Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Chỉ là vô tình đi ngang qua

Chương 19: Chỉ là vô tình đi ngang qua


Sau một ngày dài loanh quanh đây đó, Vĩ Phàm thả lỏng tâm thần mà nằm thẳng lưng trên giường, làm ngay một giấc cho đến tận sáng.

06h00 A.M

"Đinh đinh, đang đang…" Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang, từng nhịp liên hồi đánh thức cả thân người đang còn ngái ngủ. Từng đợt thanh âm q·uấy n·hiễu không dứt, Vĩ Phàm lúc này lười biếng cử động trên giường, ngồi dậy, hai tay dụi mắt rồi hít thật sâu một hơi. Tiếp theo, hắn vội với tay tắt đi cái báo thức vẫn kêu lên inh ỏi, mệt nhọc và rời khỏi nệm êm.

"Haizz. Thật sự là mỏi mệt, gắng gượng mà làm thôi!" Vĩ Phàm mệt mỏi lên tiếng, đồng thời khom thấp người rồi mặc lại giày. Sau một vài động tác lười biếng vận động, hắn liền tiến đến nhặt lên ba-lô trên sàn, không vệ sinh mà lập tức rời luôn khỏi phòng.

Hỏi hắn có đang ở dơ? Tất nhiên câu trả lời là "không". Dù sao hôm nay cũng phải một ngày lấm lem ngoài trời, đến tối trở về còn là chưa muộn. Cùng với cái suy nghĩ đơn giản như vậy, Vĩ Phàm một hai đánh nhẹ vào mặt chỉ để tỉnh táo, mở nhẹ cửa rồi sải bước rời đi.

"Mới sáng sớm mà cậu đã chuẩn bị đi rồi sao?" Vĩ Phàm vừa rời khỏi phòng, bất giác từ phía đối diện vang lên một giọng nói khàn khàn. Bởi vì không mang tâm đề phòng, nên thanh âm bất ngờ khiến Vĩ Phàm trong nhất khắc cũng là giật nảy mình. Mà người lên tiếng hỏi chính là cụ ông, chủ nhân của căn nhà trọ cũ kỹ này.

Về phần Vĩ Phàm, tuy ban đầu có đôi chút sợ hãi nhưng ngay sau cũng liền thở phào ra một hơi. Hiện tại xác nhận chỉ là cụ ông, Vĩ Phàm cười nhẹ, đáp: "Dạ vâng! Cháu muốn đi sớm để có nhiều thời gian ngắm cảnh hơn, cũng như kịp thời quay lại trước trời tối. Hì hì."

"Là vậy sao! Vậy chúc cậu có một ngày tốt lành, nhớ phải cẩn thận!" Cụ ông gật đầu, mỉm cười nói.

"Dạ vâng! Vậy cháu xin phép đi trước."

Chào tạm biệt cụ ông, Vĩ Phàm lập tức quay người và đóng lại cửa phòng, tiếp đó thật nhanh bước xuống cầu thang rồi một đường rời khỏi nhà trọ. Bởi vì đây là một căn nhà trọ cũ, được thiết kế một cách đơn giản nên mỗi phòng đều sẽ có một chiếc chìa khóa riêng, dùng để mở cửa phòng. Trong thời gian thuê phòng, chủ nhà trọ sẽ gửi cho khách hàng một chiếc chìa khóa riêng, tạm thời sử dụng cho đến hết thời gian thuê phòng.

***

Cảnh sắc xung quanh thoáng đãng, bầu trời dịu nhẹ không một gợn mây, làn gió thổi nhẹ hiu hiu, quả nhiên chính là một ngày đẹp trời để mà thám hiểm đây đó.

Một con đường sỏi đá trải dài đến cuối chân trời, hai bên đường xanh bát ngát chỉ toàn cỏ cây.

Lúc này, Vĩ Phàm ung dung một mình giữa đường, trên tay là mẩu bánh mì vẫn còn đang dang dở ăn.

"Rõ ràng bên ngoài ghi là bánh mì nhân thịt, sao bên trong chỉ toàn là bơ thế này? Buôn bán không có tâm một chút nào!" Sau một lúc cố gắng nuốt xuống mẫu bánh cuối cùng, Vĩ Phàm khó chịu ra mặt, trách móc người vì việc buôn gian bán lận. Biết bản thân hắn là người tỉnh khác lần đầu ghé thăm nên mới làm ra cái trò thất đức này.

"Chỉ có nhiêu đó cũng phàn nàn, có gì thì ăn gì thôi. Mà ta thấy vị bơ cũng ngon mà!" Thần Khải nghe Vĩ Phàm phàn nàn cũng liền truyền âm.

Mà về phần Vĩ Phàm, sau một vòng đảo mắt quan sát xung quanh và xác nhận không một bóng người, hắn lúc này mới thở dài, lên tiếng: "Dù sao cũng là thứ đồ chính mình bỏ tiền ra mua bán, ít nhiều cũng có quyền phàn nàn. Mà khoan, ngươi cũng từng ăn qua bơ rồi sao?"

"Khụ khụ..." Thần Khải bị hỏi ngược ngay lập tức ho khan mấy tiếng, nhất thời dông dài. "À … thì ... ta chưa có ăn, nhưng nhìn vẻ bề ngoài … trông cũng khá là ngon!"

Trong lúc chờ đợi Thần Khải nói xong, Vĩ Phàm một hơi đã uống cạn chai nước. Sau khi thở ra một hơi sảng khoái, hắn nhẹ giọng: "Vậy nhà ngươi vẫn chưa biết rồi! Nói thật cho ngươi, nơi sống của ta có một câu nói bất hữu như thế này: đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, cũng như đừng tin gái xinh chỉ qua ảnh mạng. Đại loại không nên tin những thứ trước mắt, bởi vì nó có thể là giả."

"Ừm, ngươi nói cũng có lý!" Nghe Vĩ Phàm nói như vậy, Thần Khải bên ngoài đồng dạng là một phần gật đầu tán thành, nhưng bên trong là đang thầm chửi. "Tin cái quỷ của nhà ngươi, nó thật sự là ngon! Đúng là trong phúc mà không biết hưởng!"

Thêm một đoạn đường đi tới, Vĩ Phàm lần nữa lên tiếng hỏi: "Này, Thần Khải?"

"Chuyện gì?"

"Ta có điều hiếu kỳ vẫn muốn hỏi rõ ngươi. Chỉ đơn giản như này. Nếu có người tu tiên khác ngoài chúng ta ở nơi này, vậy ngươi có cảm nhận được bọn họ không?"

Vĩ Phàm vừa nói dứt lời Thần Khải đã lập tức đáp: "Không thể!" Hắn một hơi thở dài rồi nói tiếp: "Hiện tại hồn phách của ta đang bị phong cấm bên trong không gian này, nên mọi chuyện đều sẽ gặp hạn chế. Thực sự không thể tác động đến thế giới bên ngoài."

Được giải đáp, Vĩ Phàm chỉ gật đầu và không lên tiếng nữa. Quen biết Thần Khải bao lâu nay, hắn cũng khá có hiểu rõ về tính cách của con người này. Khi nói đến vấn đề không thể làm hay không muốn tiết lộ quá nhiều cho người khác, Thần Khải sẽ trả lời một cách dứt khoát. Vĩ Phàm đồng dạng đã quen nên không cần hỏi thêm điều gì. Bởi vì, nếu Thần Khải thực sự muốn nói điều gì với hắn thì tên này sẽ chủ động nói ngay sau đó, hoặc ít nhiều là sẽ vòng vo để nói ra.

Sau khi tự bạo, hồn phách của Thần Khải liền bị sợi dây chuyền hồng ngọc này phong cấm vào bên trong. Mà việc phong cấm này, mặt lợi sẽ giúp bảo toàn hồn phách của Thần Khải, nhưng điều bất lợi là hắn không thể thi triển được thần thông ra bên ngoài, ngay cả đến việc cảm nhận thần thức của hắn cũng sẽ gặp hạn chế. Suốt những năm tháng mắc kẹt ở đây, hắn luôn cố gắng tìm hiểu để tự giải cầm chế nhưng đến hiện tại vẫn chưa làm được.

Đi được đoạn đường khá dài, Vĩ Phàm đã tiến đến ngoài rìa của Cữu Huyền Sơn.

Hắn đứng nhìn xung quanh một khoảng thời gian, nhìn lên tường thành ngọn núi hiểm trở với mây mù che kính không thể nhìn rõ bên trong, khắp nơi chỉ là một màu u ám.

Lúc này, Vĩ Phàm đưa mắt nhìn thẳng lối mòn hiểm trở trước mặt, hít hà một hơi.

"Lên đường thôi!"

Nói xong một lời nhằm sóc lại tinh thần, Vĩ Phàm cũng liền một đường đi tới lối mòn trước mặt.

Mặc dù bị tám ngọn núi con bao bọc xung quanh xem như tường thành, giúp ngăn cách với bên ngoài, nhưng xung quanh Cữu Huyền Sơn đều có những lối mòn và hang động giúp thông hướng bên trong. Lần trước, khi Vĩ Phàm tìm hiểu xung quanh địa hình thì liền phát hiện một lối mòn nhỏ tại nơi này. Mặc dù địa hình có phần phức tạp, nhiều vách núi và khá hiểm trở, nhưng so với những lối mòn khác thì con đường này lại có vẻ sáng sủa hơn hẳn. Vĩ Phàm chọn lối đi này cũng chỉ đơn giản là vì nó sáng sủa hơn mà thôi.

Nếu là phàm nhân, việc chọn lối đi này quả thật rất nguy hiểm và khó khăn, nhưng đối với Vĩ Phàm hiện tại, người đã đạt đến Luyện Thể kỳ tầng thứ năm, việc chọn lối đi này liền có phần dễ dàng hơn. Vừa dễ dàng một mình hành động, đồng thời vừa tránh được ánh mắt nhòm ngó từ những nhà thám hiểm khác.

Được một lúc đi đường đã tới trước tường thành che kín, Vĩ Phàm không do dự mà ngay lập tức níu tay bám vào những vách đá để leo lên cao, bắt đầu hành trình vượt qua tường thành núi đá. Hắn băng qua một cách đơn giản và với tốc độ khá nhanh. Đồng thời vượt qua thử thách tường thành đầu tiên, xuất hiện trước mắt Vĩ Phàm lúc này là một khoảng rừng gai dày đặc, kéo dài 1,5km.

"Rừng gai sao?" Hắn đứng nhìn rừng gai, ngán ngẫm lắc đầu rồi bước tiếp.

Sau một hồi lâu di chuyển vượt qua khoảng rừng gai góc; trên thân Vĩ Phàm dường như gai góc đã bám nhọn như nhím; Vĩ Phàm lại gặp một vách núi thẳng đứng, cao gần trăm mét.

"Băng qua vách núi này ta sẽ chính thức tiến vào trung tâm của Cữu Huyền Sơn." Vĩ Phàm lúc này lau đi mồ hôi trên trán và nói. Tiếp đó, hắn từ túi móc ra một chiếc điện thoại để xem lại thời gian, nhưng ngay sau đã lập tức cả kinh mà thốt lên: "Òa, thật sự không thể sử dụng điện thoại! Rõ ràng ta đã cắm đầy pin nhưng xem ra vẫn là không thể!"

Kỳ thật, bên trong Cữu Huyền Sơn từ trường điện từ rất mạnh, thật sự không một thiết bị nào có thể bình thường hoạt động ở nơi này. Tất cả nằm trong phạm vi điều gặp phải tình trạng tắt nguồn đột ngột.

"Ngươi nên cẩn thận một chút!" Vĩ Phàm vừa nói xong, Thần Khải đã trực tiếp lên tiếng dặn dò.

"Ngươi có để ý hay không? Mặc dù bên ngoài rìa mật độ nguyên lực khá là thấp, nhưng càng vào sâu, lượng nguyên lực lại cực nhiều và nồng đậm hơn." Vĩ Phàm nghiêng đầu hiếu kỳ, nhưng chưa kịp hỏi Thần Khải đã là lần nữa lên tiếng.

"Thật. Vậy có nghĩa nơi này rất thích hợp để tu luyện sao? Chuyển vào nơi này tu hành có vẻ ổn đấy, chúng ta cũng nên dựng nhà ở đây." Cảm nhận một lúc, thật sự phát hiện ra một lượng nguyên lực dày đặc, Vĩ Phàm liền nôn ra vài câu nói đùa.

-_-

Về phần Thần Khải, nhìn rõ Vĩ Phàm những lúc như thế này mà còn buông lời trêu đùa, hắn nhất thời bực dọc.

"Ngươi lại giả vờ ngốc nữa sao?"

Thần Khải lúc này liền nghĩ, nếu hiện tại hắn có thân thể, chắc chắn hắn sẽ đánh vào đầu của tên Phàm ốc bã đậu này.

"Êi, Thần Khải gia gia, có ý gì thì mau nói! Đừng hở tí là đi mắng ta chứ..." Vĩ Phàm khuôn mặt tiếu dung, thở dài nói tiếp: "Haizz! Ta là phàm nhân và cũng không thông minh như ngươi, nên đừng suốt ngày cứ úp mở nói với ta cái kiểu như vậy."

Vĩ Phàm tiến đến sát vách núi, lấy đà nhảy lên cao và lập tức bám ngay vào vách đá. Sau một lúc cẩn thận từng nhịp leo lên cao, Vĩ Phàm liền mỉm cười.

"Ngươi không cần nói cho ta làm gì, ta cũng đã đoán ra được thứ gì đang ở phía sau vách núi này rồi!"

Từ khi tiến vào nơi này, Vĩ Phàm thực sự cảm nhận được có một sự khác biệt rõ ràng về nguyên lực, dường như chúng đang bị một cái gì đó dẫn dắt và bắt đầu tụ tập về một điểm.

Vĩ Phàm hiện tại thực sự cảm thấy bất an.

Sau khoảng vài phút, Vĩ Phàm đã leo lên đến đỉnh vách núi, ngay sau liền thở nhẹ một hơi, lau đi mồ hôi trên trán rồi tiếp tục một đường đi tới.

Càng tiến vào sâu, nơi này càng tối dần và nhiều sương mù hơn, cảnh vật xung quanh càng trở nên u ám khiến lòng người thật sự bất an.

Ngay phía trước là khu rừng âm u, Vĩ Phàm chậm rãi tiến vào bên trong. Hắn không ngừng đảo mắt quan sát xung quanh, cảnh giác đề phòng.

"Ngừng lại..." Thần Khải đột nhiên lớn tiếng truyền âm.

"Có chuyện gì sao? Nguy hiểm sao?" Nghe Thần Khải lớn tiếng, Vĩ Phàm lập tức dừng lại di chuyển.

"Phía trước ... phía trước ngươi, có một lớp kết giới vô hình." Thần Khải nghiêm nghị nói ngay.

"Thật?"

Lúc này, Vĩ Phàm trừng lớn mắt ngờ vực nhìn về phía trước, nhất thời định đưa tay lên phía trước để thử kiểm chứng. Đồng thời thấy vậy, Thần Khải liền lớn tiếng ngăn cản: "Đừng chạm vào, có thể nguy hiểm! Trước tiên ngươi thử dùng thứ gì xung quanh và ném tới trước xem sao..."

Nghe vậy, Vĩ Phàm lập tức rút tay rồi gật đầu và vội vàng tìm kiếm xung quanh. Nhìn thấy phía bên phải chỗ đứng là một nhánh cây khô, hắn liền tiến đến nhặt lấy. Hắn lùi lại một khoảng, nhìn về hướng chỉ định kết giới rồi thật mạnh ném tới nhánh cây khô. Mà nhánh cây khô bay đến phía trước thì đột nhiên như bị bám dính trên không, một khoảng lại thật mạnh p·hát n·ổ một cái. Đồng thời, v·ụ n·ổ đó lập tức làm hiện lên một lớp kết giới mờ nhạt, mang một màu trắng huyền ảo, tương tự như một cái bong bóng nước cực lớn.

"Oái, thật là kết giới!" Vĩ Phàm ngạc nhiên nói.

Đồng thời thấy vậy, Thần Khải cũng nghiêm nghị, nói: "Không chỉ là kết giới bình thường, mà đây là kết giới ba lớp. Chính là trận pháp cấp một!"

"Trận pháp?" Vừa nghe Thần Khải nhắc đến hai từ"trận pháp" Vĩ Phàm có phần hơi ngạc nhiên và ngay lập tức chỉ tay đến phía trước. "Đây là trận pháp, thật sao?"

Thần Khải gật đầu, tiếp tục giải thích: "Thứ ngươi đang nhìn thấy thực chất là kết giới của một loại trận pháp cấp một. Trận pháp này, nếu ta nhớ không lầm thì nó có tên là Tam Bảo Đại Trận."

"Tam Bảo Đại Trận" một loại trận pháp cấp 1. Trận pháp này thường được thi triển ở một vùng địa hình rộng lớn, gồm ba lớp kết giới riêng biệt và tồn tại những đặc tính khác nhau.

-Lớp kết giới đầu tiên dùng để phản lại công kích, tiêu hủy những vật vô tình chạm vào, hay phản lại những đòn t·ấn c·ông b·ằng nguyên lực.

-Lớp thứ hai tương tự như một lớp lá chắn, chủ yếu được tạo ra để ngăn chặn những đòn t·ấn c·ông mạnh hơn, kết hợp với kết giới đầu tiên tăng thêm kiên cố.

-Lớp cuối cùng là một kết giới dùng để ngụy trang và che dấu hình ảnh thật sự bên trong kết giới.

"Tam Bảo Đại Trận chính là một đại trận bảo vệ và ngụy trang cỡ lớn. Nó thường được sử dụng làm đại trận bảo vệ cho những tông môn hay bang phái cấp thấp ở những tiểu thế giới tu tiên. Chủ yếu là ở nhân giới."

Sau khi được Thần Khải giảng thuật, Vĩ Phàm run rẩy rồi cả kinh, đồng thời lẩm bẩm: "Tam Bảo Đại Trận sao? Vậy có nghĩa là..."

Cùng lúc này, Vĩ Phàm vẫn chưa có nói hết câu, nhất thời từ trên bầu trời lại từ đâu xuất hiện một q·uả c·ầu l·ửa. Quả cầu lửa này lơ lửng trên không trung, kích thước chỉ lớn hơn cái bát nhỏ một chút, và vẫn đang thẳng hướng Vĩ Phàm mà lao vào. Đồng thời, trong nhất khắc giật mình nhận ra, Vĩ Phàm lập tức bật nhảy mà tránh đi. Nếu ngay từ đầu bản thân Vĩ Phàm không cẩn thận đề phòng, có lẽ hiện tại hắn đã lĩnh trọn q·uả c·ầu l·ửa đó. Nhưng không để Vĩ Phàm nghỉ ngơi, những q·uả c·ầu l·ửa khác cũng liên tiếp từ phương xa mà lao đến, đồng loạt đuổi theo phía sau.

"Quỷ tha, chưa gì đã muốn đánh lén g·iết người rồi!" Vĩ Phàm tái xanh mặt, nhẹ giọng chửi.

Hắn không ngừng né tránh, né trái rồi lại né phải, lại vội vàng chạy thật nhanh để trốn thoát. Phía sau là liên tiếp những t·iếng n·ổ chói tai, nhưng vẫn không phát hiện người nào đã thi triển. Thấy vậy, Thần Khải liền truyền âm: "Chạy như vậy cũng không khả thi. Ta nghĩ tên này chỉ muốn thám thính, hoặc có lẽ là đang cố giảm thể lực của ngươi xuống."

"Vậy, phải làm sao đây?" Vĩ Phàm tỏ ra hấp tấp, đây thật sự là lần đầu nên còn chưa hiểu cách hành sự.

"Quay ngược lại lừa hắn lộ diện đi!"

Thời điểm này, nghe lời khuyên từ Thần Khải, Vĩ Phàm mặc dù không muốn nhưng cũng cố gắng thay đổi hướng di chuyển, nhằm tìm kiếm kẻ đang ẩn nấp.

"Hừ! Tốc độ khá nhanh nhạy, thể lực cũng ổn định. Hiện tại đã là luyện Thể kỳ tầng thứ năm rồi sao? Tên này..." Từ trong góc khuất ẩn sâu trong rừng cây, một giọng nói điềm đạm bất ngờ lên tiếng.

Sau một hồi tránh né và chỉ có thể thục mạng chạy, Vĩ Phàm thật sự không chịu nổi liền nghiến răng rồi quát lớn: "Có giỏi thì ra đây! Đừng ẩn nấp chơi trò tiểu nhân … thật sự tiểu nhân!"

"Tiểu nhân? Cậu trai trẻ, trước khi nói người nào đó là tiểu nhân, sao cậu không thử hỏi, kẻ tự ý xâm nhập vào nhà của người khác thì nên gọi là gì?" Một giọng nói lại vang vọng giữa đất trời.

Khi nghe thấy tiếng nói vọng lại, Vĩ Phàm nhất thời nói lớn: "Tôi thật không có cái ý đó … à không, tiền bối ... xin lỗi đã mạo phạm, vãn bối thật sự không có ý xâm nhập địa phương của ngài!" Vĩ Phàm cười cười, gãi đầu nói tiếp: "Chỉ là vô tình đi ngang qua!"

Chương 19: Chỉ là vô tình đi ngang qua