t·ấn c·ông tới. Tốc độ tuy nhanh nhưng sức lực lại quá yếu, kết quả là chỉ gây ra một vết xước nhỏ trên thân trâu.
Thấy thế, Trâu Đỏ Sừng Đen liền rống lên một tiếng lớn, tức giận khôn nguôi, ăn cỏ cũng không yên nữa. Hướng về người nữ trước mặt mà t·ấn c·ông. Nữ cung thủ thấy vậy, liền bắn ra liên tiếp mấy mũi tên tiếp ứng. Đa phần là trượt, có một mũi tên trúng nhưng da trâu lại quá dày. Cũng chẳng thắm vào đâu, tên cứ thế mà rơi xuống.
Ngay lập tức, người cầm chùy đứng chặn đòn húc của yêu thú. Hắn không ngừng bị đẩy lùi lại phía sau, lớp đất dưới chân tróc đi hơn nửa. Người con gái cầm dao găm thấy vậy liền ra sức mà hỗ trợ, tạm thời mới ổn định thế cục.
Trước tình hình này, một người nam khác cầm rìu chém mạnh vào phần bụng của yêu thú, khiến nó càng là điên tiết hơn. Trâu Đỏ Sừng Đen hất văng hai người kia lên cao, liền quay sang nhìn hắn. Mũi trâu không ngừng hít lấy mấy hơi, miệng còn thở ra cả khói. Tức giận, xem ra là không ít.
Tên đó mắt thấy tình hình không ổn, liền mặc kệ tất cả, quay người bỏ chạy. Trâu Đỏ Sừng Đen ngay lập tức húc mạnh vào người của hắn, văng xa cả mấy mét. Không c·hết thì cũng là trọng thương không nhẹ.
- Con yêu thú này, ngươi dám làm đồng học của ta b·ị t·hương, tìm c·hết!- Người chỉ huy hét lớn, tâm tình không khỏi phẫn nộ.
Sau đó là một kiếm xông tới, chém mạnh vào người nó. Trâu liền lấy cặp sừng của mình chặn đứng v·ũ k·hí của đối phương lại. Kiếm sừng va nhau, thế là kiếm gãy làm đôi. Hắn ta đôi phần ngỡ ngàng trước tình huống này, sau đó thì không cần phải nói nhiều nữa liền trực tiếp bị yêu thú húc bay.
Trâu Đỏ Sừng Đen hít một hơi thật mạnh, lấy đà mấy cái. Hướng tới người con gái cầm dao găm ban nãy mà lao đến. Cô ta lúc này, triệt để rơi vào hoảng loạn. Hai chân c·hết đứng, không biết phải làm sao cho phải.
Bỗng nhiên, một làn khói đỏ xuất hiện bao trùm lấy cảnh vật nơi đây. Theo đó là một thân ảnh bước ra, đứng chắn trước mặt cô ta. Tấm lưng rộng lớn, bờ vai vững trải. Từng tia nắng vàng chiếu vào, càng làm cho khung cảnh trở nên ấm áp lạ thường. Lúc này, trong lòng cô ta liền trào dâng lên cảm xúc khó mà diễn tả thành lời. Bất giác, mà ôm chằm lấy sau lưng người con trai ấy.
- Cái con nhỏ này, còn không tránh ra, muốn ôm nhau c·hết trùm hả gì?- Triệu Hoài một bên chặn lấy cặp sừng của Trâu Đỏ Sừng Đen, cùng nó đọ sức. Một bên, hét lớn mà nhắc nhở.
- Nguyện làm uyên ương, không làm thần tiên. Có thể cùng chàng sống c·hết có nhau, ta nguyện ý!- Nói rồi, cô ta càng là ra sức siết chặt.
- Cô thì nguyện ý còn ta thì không! Coi ngôn tình cho cố dô, rồi giờ nhiễm hả gì? Ngươi còn đứng đó nhìn nữa, mau kéo cô ta ra coi!- Mắt thấy sự tình không ổn, Triệu Hoài liền hướng Thanh Đạt mà cầu cứu.
- Ta thấy hai người rất hợp, có thể thử giao lưu tiếp xúc với nhau xem sao!- Nhìn về một màn này, Thanh Đạt nhịn không được mà trêu chọc vài câu.
- Ngươi còn ở đó mà đùa, cô ta ôm ta chặt thế này. Ta không dùng sức được, đây rõ ràng là muốn cùng ta đồng quy vu tận mà!- Triệu Hoài giờ đây, sắc mặt còn là có chút khó coi.
- Không phải ta t·ấn c·ông con yêu thú này, sẽ đơn giản hơn sao?- Lời này nói ra, Thanh Đạt không khỏi thắc mắc.
- Ta muốn thử sức với nó một chút, xem có thể ép bản thân tấn cấp hay không? Ngươi còn ở đó nhiều lời nữa, mau cô ta kéo ra đi!- Triệu Hoài đáp lời, ra sức mà hối thúc.
- Được rồi, làm đây, đừng có nói nữa!- Thế là Thanh Đạt liền dùng sức mà kéo cô gái này ra nhưng mọi chuyện nào đâu có dễ đến vậy.
- Không! Ta không muốn chia lìa với chàng, ta nguyện ý một đời một kiếp này, cùng chàng keo sơn dính chặt, mãi mãi không chia xa!- Cô ta hét lớn, nhất quyết không chịu buông tay.
- Ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì? Người ta lại muốn ôm ngươi cùng c·hết thế này!- Thanh Đạt cất tiếng, miệng cười không ngớt.
- Có trời... Có đất mà biết, nhanh kéo... Cô ta ra đi, hự hự!- Triệu Hoài thất thanh mà nói, không sao dùng hết sức được. Liền bị Trâu Đỏ Sừng Đen, gây ra không ít khó dễ.
- Xem ra, ta phải dùng đến tuyệt chiêu rồi. Xem đây, Niềm vui ngàn năm!- Cái gọi là niềm vui ngàn năm này, chính là cù lét. Thanh Đạt phía sau điên cuồng cù lét lấy cô ta, tiếng cười vang lên khắp nơi. Sắp thấy đôi tay chuẩn bị buông, hắn ta liền mỉm cười đắc ý.
Nào ngờ, cô ta trực tiếp đá ngược về sau, trúng vào ngã ba của Thanh Đạt. Hắn đau đớn không nói nên lời, trực tiếp gục ngã. Không ngừng giẫy giụa dưới mặt đất, như con cá mắc cạn. Nỗi đau đó, không phải là ai cũng hiểu thấu cho được.
- Ai muốn chia cắt ta với chàng, đều sẽ nhận lấy hậu quả!- Cô ta hùng hồn mà nói lớn, khí thế ngời ngời.
- Wow, không ngờ một thời tung hoành, cuối đời lại làm thái giám, là ta có lỗi với ngươi, yên nghỉ nhé thằng tồi!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài đôi phần kinh ngạc.
- Ta còn chưa c·hết đâu!- Thanh Đạt đứng dậy, miệng sùi bọt trắng. Đưa tay chùi lấy, lại liếc mắt nhìn xuống dưới, miệng cười méo mó- Đây là cô ép ta đấy, vô địch siêu cấp niềm vui ngàn năm!- Hắn ta hét lớn.
Lúc này, Triệu Hoài đã đến giới hạn của bản thân, sức cùng lực kiệt. Liền bị Trâu Đỏ Sừng Đen trực tiếp đẩy lùi, đem hắn ta và cô gái đó cùng nhau hất ngược về sau. Thanh Đạt phía sau cùng, bất ngờ lãnh đủ tất cả. Trở thành đệm thịt, cho hai người bọn họ.
- C·hết... C·hết ta rồi!- Thanh Đạt thều thào nói, thương tích nhiều vô số kể.
Trâu Đỏ Sừng Đen lúc này, rống một tiếng dài, khí thế dâng tràn. Lại lấy đà mấy cái, chuẩn bị t·ấn c·ông. Trước tình hình ngàn cân treo sợi tóc thế này, Triệu Hoài đành tung ra bí chiêu. Chỉ thấy, hắn ta cầm chặt chân Thanh Đạt. Sau đó là một màn nước chảy mây trôi, ném mạnh đối phương vào người yêu thú, chặn lấy đòn t·ấn c·ông của nó.
Một tiếng rầm nổ ra rền trời, Thanh Đạt rơi ra những giọt nước mắt chất chứa nổi niềm. Một màn v·a c·hạm này, là đủ để lấy mạng hắn ta rồi. Lập lại thêm vài lần như vậy nữa, c·hết chứ sống sao nổi.