Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Tra khảo
"Chỉ vô tình? Ngươi nghĩ ta là ba tuổi hài tử sao?" Người thần bí một tiếng cười lớn. Cùng với cái giọng điệu này, chắc chắn người này là một vị nam tử trung niên.
Thanh âm thêm một lần vang vọng: "Muốn gạt ta? Ngươi còn sống được ... có lẽ ta sẽ xem xét lại! Ha ha..."
Tiếng cười vừa dứt, phía trên lại một đợt công kích xông đến. Nhưng lần này không còn là cầu lửa tầm thường, mà thứ t·ấn c·ông Vĩ Phàm lại là một con "Hỏa Bằng". Hoả Bằng hoàn toàn từ lửa mà tạo thành, sải cánh rộng thiêu đốt mọi thứ vô tình chạm phải. Diện mạo tương tự như là đại bằng, một đại bằng toàn thân sáng rực lửa đỏ.
"Chim lửa? Thật sự muốn chơi c·hết ta? Phải chạy!"
Vĩ Phàm không có thời gian để lo lắng nhiều như vậy, suy nghĩ của hắn hiện tại là phải làm sao để tránh được đòn t·ấn c·ông c·hết người này.
Không chạy kịp chỉ duy nhất là một con đường c·hết!
Tuy toàn thân mồ hôi lấm lem nhưng Vĩ Phàm vẫn không một giây từ bỏ, hắn chỉ biết cắm mắt và chạy thật nhanh, đồng thời lo lắng mà đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
"Chạy vào rừng cây bên cạnh, mau đi!" Thần Khải ngay lúc này lớn tiếng truyền âm. Đồng thời khi nghe thấy tiếng của Thần Khải, Vĩ Phàm không nhiều suy nghĩ mà lập tức lao nhanh vào rừng cây bên cạnh. Chỉ còn cách nhờ rừng cây ngăn lại Hỏa Bằng này mà thôi.
"Còn muốn chạy? Hoả Bằng!" Người thần bí di chuyển các đầu ngón tay rồi điều khiển Hỏa Bằng, quay đầu đuổi theo. Hoả Bằng một vòng xoay tròn và liền đổi hướng, không ngần ngại đâm thẳng vào rừng cây. Sải cánh rộng của nó thiêu đốt những thân cây cao cản đường. Hoả Bằng di chuyển đến đâu, nơi đó cây cối đều cháy rụi cho đến tận rễ.
Kỳ thật, Hoả Bằng thực chất là huyễn hóa của nguyên lực mà thành, sau khi một người thành thạo khống chế nguyên lực thì sẽ thi triển được một số thần thông tương tự. Bằng việc điều khiển ngọn lửa và tạo ra hình dáng của một con chim lửa, có thể thấy, người thần bí này chắc chắn đang ở một cấp độ cao hơn Vĩ Phàm.
Thật sự cao hơn hắn!
"Đùa ư? Đâm thẳng vào rừng cây nhưng không hề giảm tốc độ? C·hết ta!" Vĩ Phàm chỉ còn biết chửi mẹ rồi dồn nén hết thảy lực lượng để chạy.
"Đường nào cũng c·hết ... liều thôi!" Nói rồi không suy nghĩ nhiều, Vĩ Phàm ngừng lại di chuyển và lập tức quay người nhìn về phía sau. Hắn hiện tại chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là trực diện đối kháng. Chạy cũng không thể thoát, trực diện đối kháng họa may còn có hy vọng.
"Huyết Trảo! Hư á..." Vĩ Phàm quát lớn một tiếng, hai cánh tay bắt đầu hắc hóa. Ngay sau đó, hai bên cánh tay bắt đầu huyễn hóa ra hình ảnh của một bộ móng vuốt. Tiếp theo nó bao bọc lại hai bên tay và dần chuyển sang màu đỏ thẫm của máu.
"Lên!" Không nói hai lời, Vĩ Phàm không do dự mà xông thẳng tới. Hắn muốn dùng đòn công kích của bản thân để phá giải Hỏa Bằng này.
Mà bên này, Hoả Bằng vẫn không ngừng lại, nó lao vào với tốc độ cực nhanh rồi thật lớn gầm lên một tiếng "ô ô" chói tai.
Tức khắc, hai bên công kích liền v·a c·hạm vào nhau. Ngay sau đòn v·a c·hạm, t·iếng n·ổ đùng đoàng như sấm rền liền vang lên, kéo theo sau là một vùng bụi mù cứ thế che phủ cả một khoảng rừng cây.
"Haizz. Tự đào hố chôn mình sao? Thật là ngu xuẩn!" Người thần bí một màn trông thấy, nhất thời thở dài. Hắn không ngờ liền có kẻ ngu xuẩn lại tự đào hố chôn mình. Đồng thời sau đòn vừa rồi, người thần bí cũng liền đáp xuống một nhánh cây cao gần đó và trầm giọng nói: "C·hết rồi sao? Ta chỉ muốn..."
Bất quá cùng lúc này, ngay tại thời điểm người thần bí còn chưa nói xong, nhất thời từ phía sau, một bóng đen đã tức tốc lao nhanh đến.
"Tìm thấy rồi! Nhận lấy!"
Bóng đen áp sát phía sau công kích, cùng với hai bên cánh tay là móng vuốt như hung thú.
Về phần đối diện, mặc dù đã có hơi mất cảnh giác, nhưng người thần bí vẫn kịp thời phát hiện, đồng dạng không thèm nhiều lời mà liền tức tốc né tránh ngay sau đó.
"Né được rồi, thật nhanh!"
Đánh lén xem như thất bại, bóng đen lập tức tiếp đất. Mà nhìn lại gần, bóng đen này liền chính là Vĩ Phàm. Hiện tại, cả thân thể Vĩ Phàm lấm lem bụi bẩn, quần áo vài điểm rách nát, ngoài da cũng mang theo một vài vết trầy xước. Bởi vì phải ở khoảng cách ngắn để ngăn chặn Hỏa Bằng, nên tất thảy lực bạo kích Vĩ Phàm xem như ôm trọn, khiến hắn nhận phải một lượng sát thương cực lớn. Bất quá vẫn còn may mắn vì hắn chỉ tổn thương ngoài da mà thôi.
Lúc này, hắn trừng lớn nhìn người thần bí phía trên, mang hết mực tâm thần phòng bị.
"Hừ!" Nói rồi, người thần bí nhẹ nhàng đáp xuống một nhánh cây cao khác, chắp tay sau lưng rồi đưa ánh mắt dò xét liếc nhìn xuống dưới. Lúc này Vĩ Phàm, mới thực sự nhìn ra được diện mạo của người thần bí. Cả thân thể lực lưỡng cơ bắp, khoác lên người vừa vặn võ phục tối màu. Phía trên che kính mặt là một chiếc nón lá, thật sự là không nhìn rõ dung mạo đằng sau. Mặc dù là thời hiện đại, nhưng con người này lại khiến Vĩ Phàm cảm nhận được một loại cảm giác xa lạ, như là quá khứ...
"Trang phục đóng phim? Cổ trang?" Vĩ Phàm nhìn người thần bí, trừng lớn mắt kinh ngạc mà thốt lên.
"Vĩ Phàm cẩn thận! Con người này có cảnh giới cao hơn ngươi, hình như là Tái Thể kỳ."
Sau khi xác định rõ cảnh giới của người thần bí từ Thần Khải, Vĩ Phàm nhất thời cau mày, mồ hôi trên trán bắt đầu lả tả rơi xuống.
Quyết định tìm hiểu là hoàn toàn sai sao? Với cái suy nghĩ có chút hối hận, cánh tay phải của Vĩ Phàm lần nữa - bắt đầu huyễn hóa thành một bộ móng vuốt. Tiếp đó hắn nghiến răng, rồi nhìn chòng chọc vào người đàn ông thần bí như muốn hỏi "ngươi là ai?".
Sau nhất khắc, hắn lập tức nhảy bật lên cao và tích tụ tối đa đòn t·ấn c·ông b·ằng huyết trảo.
"Nhận lấy!" Vĩ Phàm quát lớn, phóng thẳng đến trước người thần bí. Cùng lúc này, người thần bí một bên không hề di chuyển, cơ hồ hắn dự định sẽ ngăn đòn t·ấn c·ông của Vĩ Phàm một cách trực diện, hoặc có lẽ là hắn chỉ đang xem nhẹ Vĩ Phàm mà thôi.
Đồng dạng Vĩ Phàm không còn đường lui, chỉ còn cách tung ra đòn t·ấn c·ông b·ằng hết thảy sức lực. Nếu không làm vậy, hắn sẽ thật sự phải chịu c·hết - c·hết ngay tại đây.
Bất quá đòn t·ấn c·ông của Vĩ Phàm vừa áp sát đến thì người thần bí bờ môi khẽ nhếch, và chỉ dùng một ngón tay đã hóa giải được đòn công kích toàn lực.
Một ngón tay đã có thể ngăn cản, cách biệt thực lực là quá lớn!
Vĩ Phàm trừng mắt kinh ngạc, nhưng vào chính cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, người thần bí nhất thời xoay người, rồi thật mạnh một quyền vào giữa bụng Vĩ Phàm. Chỉ đơn giản một quyền nhưng lại mang uy lực khủng kh·iếp.
"Ặc..." Trực tiếp trúng đòn, miệng Vĩ Phàm nôn ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức, cả thân thể lập tức đâm thẳng xuống mặt đất. Hắn nằm dài trên đất và không hề cử động, có lẽ là đã ngất lịm đi.
"Nghĩ một chút đi! Hừm..."
…
Thời gian trôi qua, bầu trời dần chuyển sang một màu tối đen.
Vĩ Phàm hiện tại toàn thân trói chặt, mệt nhọc mở ra hai mắt.
"Sao ... sao ta lại không cử động được? Bị bắt rồi?" Hắn phát giác cả thân thể hiện tại đã bị trói chặt bởi dây thừng, một loại dây thừng còn cứng hơn cả thép và không thể dùng lực để tự giải thoát.
Vĩ Phàm lúc này vẫn đang ra sức vùng vẫy, tức khắc, một giọng nói trầm ổn phát ra từ phía sau: "Đừng cử động, vô ích thôi!"
Và ngay khi nghe thấy thanh âm ở phía sau, Vĩ Phàm gắng gượng quay người nhìn lại. Nhìn rõ phía sau là người thần bí, Vĩ Phàm nghiến răng, trực tiếp quát lớn: "Ngươi tính làm gì ta?"
"Bình tĩnh đi, ta chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện thôi! Như vậy được chứ?" Người đàn ông thần bí chậm rãi đi tới và trầm ổn nói. Đồng thời, hắn ta lấy tay tháo chiếc nón che mặt xuống, trên khuôn mặt lại nở một nụ cười gượng gạo.
Người đàn ông thần bí dung mạo lúc này hiện rõ. Hắn sở hữu một vầng trán và sống mũi cao, làn da ngăm đen, lông mày rậm, hiện rõ một gương mặt của một con người điềm đạm. Mặc dù gương mặt nhìn như một người có độ tuổi tầm từ bốn mươi đến năm mươi, có thể đã là trung niên, nhưng thân thể của người này vẫn thật sự rất săn chắc và lực lưỡng.
Về phần Vĩ Phàm, tùy có hơi ngạc nhiên nhưng là chỉ trong giây lát, hắn lúc này nheo mắt và nhìn người đàn ông trung niên này một lúc lâu, rồi thở dài mà nói: "Có thể! Nhưng ngươi phải hứa là để ta bình an rời khỏi đây..."
"Ngươi muốn ra điều kiện với ta? Hừm, vậy nếu như ngươi nói thật thì ta … có khả năng sẽ xem xét lại!" Người đàn ông chỉ cười khẩy, đáp.
Trong phút chốc, Thần Khải cũng liền truyền âm cho Vĩ Phàm: "Ngươi đừng trêu chọc hắn, ngươi nên biết là bản thân mình đang ở trong tình thế như thế nào đi..."
"Vậy, ta nên nói cái gì với hắn đây?"
Sau câu hỏi từ Vĩ Phàm, Thần Khải lập tức đáp lời: "Ngươi chỉ cần nói những gì ngươi biết nhưng không nhắc đến ta là được, kể lại một câu chuyện nào đó đi!"
"Bắt ta nghĩ bừa một câu chuyện? Ngươi..."
[Cuộc trò chuyện này diễn ra trong đầu của Vĩ Phàm, người bên ngoài không thể phát hiện ra được. Cũng nhờ năng lực bí ẩn của sợi dây chuyền huyền bí này, nên Vĩ Phàm có thể dễ dàng trò chuyện với Thần Khải và không sợ bị nghe lén hay người ngoài phát giác. Bình thường, nếu có người xung quanh thì hai bọn họ sẽ dùng phương thức này để truyền đạt cho nhau.]
Sau một hồi im lặng, Vĩ Phàm hời hợt nói với người đàn ông: "Được! Ta tên Vĩ Phàm, hiện tại mạng ta là do ông quản, muốn hỏi gì thì mau hỏi đi! Hừ..."
"Đúng là tuổi trẻ!" Người đàn ông trung niên lắc đầu, thở dài một hơi. Đồng thời hắn liền đưa tay lên cao, tức khắc từ hư không lấy ra một cái ghế gỗ. Người đàn ông liền chậm rãi ngồi, sau đó lên tiếng hỏi: "Thứ nhất, ngươi từ đâu đến? Và kẻ nào phái ngươi đến đây?"
Nghe vậy, Vĩ Phàm lập tức trả lời mà không một tia suy nghĩ: "Ta đơn nhiên là người của Đảng, từ xưa đến nay ta chưa từng nghe lời của người khác... nếu có, thì chắc đó là lời kêu gọi của Đảng. Ta vốn là người yêu nước!"
-_-
"Nếu nhà ngươi nghi ngờ gì, có thể xem lại giấy tờ tùy thân trên người của ta đây. Giấy khai sinh, phiếu bé ngoan và ảnh kỉ niệm ngày vào Đảng luôn nhé! À đúng rồi, bằng tiến sĩ ta để ở balo, một lát cũng có thể xem thử."
"Vậy ngươi ... thôi bỏ đi!" Người đàn ông nghe Vĩ Phàm trả lời như vậy, liền ngán ngẩm lắc đầu. Hắn định nói gì đó nhưng lại thôi. Mặc dù không hỏi gì thêm nhưng hắn vẫn kiểm tra qua người Vĩ Phàm, cả bên trong balo.
Sau khi tra soát, hắn thật sự ngạc nhiên rồi thở dài tự nói: "Hắn thật sự không nói dối, haizz!"
Khám xét giấy tờ trên người Vĩ Phàm, phát hiện không phải là giả, xác định Vĩ Phàm là người ở Trái Đất khiến người đàn ông cũng là nhẹ lòng.
"Vậy thứ hai, thế giới này thực chất không tồn tại tu tiên giả, vậy sao ngươi lại biết? Ai đã chỉ cho ngươi?"
"Do cơ duyên thôi..." Vĩ Phàm im lặng một lúc, sau đó lên tiếng.
"Cơ duyên?" Người đàn ông trung niên hiếu kỳ hỏi.
Vĩ Phàm gật đầu, nói tiếp: "Dự là một năm trước, khi ta dọn dẹp sân vườn để trồng cây thì phát hiện một quyển bí kíp cũ kỹ phía dưới. Cũng vì hiếu kỳ nên đã mở ra xem. Nhưng nào ngờ, khi vừa mới mở ra thì quyển bí kíp đó tự động nhảy vào đầu ta, giúp ta tự học nhiều thứ kỳ lạ. Kể từ lúc đó, theo như chỉ dẫn ta mới biết tu tiên." Vĩ Phàm thở dài, lại nói: "Haizz… Cũng tại ở đây quá thiếu thốn nguyên lực, nên ta chỉ mới đạt đến Luyện Thể kỳ tầng năm mà thôi."
Tiếp sau Vĩ Phàm tường tận nói rõ những sự việc xảy ra đối với hắn trong một năm qua, nhưng không có nhắc đến những chuyện có liên quan đến Thần Khải và Khả Vi.
Chỉ cô đơn một mình!
"Đó là tất cả, việc hôm nay ta đến Cữu Huyền Sơn cũng chỉ là hy vọng tìm được những người tu tiên giả như ta, hoặc ít nhất là tìm ra được vài loại linh dược mà thôi."
"Chỉ có như vậy thôi sao? Vậy ngươi..."
Lúc này, người đàn ông lại định hỏi thì liền phát hiện phía sau có tiếng người đi tới. Tức khắc, hắn liền rời khỏi ghế, quay lại và khom người hô lên một tiếng "tiền bối".
"Ừm!" Thanh âm khàn khàn nói lên một tiếng, đồng thời thanh âm này lại có phần quen thuộc đối với Vĩ Phàm. Cùng lúc này Vĩ Phàm nhìn vào bóng người đến sau, nhất thời trợn tròn mắt kinh ngạc. Bởi vì người phía sau bước đến lại là cụ ông tại căn nhà trọ cũ kỹ.
"Cụ ông? Tại sao là ông?" Vĩ Phàm ngạc nhiên thốt lên.
Tiếp đó cụ ông điềm tĩnh tiến đến gần Vĩ Phàm, cởi trói, rồi nhẹ nhàng dìu hắn đứng lên.
"Tiền bối? Hắn?" Người đàn ông trung niên thấy vậy, vội lên tiếng cắt ngang.
"Cậu trai trẻ này là ta đã nhờ người tìm hiểu thông tin trước đó. Quả thật không có liên quan gì đến những nơi đó, không cần phải quá phòng bị." Cụ ông liền đưa tay ra ngăn lại. Tiếp theo, cụ ông quay sang Vĩ Phàm rồi ôn tồn nói: "Xin lỗi đã làm tổn thương cháu, ta sẽ từ từ giải thích..."
"Ngươi a ngươi, không biết nhẹ tay là gì sao?" Cụ ông vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông trung niên rồi liên tiếp khiển trách.
Mặc dù chỉ mới gặp mặt cụ ông, nhưng Vĩ Phàm luôn có một cảm giác thân quen với con người này, người này cho hắn cái cảm giác là có thể tin tưởng được. Nhưng ngay khi Vĩ Phàm dự định lên tiếng thì ập đến một cơn đau đầu không thể chịu nổi. Trời đất lúc này quay cuồng, Vĩ Phàm nhất thời đột nhiên ngất đi.
"Kiệt sức rồi?" Cùng lúc cụ ông thấp người dìu lấy Vĩ Phàm rồi từ tốn nhìn người đàn ông, lên tiếng: "Mang cậu ta vào trong trước đi! Mọi chuyện ta sẽ giải thích cho cậu ta sau."
"Dạ vâng!" Người đàn ông trung niên chắp lại tay, đồng thời ôm quyền và khom người kính cẩn.