Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Vây bắt thành công
- Lên!- Văn Thành tiếp tục hạ lệnh, ra sức mà đàn áp hai người bọn họ.
- Yêu thú, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?- Văn Thành lên tiếng, ngạc nhiên không ít.
- Haha, vui lắm. Chút nữa, bọn họ còn vui hơn cả hai người chúng ta!- Thanh Đạt trong tiếng cười bất lực, bất giác mà hai hàng nước mắt chảy dài.
Lúc này Thanh Đạt, Triệu Hoài liền dựa lưng vào nhau. Cả hai gần như kiệt sức, nhịp thở khó mà khống chế. Dấu hiệu xuống sức lộ rõ, cứ như vậy hoài cũng không phải là cách hay. Phải tìm kế sách đối phó, không thì đêm nay khó nhằn rồi đây.
- Giờ, chúng ta làm sao đây?- Thanh Đạt nói nhỏ, tâm tình không khỏi lo lắng.
- Cảnh cáo nhẹ vài lời là được, sau đó thì thả đi. Không biết ý kiến này, cô có hài lòng hay không?- Triệu Hoài đáp lời, nhưng không kém phần trêu đùa.
Lần này đổi lại, là mười người xông tới. Loạn kiếm xuất ra, t·ấn c·ông liên hồi. Như vũ bão mưa tên liên tiếp không dứt, dồn dập không ngừng. Đây là muốn đem sức lực của hai người bọn họ, triệt để vắt kiệt.
- Các ngươi... Nếu muốn nằm mơ đến thế. Vậy được, ta sẽ đánh các ngươi đến mức sống dỡ c·hết dỡ, để các ngươi nằm mơ cho thỏa thích!- Nghe được những lời đó, Thanh Hằng càng là tức giận bội phần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết từ bao giờ, Triệu Hoài, Thanh Đạt đã bị đối phương bao vây tứ phía. Mấy chục người bọn họ, ai nấy khí thế cũng đều hừng hực. Hận không phanh thây xẻ thịt hai tên ác tặc ngay lập tức. Dẫn đầu đoàn người này, là Văn Thành cùng với Thị Thu.
- Ngươi có cách à? Sao lại cười lớn vậy?- Thanh Đạt nói nhỏ, không khỏi nghi hoặc.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?- Triệu Hoài nói nhỏ với Thanh Đạt, sau đó hét lớn với đám người bọn họ- Không biết, chúng ta đầu hàng, có được khoan hồng hay không hả?
- Là hư trương thanh thế à? Lên cho ta!- Chờ đợi hồi lâu không có kết quả, Văn Thành mới biết mình bị lừa, liền lập tức hạ lệnh t·ấn c·ông.
Văn Thành thấy vậy liền vội t·ấn c·ông đến, một đấm được hắn tung ra. Thanh Đạt bên này, liền t·ấn c·ông phản kích. Một lần nữa, kiếm đấm giao nhau, hai bên cùng nhau đọ sức. Uy lực không chút kém cạnh, thậm chí dư chấn còn là cực kì mạnh mẽ.
- Tình hình này, đành liều vậy. Lát nữa khi ta ra tay, lập tức thoát thân. Đó là cơ hội duy nhất mà ta có thể tạo ra, phải biết nắm bắt!- Triệu Hoài nói nhỏ, ánh mắt liền trở nên sắc sảo hơn.
- Thực lực yếu đuối, tốt nhất vẫn là trở về nhà, rèn luyện thêm đi!- Triệu Hoài buông lời mỉa mai, ánh mắt thì thờ ơ lộ rõ.
Nhìn về một màn trước mặt, Triệu Hoài bất giác mà nở ra nụ cười bất lực. Không ngờ đêm nay, bất ngờ lại nhiều đến thế. Xem ra là lần này lành ít dữ nhiều rồi, coi chừng có đi mà không về. Hôm nay quên coi ngày hay sao ấy, mới xui xẻo đến vậy.
- Lên!- Văn Thành vẫn là rất điềm tĩnh, tiêu hao mới là quyết sách hàng đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù có chút khó đánh, nhưng kết cuộc vẫn là như cũ. Chẳng được bao lâu, liền bị Triệu Hoài, Thanh Đạt đánh bại. Có điều lần này, khí thế của cả hai đã có phần giảm sút. Không còn được như lúc đầu, nhưng tạm thời vẫn có thể chiến tiếp.
- Nói nhiều với bọn chúng làm gì, đánh một trận là được rồi. Ra tay!- Mắt thấy tình hình không ổn, Văn Thành lập tức hạ lệnh t·ấn c·ông.
Triệu Hoài nhân cơ hội không ai chú ý đến, liền ném ra phích lịch hoả pháo. Một màn khói đỏ, xuất hiện giữa trời đêm. Bao trùm lấy tất cả, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt liền nhanh chân mà thoát thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không ngờ tới phải không? Ta vì lần này, thật sự bỏ ra không ít công sức. Các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ!- Văn Thành ngạo mạn mà nói, một mặt đắc ý lộ rõ.
Triệu Hoài, Thanh Đạt từ đám người đối thủ, thành công đoạt lấy v·ũ k·hí. Đem kiếm trong tay, phát huy hết công lực, đánh lui liên tiếp nhiều người. Mới vừa đẩy lui đám người này, lại có đám người khác xuất hiện, bao vây t·ấn c·ông. Lần này thì khác, kẻ địch phối hợp nhịp nhàng, thuận thế vừa công vừa thủ.
- Ai nói với ngươi là bọn ta chỉ có bốn người, nhìn kĩ xung quanh một chút đi!- Thanh Hằng nhẹ đáp, trên môi liền xuất hiện nụ cười của kẻ chiến thắng.
Chương 50: Vây bắt thành công (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo sau lời nói đó, là năm người thực lực cấp 2 trung cấp xông lên. Bọn họ vây đánh hai người Triệu Hoài, Thanh Đạt. Có điều mà họ không ngờ tới, thực lực vốn có của đối phương đều là cấp 2 cao cấp. Liền đem năm người đó, đánh bật trở lại.
Chờ đợi hồi lâu, đám người Văn Thành không có dấu hiệu động thủ. Địch bất động, hắn ta liền bất động, tránh xảy ra sơ xuất không đáng có. Hai bên cứ thế mà đứng nhìn nhau say đắm, bầu không khí liền rơi vào trầm lắng.
- Cơ hội... Haha, là cơ hội tìm đến c·ái c·hết có phải không? Thực lực yếu kém, đối mặt với người khác lại không có năng lực chống trả. Để bọn họ phát triển sớm một chút, sau đó đi nộp mạng cho yêu ma hả gì? Đây chỉ là một khảo nghiệm nhỏ, các người lại không vượt qua, lấy tư cách gì mà đối chiến yêu ma, bảo vệ nhân loại!- Triệu Hoài đanh thép mà nói, khí thế ngời ngời. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngươi có biết vì một ngày hôm nay, bọn ta đã bỏ ra những gì không? Thậm chí cuộc thi săn lần này, ta cũng mặc kệ luôn. Chỉ vì hai người các ngươi, bọn ta cực khổ biết bao. Các ngươi nói xem, ta nên xử lí các ngươi như thế nào mới phải đây?- Thanh Hằng giờ đây, phẫn nộ khôn nguôi.
Nói rồi, Triệu Hoài ngay lập tức xông tới t·ấn c·ông lấy Thanh Hằng. Hắn ta dùng toàn lực, đem tốc độ của bản thân tăng nhanh trong chốc lát. Chớp mắt, đã xuất hiện trước mặt đối phương. Một trảo theo đó được tung ra, uy lực vô song.
Một lần nữa truy đuổi lấy đối phương, Triệu Hoài liền chạy loạn vào đám đông. Nhằm phá tan đội hình kẻ địch, từ đó đổi lại cơ hội cho bản thân. Vả lại có c·hết đi chăng nữa, kéo theo nhiều người một chút mới là cùng vui.
Khi mà làn khói kết thúc, chỉ thấy hai người bọn họ đứng yên tại vị trí cũ. Trên người là vô số vết gậy, khuôn mặt nhăn nhó không thôi. Thì ra vào lúc nãy bọn họ muốn chạy trốn, biến cố đã xảy ra. Đối phương lại có chuẩn bị từ trước, họ sớm đã đeo mặt nạ phòng độc. Tay cầm gậy sắt, liền đem cả hai đánh về vị trí cũ.
- Đúng vậy, đúng vậy. Các ngươi về nhà mà luyện thêm một trăm năm nữa đi. Sau đó quay lại đây, ta chỉ giáo thêm cho!- Thanh Đạt thấy thế liền thêm dầu vào lửa, muốn đem sự tức giận của đối phương đạt đến mức cực điểm.
Lần này thì ít hơn lần trước, năm người cùng lên. Nhưng có điều, về thực lực sơ bộ lại mạnh hơn những người vừa nãy. Triệu Hoài chống trả đến mức, thanh kiếm trong tay gãy nát làm đôi. Nhưng đổi lại cũng thành công ép lui năm người bọn họ.
- Hừa hừa!- Từ trong màn đêm, một thanh âm lạ phát ra kéo dài. Trâu Đỏ Sừng Đen bất ngờ xuất hiện, phá tan đội hình của Văn Thành bày ra. Nó gặp người là húc, bất kể là ai đi chăng nữa.
Đám người bọn họ cứ như thế mà loạn hết cả lên, nó lại lao nhanh đến chỗ Triệu Hoài. Hắn ta thấy thế liền nhanh nhẹn mà ẩn nấp, chớp mắt đã trèo lên một cành cây cao. Trâu Đỏ liền dùng sức mà húc mạnh, đem cả người lẫn cây đáp đất thành công.
- Đây là thứ các ngươi dựa vào để bắt bọn ta à? Thật sự là quá tệ!- Triệu Hoài nói lời khích tướng, nhằm tạo cho bản thân một cơ hội mà đột phá vòng vây.
Thanh Hằng thấy thế, vội đưa kiếm ra đỡ. Kiếm trảo giao nhau, uy lực không hề kém cạnh. Có điều là Triệu Hoài thể lực sớm đã tuột dốc, liền b·ị đ·ánh bật lại.
- Ngươi... Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý!- Thị Thu thoạt nhiên lên tiếng, nào đâu có nghe đối phương hoa ngôn xảo ngữ.
- Khà khà khà!- Chỉ thấy Triệu Hoài cười lớn, Thanh Đạt thấy thế. Cũng hùa theo hắn ta, cười lớn một trận. Đối phương thấy vậy liền trở nên cẩn trọng hơn bao giờ hết, tránh cho bọn họ giở trò.
- Ác độc, là ta hay các ngươi? Nhìn lén người khác tắm, ra tay hãm hại đồng học. Đã vậy thì thôi đi, lại còn c·ướp điểm của người khác nữa. Các ngươi có biết, đây là cơ hội đối với rất nhiều người hay không hả? Các ngươi làm như vậy, không cảm thấy hổ thẹn sao?- Thanh Hằng buông lời chất vấn, đem tâm tình của bản thân một lần nói hết ra.
- Làm sao giờ? Hắn ta lại không mắc mưu, cứ tiếp tục thế này, chúng ta c·hết chắc đấy!- Thanh Đạt mở lời, sắc mặt thì không được khả quan cho lắm.
Triệu Hoài mới đi c·ướp lại ngày đầu, không ngờ lần đầu thì trắng tay, lần hai thì bắt gặp người quen. Điều này khiến cho hắn ta có chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Dù sao đối phương cũng ít người, có thể đối phó được.
- Khà khà, muốn bắt được ta, chỉ dựa vào bốn người các ngươi, hoàn toàn là không thể nào?- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, kèm theo đó là một màn cười lớn.
- Không! Cười cho vui ấy mà. Còn về chuyện này, ta bó tay!- Triệu Hoài đáp lời, bình thản như không.
- Phải đó, phải đó! Ta cảm thấy h·ình p·hạt này rất thích đáng!- Thanh Đạt vội tiếp lời, thêm phần góp vui.
- Wow, nhìn cô đẹp đẽ như vậy, không ngờ lại độc ác đến thế!- Thanh Đạt nói tiếp, giọng điệu còn là có chút bỡn cợt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.