Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Oan gia

Chương 9: Oan gia


Một cặp "nam thanh nữ tú" đang chậm rãi sải bước một bên đường lớn, tấp nập còi xe, với hai bên đường là những cửa hàng, quán xá nhỏ.

Người nam cao gần hai mét, thoạt nhìn không mấy tuấn tú nhưng được cái sở hữu dáng người cao ráo, ưa nhìn, đồng thời ẩn hiện một tia nam nhi từng trải. Mà người nữ cùng đi bên cạnh vai thì không lời nào có thể chê. Dáng người yêu kiều, gương mặt thanh tú và còn toát lên cái nét đáng yêu giản đơn, thật sự là không kiềm lòng mà sinh ra tình ý.

Dù là im lặng không nói, nhưng nhìn thấy một đôi như là hò hẹn bên đường, quả thật khiến người ta liên tưởng đến một cặp trời sinh, "trai tài gái sắc". Tất nhiên, hai người này cũng không phải là người nào xa lạ, mà cũng chính là Vĩ Phàm và Khả Vi.

Cả hai cùng nhau một đường đi tới, thật lâu mơ hồ và không biết nên đi nơi nào cho phải.

"C·hết thật! Mình nên đưa cô ấy đi đâu mới phải? Mình thật sự không có một tia kinh nghiệm gì trong chuyện này. Phải làm sao đây?" Vĩ Phàm vừa di chuyển trên đường, vừa thầm nghĩ trong đầu. Hắn, là không biết rõ nên giải quyết vấn đề trước mắt như thế nào.

Thật ra, Vĩ Phàm có nói là sẽ mời Khả Vi đi ăn đâu đó coi như đền đáp giúp đỡ, nhưng hắn bất chợt nhận ra là, không biết nên đưa cô ấy đến đâu mới phải. Lâu nay hắn rất hiếm khi ra ngoài, đặc biệt là những nơi sang trọng để nam nữ gặp gỡ. Hắn suốt ngày chỉ quanh quẩn bên trong nhà, nếu có đói thì hắn sẽ tiện tay gọi đồ ăn từ bên ngoài mang đến. Trong năm năm đó, hắn chỉ ra ngoài vào những dịp mua đồ dự trữ ở siêu thị, hay chí ít là những thứ liên quan đến game.

Thử hỏi hiện tại, hắn biết được bao nhiêu về thế giới bên ngoài? Thế giới lại thay đổi đến đâu? Xu hướng giải trí của giới trẻ hiện tại lại ra làm sao? Mà có thể mời một cô gái đi đâu đó cùng hắn. Quả thật, bản thân hắn không biết hay có kinh nghiệm gì trong vấn đề hò hẹn nam nữ. Dù sao cũng đã hơn 5 năm, một khoảng thời gian dài hắn không cặp kè với người khác giới.

"Sau năm năm, lần đầu ra ngoài đã phải nhập viện. Vậy bây giờ là lần thứ hai. Mình nên làm gì? Hay là chọn đại một nơi nào đó để mời Khả Vi…"Không được, dù sao cũng là vì đền đáp, phải chọn một nơi nào đó tử tế." Hắn vẫn đang lo lắng, suy nghĩ là nên đi nơi nào.

(Có thể đến đoạn này nhiều người không hiểu, nhưng ý là Vĩ Phàm đã hơn 5 năm không ra ngoài cặp kè với bạn bè, nên hắn không có tự tin là phải mời người ta đi đâu cho hợp. Nơi người ta thích thì hắn không biết, và dẫn đại vào một nơi thì lại không hay cho lắm. Chỉ đơn giản là vậy thôi.)

Sau một đoạn lòng vòng trên đường khá lâu, Khả Vi lúc này liền nhận ra Vĩ Phàm có điều gì đó hơi bối rối.

"Anh, em nói cái này." Trên đôi môi nhỏ nhắn, Khả Vi nở một nụ cười dịu nhẹ, rồi tiến đến chạm nhẹ vào tay Vĩ Phàm, giọng điệu có phần hơi quan tâm.

"À ừ?" Vĩ Phàm bất giác quay đầu nhìn lại, nói khẽ một tiếng.

"Anh này, thay vì dẫn em đi ăn thì đổi lại ... hôm nay, anh có thể dành chút thời gian cùng em, chúng ta đi chơi đâu đó. Được không?" Khả Vi ngập ngừng nói, đôi mắt lúc này hơi nghiêng về một phía rồi nhìn đi nơi khác, bởi vì bối rối.

Không hiểu là vì linh cảm của nữ nhân nhạy bén, hay Khả Vi là người dễ phán đoán được tâm ý của người khác. Tuy chỉ nhìn qua cách cư xử của Vĩ Phàm nhưng cô đã dễ dàng nhận ra, rằng hiện tại Vĩ Phàm vẫn đang phân vân vì không biết phải đưa cô đi đâu. Vì vậy, Khả Vi quyết định mở lời trước, chỉ đơn giản là muốn một phần nào đó giúp Vĩ Phàm không phải lo nghĩ mà thôi.

"Ừm!" Vĩ Phàm nghe thấy liền gật đầu. Tiếp sau một lúc cân nhắc, hắn lại gượng cười. "Nhưng anh không có nhiều kinh nghiệm ... trong cái vấn đề đi chơi với bạn bè cho lắm."

Nghe Vĩ Phàm nói như vậy, Khả Vi khẽ lắc đầu.

"Không sao đâu, cách hai con đường nữa sẽ đến một con phố nhỏ, em thấy nơi đó cũng ổn. Mà anh cứ yên tâm, chỉ cần đi với em thôi là được rồi. Chúng ta đến đó được không?"

"Ừm!" Vĩ Phàm lập tức gật đầu. Hắn hiện tại như được giải thoát khỏi cái nhà tù suy nghĩ, chỉ vì trút bỏ được cái gánh nặng bên trong.

Mà nhận thấy Vĩ Phàm đã đồng ý, Khả Vi lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Và cứ như vậy, cả hai lần nữa chậm rãi đi tới, quyết định sẽ là đi đến con phố đó.

***

Phố đi bộ.

"Đến rồi!" Khả Vi một bên mỉm cười, nói.

Mà ngay lúc này, xuất hiện trước mắt cả hai là một góc phố nhỏ. Nói là nhỏ nhưng thực chất nơi này lại có phần rất lớn, chỉ tính riêng mặt đường đã là 6 mét chiều rộng và kéo dài đến 6,5km chiều dài, mà đặc biệt là chỉ dành riêng cho việc đi bộ mà thôi. Cả con đường hết thảy đều được trang trí bằng những phụ kiện lấp lánh, nhất thời không hề nhìn thấy bóng dáng của một loại phương tiện nào. Hai bên đường san sát nhau là những cửa hàng ăn uống, những khu vui chơi giải trí và những quầy hàng lưu niệm nhỏ, chúng thay nhau kéo dài đến cuối con đường.

Dòng người tấp nập lui tới, những cặp đôi, những nhóm người tụ tập và trò chuyện, cơ hồ khắp nơi chỉ duy nhất là tiếng cười. Nếu ở ngoài đường, sự tấp nập đông đúc sẽ khiến con người ta cảm thấy khó chịu, thì ở nơi này, sự khó chịu ấy đã phút chốc trở thành cái náo nhiệt cần có.

"Mình…"

Vĩ Phàm đứng ngây ra như tượng, bản thân hắn từ lâu luôn nhận định phải sống với sự cô đơn, quen với sự nhàm chán, bởi vì những vấn đề ở quá khứ đã khiến hắn không còn chấp nhận và trốn tránh cái cuộc sống ngoài kia. Nhưng hiện tại, bên trong hắn lại có một phần nào đó thay đổi.

Hắn phân vân, rằng có phải là hắn đã sai, sai khi nghĩ mình thật sự đã quen hay bản thân chỉ là đang trốn tránh, khép mình lại một góc. Có lẽ là hắn khép mình chỉ để trốn tránh con người, trốn tránh cái quá khứ trước đây của bản thân, chính là cái quá khứ không đáng để nhớ đến.

"Mình ... mình đâu nhất thiết phải như thế…"

"Anh Vĩ Phàm, có vấn đề gì sao?" Nhìn thấy Vĩ Phàm mãi ngẩn ngơ suy nghĩ, Khả Vi nhất thời lay nhẹ cánh tay, rồi nhẹ giọng hỏi.

"À, lần đầu anh đến đây, nên có hơi..." Vĩ Phàm chỉ gượng cười.

"Lần đầu tiên sao? Nơi này là địa điểm em thường hay đến vào những lúc bản thân cảm thấy buồn phiền." Với nụ cười thật sự tỏa nắng, Khả Vi lại nói: "Nếu đây là lần đầu, vậy hôm nay em sẽ đưa anh đi, chúng ta cùng nhau tham quan."

Lúc này, Vĩ Phàm nhìn người con gái đáng yêu ở trước mặt, sau đó đưa mắt nhìn ngắm xung quanh rồi thả lỏng người, tiếp đó lại cười nhẹ một tiếng vì đã ngầm hiểu ra một vấn đề nào đó.

Ngay tại thời điểm này trên góc phố nhỏ, cái âm thanh của sự nhộn nhịp cứ thế vang vọng, tiếng hòa thanh, tiếng cười đùa và tán gẫu,... Quả thật là náo nhiệt muôn phần!

Cặp đôi trẻ cùng chậm rãi dạo bước, hòa chung cái không khí nhộn nhịp ở nơi đây. Cả hai cùng nhau nán lại hàng rong ăn uống, thăm thú những chốn đông người vui chơi, cùng nhau cười đùa. Thật giống như một cặp tình nhân giản dị gặp gỡ, cùng nhau hò hẹn bên đường, khiến người ngoài nhìn vào đều phải đem lòng mà ghen tị.

Lại thêm một đoạn dạo bước, cặp đôi lúc này vẫn đang nán lại ở một tiệm trang sức lưu niệm nhỏ, đồng thời cùng nhau nhìn ngắm. Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, Vĩ Phàm cũng liền lấy lên một đôi hoa tai mà nhìn ngắm.

Được khoảng một lúc như vậy, Vĩ Phàm đột nhiên cảm ứng xung quanh, và nhận ra là đang có một vài gã thanh niên đưa mắt nhìn lén hắn với cái vẻ mặt ghen tị.

"Hừm. Mấy tên đó đã lén nhìn mình khá lâu rồi. Đừng bảo là bọn họ muốn thứ nằm trên tay mình? Có bị bệnh không vậy?" Vĩ Phàm suy nghĩ và khó chịu ra mặt, đồng thời đặt nhẹ đôi hoa tai xuống kệ trưng bày.

Hắn và Khả Vi cùng nhau tản bộ, sau đó cô ấy nhìn thấy một tiệm bán trang sức lưu niệm nhỏ, và bởi vì bị thu hút nên cô đã đưa hắn vào xem cùng. Tất nhiên, những phụ kiện này hết thảy đều là của nữ giới, nhưng đám người lại đưa ánh mắt ghen tị nhìn vào hắn, cho nên hắn mới nghĩ là những tên đó thật sự không được bình thường.

"Trông em như nào?"

Nhất thời Khả Vi phía sau liền gọi, khiến Vĩ Phàm không hề biết trước mà giật nảy mình, rồi bất giác quay đầu nhìn lại. Phía trước hắn lúc này là một gương mặt ửng lên nét hồng đáng yêu, kèm theo tử sắc cánh bướm bên tai một đôi trang sức hoa, như là tô điểm thêm thập phần sự đáng yêu vậy.

Bình thường Khả Vi đã là xinh đẹp và đáng yêu, nay còn hiện lên như một tiên nữ với đôi hoa tai ấy. Thật sự khiến người ta liên tưởng, rằng đôi hoa tai này ngay từ đầu đã sinh ra là dành cho cô.

Người ta thường nói "người đẹp vì lụa" nhưng có chắc đã đúng như vậy? Có những lúc người đẹp lại là tự nhiên, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp khiến hết thảy lòng người phải đổ gục. Lại có những lúc người đẹp đến mức cứ ngỡ là giản dị, mà khi mặc lên người một bộ đồ rách rưới hay là mặt mày lấm lem, vẫn không thay đổi được nét đẹp vốn có ấy.

Thật sự là quá đẹp!

Vĩ Phàm phút chốc thăng không như là mộng cảnh, thật lâu không tỉnh giấc khi nhìn vào người con gái đáng yêu ngay trước mắt.

"Sao? Trông em hiện tại như thế nào?" Khả Vi ửng hồng khuôn mặt, đồng dạng làm ra cử chỉ rụt rè.

Mà về phần Vĩ Phàm, sau một đoạn thời gian lấy lại bình tĩnh, hắn cũng liền ấp úng lên tiếng: "À ừm, thật sự là nó rất hợp với em..." Càng nhìn vào Khả Vi lâu, Vĩ Phàm lại càng khó giữ được bình tĩnh, càng thêm phần khó khăn để kiểm soát hô hấp.

Vì để lẩn tránh đi cái cảm giác này, Vĩ Phàm liền nhanh chân và tiến đến phía nữ chủ quán, lập tức lên tiếng hỏi: "Cô chủ, đôi hoa tai này nó bao nhiêu tiền vậy ạ?"

"Ba trăm nghìn đồng." Người Chủ quán cửa tiệm trang sức liền nhanh gọn trả lời.

Nghe rõ, Vĩ Phàm nhanh tay móc tiền ra từ ví để trả. Nhưng vào thời điểm này, Khả Vi đồng dạng tiến đến ngăn lại. Cô kéo nhẹ cổ tay của Vĩ Phàm rồi lắc đầu, nói: "Em chỉ thử thôi, chứ không..."

"Không sao mà!"

"Nhưng ngày hôm nay anh đã đi với em rồi, em không..."

"Không sao mà, em cũng giúp anh nhiều rồi, xem như đây là món quà lưu niệm, kỷ niệm ngày đầu chúng ta đi chơi cùng nhau đi."

Vĩ Phàm vô tư nói, hắn đã không hề nhận ra rằng, lời nói này đã vô tình khiến một người hiểu sai về câu nói của bản thân.

Khả Vi thẹn thùng ửng hồng khuôn mặt, rồi gật nhẹ đầu.

"Vậy cô thanh toán giúp ạ!"

Vĩ Phàm đưa ra thẻ nhựa thanh toán. Mà thanh toán mọi thứ đã xong, người chủ quán nhất thời đưa ánh mắt nhìn về hai con người cứ thế ngại ngùng, liền cười nhẹ rồi chậm rãi nói: "Cám ơn cô cậu đã ghé thăm! Nói thật nhé, tôi thấy cậu quả là có phước khi mà quen biết được một người con gái xinh đẹp lại đáng yêu như thế này đấy!"

Mà Vĩ Phàm nghe vậy chỉ gật đầu rồi cười một tiếng. Hắn trước nay đều như vậy, lúc nào cũng vô tư và không để ý đến lời nói của người khác, hay nói trắng ra là hắn chẳng mấy quan tâm đến dụng ý của người.

Về phần Khả Vi, nghe thấy người chủ quán hiểu lầm nói như vậy thì khuôn mặt cô liền bừng đỏ, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà vội vàng quay người rời đi.

"Khả Vi, hiện tại em lại muốn đi đâu nữa sao?" Nhìn thấy Khả Vi vội vàng rời đi, Vĩ Phàm liền một đường theo sau. Đồng thời Khả Vi lúc này chỉ cúi sầm mặt, rồi chỉ nhẹ giọng: "Ừm, cũng không còn sớm, chúng ta nên quay về thì hơn."

"Ừm, vậy chúng ta về thôi!" Vĩ Phàm không hiểu chuyện gì, cũng chỉ gật đầu nói.

Trên đường trở về, lạ thay, không ai nói với nhau một lời nào. Vĩ Phàm cũng không hiểu vì sao Khả Vi đột nhiên trở nên im lặng như vậy. Có phải vì hắn đã làm điều gì không đúng với cô?

"Ai da, cứ tưởng là ai, không phải là Vĩ Phàm đây sao!" Một thanh âm mang hết thảy tiếu dung từ phía sau lưng Vĩ Phàm nói vọng lại.

Thời điểm hiện tại Vĩ Phàm cùng Khả Vi dạo bước trên đường, nghe thấy thanh âm có phần quen thuộc, Vĩ Phàm cũng bất chợt quay đầu nhìn về phía sau.

Phía sau gọi vọng lại là một đôi nam nữ thanh niên. Người nam chạc tuổi Vĩ Phàm, gương mặt khôi ngô với mái tóc vuốt ngược về phía sau. Thân hình thanh niên cân đối với bộ vest sọc trắng xanh, hiện lên như một quý ông phong lưu soái khí. Nhìn phong thái người thanh niên ăn mặc chỉnh chu, không khó để đoán ra người này thuộc tầng lớp của giới thượng lưu, giàu có. Đồng thời với người nữ nhân đứng bên cạnh, dáng người xem như cũng lồi lõm tinh tế, ôm sát quyến rũ với váy ngắn khoe chân. Tóc dài hồng phấn bối lên, yêu diễm gương mặt, hiện rõ nét quyến rũ khí chất nữ nhân, lệnh bao người đàn ông không kiềm lòng mà phải đổ gục phía dưới.

Cùng lúc này, người thanh niên di chuyển bàn tay thật sự không hề đứng đắn. Hắn dùng bàn tay ấy cứ thế ôm trọn vòng eo phía dưới của người nữ nhân, mặc nhiên sờ mó.

"Chào anh, đã lâu không gặp, thật đúng là oan gia!" Người nữ nhân tiếu dung lên tiếng, thanh thoát giọng nói nhưng lại ẩn hiện cái sự khinh bỉ, chúng cứ mập mờ và phảng phất bên trong cái ánh mắt.

Chương 9: Oan gia