Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Nguy nan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Nguy nan


- Dậy đi, còn ở đó mà giả vờ nữa!- Triệu Hoài lên tiếng, ra sức mà đá mạnh vào người Thanh Đạt.

- Không phải, bọn ta cười là quá khích. Đợi lâu đến vậy, cuối cùng cũng bắt được hai người các ngươi. Ngươi nhìn xem, ta là ai?- Người con gái trước mặt, cởi ra lớp ngụy trang của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tình thế giờ đây, đó là Triệu Hoài mặt đối mặt với Trâu Đỏ Sừng Đen. Khoảng cách giữa hai bên chỉ khoảng mười bước chân. Đủ để bọn họ, tung ra thực lực chân chính của bản thân. Một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, âm thanh lắng động. Như thể báo hiệu cuộc chiến bắt đầu, cả hai đều cùng nhau xông lên. Người đánh kẻ g·iết, một đường tiến tới.

Đêm tối mờ ảo, ánh trăng yếu ớt soi sáng mọi vật. Khung cảnh tịch mịch, những cơn gió thì không ngừng thổi qua, từng cành cây cứ thế mà run nhẹ. Trong màn đêm ấy, một nhóm người sải bước. Hai nam hai nữ lập thành một nhóm nhỏ mà hoạt động, bọn họ đây là bạn đồng hành cùng nhau trong cuộc thi săn lần này. Còn săn cái gì, thì chút nữa sẽ biết.

Nhóm người bọn họ quay đầu lại, ý định rời đi. Mắt thấy chính là một người cầm gậy xuất hiện phía sau bản thân, cách mười bước chân, ý đồ đánh lén. Hai bên trố mặt nhìn nhau, bầu không khí liền rơi vào ngại ngùng. Thấy thế, Thanh Đạt liền thu tay lại, bày ra tư thế ngạo nghễ mà cười lớn vài tiếng cho đỡ ngại.

- Ta hả? E hèm, ta là người mà mọi người hay nhắc đến, là anh hùng trong truyền thuyết xưa kia. Là kẻ mà mọi cô gái nhắm tới, là người từ trong địa ngục trở về. Là thiên mệnh...- Lời Triệu Hoài chưa kịp nói hết, đã bị bọn họ cắt ngang.

- Giờ chơi hết rồi, tạm biệt nhé!- Triệu Hoài hét lớn, giọng điệu còn là có chút khoái chí.

Một bên khác, Triệu Hoài nhìn vào đoàn người rời đi, miệng thở dài một hơi: 'Đúng là uổng công một chuyến mà. Không ngờ lần đầu làm c·ướp lại, lại trắng tay, đúng là xui xẻo. Đi thôi, chúng ta tìm người mai mắn tiếp theo!'

Hai người con gái nói lời trên, chẳng khác nào sỉ nhục bọn họ đến mức cùng cực. Tất cả uy nghiêm, danh tiếng trước đó. Không ngờ chỉ vắng bóng vài ngày, đều tan thành mây khói. Giờ đây phải chịu cảnh này, làm sao mà chịu cho thấu.

Theo đó là hình dáng quen thuộc xuất hiện, Thanh Hằng. Cô ta vì muốn bắt ác tặc, cực khổ ngụy trang lâu ngày. Cuối cùng thì ông trời không phụ người có lòng, để hôm nay bản thân gặp được bọn họ tại đây.

Nói rồi, hắn ta dùng hết sức mạnh, đem toàn thân Trâu Đỏ Sừng Đen nhấc bỗng lên không. Sau đó thì không ngừng xoay vòng, lấy đà ném mạnh. Yêu thú bay lên trời, cứ thế bay về một miền đất xa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thấy, bốn người bọn họ im lặng, không nói lời nào. Bầu không khí liền bị bao trùm bởi tiếng cười, bốn người bọn họ cười còn ác hơn hai người Triệu Hoài, Thanh Đạt. Lúc này, cả hai mới nhận thấy có điều bất thường ở đây.

Một đoàn người đi đến, bọn họ là bị âm thanh ban nãy thu hút, nên mới tới đây xem sao. Nhìn về cảnh tượng trước mắt, khung cảnh lộn xộn, đồng học b·ị t·hương. Đang lúc hoang mang không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì từ trong bụi rậm lại phát ra âm thanh, cả đám người họ ngây lập tức cảnh giác.

- Đúng vậy, cái gì quý giá trên người thì giao hết ra đây. Nếu không... Khà khà, ta không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu?- Thanh Đạt vội tiếp lời, hai tên ác tặc liền nở ra nụ cười đê hèn nhất.

- Yêu thú lúc nãy phát hiện các vị đến, nên nó sớm đã bỏ chạy rồi! (Chuyện ác tặc, không nên tiết lộ với họ thì hơn. Dù sao cũng có ơn cứu mạng, không nên lấy oán báo ơn!)- Cô ta trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng mà nói.

Hắn ta chỉ mới vừa xoay đầu về sau, nào ngờ liền mặt đối mặt với Thanh Đạt. Đã vậy thì thôi đi, miệng tên này còn chảy ra cả máu tươi nữa, trông đáng sợ vô cùng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí rơi vào trầm lắng.

- Ngươi... Không phải là bị đụng đến hư cả đầu rồi đấy chứ?- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài không khỏi hoang mang.

- Có thôi đi không hả? Ngươi còn bắn nữa, ta lập tức ra tay với cô ta đấy!- Triệu Hoài nhìn về khoảng không mà hét lớn, tận tình mà quan sát. Xem xem đối phương, rốt cuộc là ai nhưng đáng tiếc lại chẳng thấy được gì.

- Không ngờ ban đêm thế này, hắn ta lại phát bệnh. Tội nghiệp thật đấy, chúng ta quyên góp bố thí một ít cho hắn ta đi!- Một người con gái thoạt nhiên lên tiếng, nhỏ giọng mà nói nhưng sát thương gây ra là cực kì lớn.

- Đừng hoảng, ta là đồng đội của bọn họ!- Từ trong bụi rậm đi ra, một người con gái.

- Ngươi... Ngươi là ai?- Một người trong họ lên tiếng, nghi hoặc không thôi.

Từ trong đêm tối ấy, bất chợt một người xuất hiện đứng chặn trước mặt bọn họ. Hắn ta toàn thân đồ đen, không cần nghĩ cũng biết, đây đích thị là ác tặc mà mọi người thường hay nói tới. Tạo hình, vẫn là xấu đau xấu đớn như cũ.

Bất chợt trong không khí truyền đến âm thanh đoàn người di chuyển, Triệu Hoài ngay lập tức biết là có chuyện chẳng lành. Liền đem Thanh Đạt một đường chạy trốn, biến mất vào rừng sâu. Còn ở lại đây lâu, sợ rằng sẽ bị người ta truy bắt, lúc đó thì phiền phức rồi.

- Vậy sao? Được rồi chúng ta trở về thôi!- Theo đó, là đoàn người khởi hành.

- Loại điên thế này, tốt nhất vẫn nên là tránh xa một chút. Chúng ta quay lại đường cũ đi!- Một người con trai nhìn về tình hình trước mắt, đôi phần ngán ngẫm.

Mặc dù đẩy lùi được nó nhưng từng bước của Triệu Hoài đều rất nặng nề. Hắn ta muốn đem cực hạn của cơ thể hoàn toàn phá vỡ, chỉ có như vậy bản thân mới có thể đột phá. Thoạt nhiên cả người liền trào dâng lên một cảm giác mãnh liệt nhưng không kém phần sảng khoái. Đây là báo hiệu cho việc tấn cấp đã thành, tôi luyện phần gân đã xong, sức bền cũng vì đó mà tăng mạnh.

- Nhưng đâu cần phải đứng sát như vậy, ngươi đây là muốn dọa ta à?- Triệu Hoài nhíu mày, sắc mặt còn là có chút khó coi.

- Ai đấy?- Một người hét lớn, tay bất giác mà cầm chặt v·ũ k·hí.

- Ha ha, không ngờ các ngươi lại phát giác ra ta. Rất đáng khen!- Thanh Đạt lúc này, gượng cười mà nói.

Thanh Đạt lùi về sau mấy bước, thản nhiên mà nói: 'Như vậy được chưa hả?'

Triệu Hoài cùng với yêu thú một lần nữa so tài, hắn đem sức mạnh của toàn thân không ngừng phát huy đến mức tối đa. Trực tiếp đem Trâu Đỏ Sừng Đen đẩy lùi về phía sau. Cũng mai là cô gái kia đã ngất, nếu không hắn ta cũng chẳng hề rảnh tay.

Vất vả hồi lâu, cuối cùng cũng đã đột phá. Triệu Hoài hiện tại chính là Chiến giả cấp 2 cao cấp, tiếp theo cần nhất chính là tôi luyện phần mạch. Bây giờ thì không cần phải chơi đùa cùng với yêu thú này nữa, hắn ta liền nghiêm túc mà chiến đấu.

- Hai cái chị gái này, bọn ta là c·ướp đấy, bệnh cái quái gì ở đây? Tôn trọng nghề nghiệp của người khác một chút đi, có được không hả?- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, cố gắng gỡ gạc lại sĩ diện đã mất.

- Đừng có nói với ta là, bị doạ đến phát điên đấy nhé? Ta là ta không chịu trách nhiệm đâu đấy!- Triệu Hoài nói nhỏ, hoang mang lộ rõ.

Sau khi giải quyết xong yêu thú, liền đưa mắt nhìn tới cô gái đang ngất kia. Khóe môi liền xuất hiện nụ cười nham nhở, ý đồ xấu lộ rõ. Đúng lúc định ra tay, không biết từ đâu một mũi tên bay tới, Triệu Hoài liền đưa tay bắt lấy. Chưa kịp định thần, đã có ba mũi thể khác bắn đến. Hắn ta đành dựa vào phản ứng nhanh nhẹn của bản thân, lùi người tránh né.

- Phù, cuối cùng cũng giải quyết xong. Mệt c·hết ta đi được!- Triệu Hoài thở hỗn hởn, cả người rủ rượi đi không ít.

- Không phải là ngươi kêu ta dậy sao?- Thanh Đạt đáp lời, bình thản như không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bầu không khí trong giây lát, liền rơi vào yên tĩnh. Mắt thấy nơi này không thể ở lâu, nguy hiểm khôn lường. Rời đi trước vẫn là hơn nhưng trước tiên, phải gọi đồng bọn dậy trước đã.

- Xem ra tên này bệnh còn nặng hơn tên trước nữa, không ngờ trên đời này lại còn có người đáng thương đến vậy!- Người con gái còn lại tiếp lời, vẻ mặt đôi phần chua xót.

- Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng. Muốn đi qua đây, để điểm của bản thân lại là được!- Tên đồ đen trước mặt mở lời, giọng điệu còn là có chút ngạo mạn.

Chương 49: Nguy nan

- Thì ra là đồng học, các anh em không cần phải lo lắng! Nào, mấy người này đều đã b·ị t·hương, chúng ta mau đưa bọn họ về chữa trị thôi!- Người chỉ huy của nhóm người này lên tiếng, niềm nở không thôi.

- Phí, làm cái quái gì vậy?- Triệu Hoài lên tiếng, còn tiện thể mà phun một ngụm nước bọt thẳng vào mặt đối phương.

- Khụ khụ, c·ướp đây! Có gì ngon thì giao ra hết đi, không thì ta xiên cho mỗi đứa một phát bây giờ!- Triệu Hoài lấy ra một con dao nhỏ, múa nhẹ vài cái làm màu với thiên hạ.

- Đa tạ, bọn ta là bị yêu thú tập kích, nên mới không mai b·ị t·hương. Giờ phải làm phiền đến mọi người rồi!- Người con gái đáp lời, tận tình giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nói nhiều như làm gì, rốt cuộc ngươi là ai?- Chứng kiến một màn này, đối phương không khỏi mất kiên nhẫn.

- Không ngờ lại còn một người bệnh nữa, bọn họ thật đáng thương. Chúng ta vẫn nên là bố thí cho bọn họ một ít thì hơn!- Người con gái lúc nãy lên tiếng, một lòng hướng thiện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Nguy nan