Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Giúp một tay
"Chào buổi sáng, anh..."
Nói được mấy tiếng khe khẽ thì tia ửng hồng liền hiện rõ trên khuôn mặt, nhất thời Khả Vi tỏ ra ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng. Hơn hết với cái biểu cảm có vẻ rụt rè này, lại quả thật phá lệ làm người khác chú ý đến.
Lúc này, Khả Vi với một thân mịn màng bạch sắc bó sát người tay áo, rơi xuống tuyết trắng váy xếp thêu hoa, theo dáng người mảnh mai cùng một nắm bờ eo thon, quả thực hiện lên một điểm mị lực. Kế tiếp là mái tóc xoăn dài, đồng thời được buộc bằng một chiếc nơ hồng và tạo thành đuôi ngựa, càng làm cho cái sự thuần khiết vốn có của cô càng thêm mười phần nổi bật. Môi son hồng nhạt bóng loáng, cộng thêm phấn thơm tô điểm yểu điệu thục nữ khuôn mặt, cổ nhỏ tinh xảo trang sức hoa, càng làm nổi bật cái khí chất của một nữ thần hạ phàm.
Thật sự phải nói, nếu một liều thuốc an thần có thể giúp một người đàn ông nổi nóng giữ được bình tĩnh, thì Khả Vi hiện tại chính là liều thuốc an thần đó. Tuy nhiên, nó không chỉ giúp người đó bình tĩnh lại, mà còn khiến cho người người mơ thấy cả một thiên đường.
Mà về phần Vĩ Phàm, lúc này trên khuôn mặt đã hiện rõ cái nét ngơ ngác như người mất hồn, hắn nhìn người nữ thần phía trước, một tia cũng không rời mắt. Tuy Khả Vi bình thường đã xinh đẹp và đáng yêu rồi, nhưng hôm nay cô lại càng thêm bội phần hơn thế.
"Em xin lỗi! Mới sáng sớm đã làm phiền đến anh như vậy." Nói xong một lời ngượng ngùng, Khả Vi lập tức bặm môi rồi cúi gằm mặt khó hiểu.
Đương nhiên, Vĩ Phàm dù ngơ ngác có lâu, nhưng cũng tỉnh lại ngay sau lời nói của Khả Vi. Tiếp đó hắn liền đứng sang một bên, nhất thời nói: "Không sao, thật sự không sao! Vào trong … mà em cứ vào trong rồi hẵng nói."
Bất quá vừa mới nói xong, Vĩ Phàm liền nhìn rõ là Khả Vi đang thẹn thùng, thật lâu không dám nhìn thẳng. Sau vài cái gãi đầu không hiểu, Vĩ Phàm nhất thời nhìn xuống người mình, nhận ra lưng trần không áo, lúc này mới ngại ngùng thốt lên: "Thật không ý tứ, thật không ý tứ! Em nán lại chờ anh … anh vào một chút sẽ lại ra."
Cơ hồ lúc đầu Vĩ Phàm không hiểu Khả Vi cớ gì liền mặt đỏ và thẹn thùng như vậy, nhưng hiện tại mới kịp thời nhận ra, rằng hắn liền chính là nguyên nhân.
Thật sự là quá xấu hổ!
Lời vừa nói xong, Vĩ Phàm thật nhanh chạy vào bên trong, nhảy lên mái nhà rồi vội vàng tiến vào bên trong căn phòng bám bụi. Hắn tiến đến phía tủ, lấy ra bên trong một chiếc áo phông màu trắng khoác lên người, sau đó mới nhanh chạy lại phía cổng. Quá trình cấp tốc của Vĩ Phàm chưa đến một phút là đã xong.
"À ừ, em vào đi!" Hắn đưa tay gãi đầu, ngập ngừng nói tiếp: "Sáng nay anh một chút vận động thân thể, nên mới..."
"Thật sự không sao đâu! Dù sao cũng là do em ... mới sáng sớm đã làm phiền anh như vậy." Khả Vi ngại ngùng lắc đầu, lúc này mới dám nhìn thẳng để nói. "Đây ... ở đây có hai lọ thuốc nhân sâm, em gửi anh." Nói rồi, cùng với đôi tay trắng nõn mịn màng, Khả Vi đưa ra phía trước là một túi giấy màu nâu sẫm, đặt bên trong là hai lọ thủy tinh nhỏ nhắn, có lẽ chỉ là hai lọ thuốc nhân sâm bồi bổ mà thôi.
"Cái này ... cái này là nhân sâm mà cha em muốn gửi. Nhờ em phải ... phải đưa đến tận tay. Cha em bận bịu công việc ở xa, nên có nhờ em..." Khả Vi ngập ngừng một lúc, lại nói: "Cha em có gửi lời hỏi thăm đến anh, mong anh nhận cho."
"Không, anh không..." Vừa nói, Vĩ Phàm vừa đưa tay ra trước có ý không dám nhận. Dù sao cũng được Khả Vi giúp đỡ rất nhiều, hắn không muốn phải mang nợ thêm. Nhưng chưa kịp nói xong lời từ chối thì Thần Khải đã vội chen ngang, hắn lập tức truyền âm: "Mau nhận lấy! Nhanh đi! Thứ này rất có lợi cho ngươi, mau mau nhận lấy! Ta sẽ giải thích sau, trước hết cứ nhận lấy!"
Tuy trong lòng không muốn, nhưng ngay khi nghe thấy Thần Khải truyền âm ngăn cản, Vĩ Phàm cũng phải đành lòng nhận lấy. Ngay sau đó, Vĩ Phàm gượng cười rồi nói: "Thật sự là ngại quá, anh cám ơn!"
"Mà sao em lại biết được địa chỉ nhà anh?" Cầm trên tay là túi giấy, Vĩ Phàm sực nhớ ra mới nhẹ hỏi.
"Em có xem qua một lần ... trên giấy tờ ... khi trước tại bệnh viện." Khả Vi ngập ngừng đáp.
Thật ra, trong khoảng thời gian Vĩ Phàm gặp t·ai n·ạn dẫn đến hôn mê và nằm trong bệnh viện suốt hai tháng thời gian, Khả Vi một mình chăm sóc liền vô tình thấy qua địa chỉ nằm trên giấy tờ tùy thân của hắn.
Sau khi được giải đáp, Vĩ Phàm cũng không có cái gì cần phải hiếu kỳ thêm, lúc này mới gật gù.
"À, ra là vậy! Mà hiện tại vẫn là còn sớm, nếu em không phiền thì có thể vào nhà anh ngồi chơi một lát."
Nghe vậy, Khả Vi sau vài lần do dự cũng liền gật nhẹ đầu đồng ý. Tiếp đó, cả hai liền một đường tiến đến phía cửa rồi vào trong. Vĩ Phàm mở ra cửa mời Khả Vi vào nhà, tuy nhiên, ngay khi cả hai vừa mới vào tới bên trong, nhất thời liền đập thẳng vào mắt là cái cảnh tượng thật không thể tin. Khắp nơi phủ đầy bụi bẩn, ngập tràn rác thải xung quanh nhà, lại thoang thoảng cái mùi h·ôi t·hối không ngừng bốc lên.
"Thôi c·hết!" Sau một tiếng thì thầm, Vĩ Phàm lập tức quay người rồi vội vàng giải thích: "À ừ, em cũng biết đấy, anh 4 tháng nhập viện và đến đêm mới trở về, nên … nên là vẫn chưa có thời gian để đi dọn dẹp."
Mà về phần Khả Vi, lúc này đứng phía sau lưng Vĩ Phàm liền nhẹ nhàng cười duyên, sau đó mới nhẹ giọng lên tiếng: "Nếu anh không phiền, vậy để em giúp anh một tay nhé!"
Nói xong, Khả Vi đã nhanh chân tiến vào bên trong và không mấy quan tâm đến việc, là Vĩ Phàm đã đồng ý hay từ chối. Tất nhiên, dù hắn có từ chối thì cô vẫn sẽ giúp một tay.
"Thật sự đã làm phiền em!" Hắn gượng cười rồi nhẹ giọng, có lẽ hiện tại hắn rất muốn tìm một điểm để chui đầu vào. Quả thật, Vĩ Phàm liền tự cảm thấy mang nhục, vì từ trước đến nay hắn chưa một lần mời người khác vào nhà, đặc biệt là nữ giới. Và đương nhiên rồi, Khả Vi chính là cô gái đầu tiên hắn mời vào. Mời khách vào nhà đã không chuẩn bị chu toàn thì thôi, ở đây hắn lại còn phải để chính vị khách của mình dọn dẹp nhà giúp. Điều này khiến Vĩ Phàm cảm thấy như muốn độn thổ, thật sự là không lời nào để nói.
Lúc này Khả Vi, bởi vì để tránh không cho vết bẩn vô tình bám vào người, cô liền khoác lên phía trước người một chiếc tạp dề mỏng, phía trên đội lấy một chiếc mũ xếp. Nhìn vào tổng quan, cô ấy hiện lên như một người vợ hiền, xinh đẹp và thật sự là đáng yêu. Đồng thời, với dáng người duyên dáng chăm chỉ làm việc nhà, quả thật đã một phần nào đó khiến lòng người phải chập chờn suy nghĩ.
Khả Vi… đáng yêu đến lệnh người phải muốn chở che và nương chiều.
Cả hai cùng nhau dọn dẹp lại căn nhà nhỏ, người gom rác thì người kia liền lau nhà, người hút bụi thì người kia lại gom góp vật dụng vứt đi. Thoạt nhìn, cả hai cứ như là một cặp vợ chồng mới cưới vậy.
Dọn dẹp mới gần được nửa phần, Khả Vi lúc này trên tay cầm lấy máy hút bụi, đồng dạng với thanh âm "rè rè" kêu, cô chậm rãi làm sạch hết thảy những góc hẹp bên trong.
Sau một khoảng như vậy, Khả Vi lúc này đã tiến đến phía tủ gỗ hai mét cao, được đặt phía trên là những thùng cát tông cồng kềnh được sắp chồng lên nhau. Hơn nữa, bên trong những thùng cát tông này là nhiều thứ vặt vẫn mà Vĩ Phàm đã bỏ tiền ra mua trước đây. Tuy nhiên, vì không thường xuyên dùng đến nên hắn cứ việc cất hết vào trong đó, và để ở phía trên tủ gỗ, và qua nhiều năm thì mỗi lúc lại thêm phần nhiều hơn.
Cùng lúc này, Vĩ Phàm bên cạnh lau chùi bàn gỗ, lâu lâu chỉ dám im lặng mà lén đưa mắt nhìn sang bóng lưng vẫn đang chăm chỉ dọn dẹp ấy.
"Cô ấy thật sự là đảm đang!" Vĩ Phàm thầm nghĩ.
Nhất thời, trong lúc vẫn là đang dọn sạch, Khả Vi đã vô tình chạm nhẹ vào thành tủ và khiến cả tủ lập tức rung lắc, lập tức khiến cho những thùng cát tông phía trên cứ thế rơi xuống phía dưới.
"Cẩn thận..." Một bên trông thấy, Vĩ Phàm liền hốt hoảng, đồng thời vội vàng thật nhanh lao đến, lập tức dùng thân mình đưa ra che chở. Những thùng cát tông đều nặng trĩu, cứ thế rơi "lốp bốp" trên người hắn, cơ hồ là vùi lấp lại hai người vào bên trong. Mặc dù một khoảng có vẻ rất chậm nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh, chỉ mới diễn ra trong một tia khoảnh khắc mà thôi.
"Em không sao chứ?" Sau một hồi che chắn rồi phá tung ra vật cản, Vĩ Phàm sát gần phía trên, nhất thời lên tiếng dò hỏi. Được một lúc không thấy câu trả lời, hắn liền nhìn xuống và nhận ra có điều không đúng, lập tức đỏ mặt, sau đó vội vàng bật dậy người rồi giải thích: "Xin lỗi, anh không cố ý ... tại lúc đó gấp quá nên mới..."
Tình cảnh lúc đó thật sự khó nói, mặt chạm mặt, người chạm người, sát gần bên nhau. Hắn cơ hồ đã chạm vào thứ không nên chạm vào.
"Ừm, em không sao! Mà anh có bị làm sao không? Bị nhiều vật nặng rơi lên người như thế kia." Khả Vi ửng hồng trên khuôn mặt còn hiện rõ một chút hoảng sợ, nhẹ nhàng ngồi dậy đưa mắt nhìn những thùng cát tông rơi tứ tung trên sàn nhà, thẹn thùng.
"Ừm! Anh không sao, vẫn là không vấn đề gì." Vĩ Phàm một chút gượng gạo. "Em ngồi nghỉ một lát, anh đi lấy một ít nước cho em."
Vừa dứt lời, hắn thật nhanh chạy vào phía nhà bếp, nhẹ nhõm thở phào một cái. Sau cái khoảnh khắc lúc nãy, hắn muốn tránh mặt một lúc chỉ để quên đi.
"Ngại c·hết đi được!" Vĩ Phàm lắc đầu cố quên, một bên lấy nước, một bên liền truyền âm hỏi Thần Khải: "Này Thần Khải, ngươi có đó không?"
"Muốn hỏi gì thì mau nói."
"À, chuyện lọ thuốc Khả Vi đã cho ta ấy, vì sao ngươi lại gấp gáp như vậy?" Vĩ Phàm hiếu kỳ hỏi.
Mà nghe vậy, Thần Khải hời hợt liền lên tiếng: "Chẳng phải ngươi muốn linh tài sao? Chính là nó đấy!"
"Thật? Ngươi nói thật chứ? Hai lọ nhân sâm đó là linh tài thật sao?"
Sau câu hỏi kinh ngạc và có phần không tin vào tai mình từ Vĩ Phàm, Thần Khải từ tốn, chậm rãi giải thích: "Cũng không hẳn, nó chỉ có một phần nhỏ thành phần là linh tài thôi! Sau này ta sẽ giải thích rõ cho ngươi, còn bây giờ thì tự lo việc của ngươi đi, đừng phiền ta nghỉ ngơi."
"Thật là… Nói có một phần, đúng là!" Vĩ Phàm bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm. Nói đoạn, Vĩ Phàm liền không để ý rồi chuẩn bị quay lại phòng khách, nhưng Thần Khải đã lập tức trầm giọng: "Ngươi nên biết có chừng mực. Đã không có ý thì đừng gieo, nhưng nếu có ý..."
"Ngươi đi xa quá rồi." Vĩ Phàm vội vàng cắt ngang.
"Ta biết rồi, nói sau đi!" Nói xong, Vĩ Phàm cố ý để ngoài tai, nhanh chóng mang một cốc nước rời khỏi nhà bếp
"Haizz, phàm nhân rốt cuộc vẫn là phàm nhân!"
***
02h00 P.M
Sau hơn nửa ngày cùng nhau dọn dẹp, cuối cùng cả hai đã hoàn tất xong hết thảy mọi việc.
Lúc này, Vĩ Phàm cùng Khả Vi ngồi nghỉ bên trong nhà bếp, sau một khoảng im lặng, Vĩ Phàm mới mở miệng lên tiếng: "Cám ơn em đã giúp anh, anh ở một mình nên..."
"Ừm, không sao, em là người phải cám ơn anh đã giúp em mới đúng!" Khả Vi thì thầm.
"Em nói gì?" Bởi vì không nghe rõ lời của Khả Vi, Vĩ Phàm hiếu kỳ hỏi. Tất nhiên, Khả Vi chỉ lắc đầu và đáp lại một tiếng "dạ không" mà thôi.
Vĩ Phàm không biết vì sao cả mặt Khả Vi liền ửng hồng như vậy, trông có vẻ hơi lúng túng. Mặc dù hiếu kỳ nhưng Vĩ Phàm cũng ngại và không dám hỏi gì thêm. Và dưới cái sự im lặng kéo dài, Vĩ Phàm lúc này lại nói:
"À, hay mình đi ra ngoài ăn nhé, anh cảm thấy hơi đói bụng. Xem như để cám ơn em cho cả lần trước."
Khả Vi ngại ngùng một lúc cũng liền gật nhẹ đầu.
Tiếp sau một khoảng nghỉ ngơi, hai người cứ thế rời khỏi nhà. Cả hai một đường đi tới, sau đó rẽ vào một con đường lớn hơn, chậm rãi sải bước trên đường phố mà đi. Dường như bọn họ vẫn chỉ im lặng và không ai lên tiếng một lời nào.
Mà Thần Khải bên trong chỉ liếc nhìn, đồng dạng chỉ biết nhìn hai phàm nhân này rồi ngán ngẫm lắc đầu thở dài. Hắn không còn là phàm nhân nên chuyện tình cảm, hay suy nghĩ của phàm nhân hắn đã quên đi cách đây rất lâu về trước. Mặc dù hắn không muốn nhưng lại không thể xen vào chuyện phàm tục, hiện tại chỉ có thể hy vọng Vĩ Phàm, rằng bản thân hắn sẽ không chọn sai đường đi mà thôi.
"Điều gì đến, ắt sẽ đến. Đã là duyên thì không tránh khỏi. Hy vọng ngươi không hối hận, haizz." Cùng những dòng suy tư, Thần Khải âm thầm thở dài ra một hơi.