Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 26: Chiến đấu để đột phá
"Nhanh như vậy? Này, hình như ta lại gần đột phá rồi."
Vĩ Phàm tự dưng nói ra lời này, khuôn mặt không một chút b·iểu t·ình, khóe miệng hiện lên một tia mơ hồ.
Về phần Thần Khải, lời của Vĩ Phàm vừa nói đồng dạng làm cho hắn bên trong dây chuyền như muốn ngẩn ra, lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Tầng bảy? Ngươi lại muốn đột phá?"
"Ừm, ta cảm thấy sắp được rồi!" Vĩ Phàm tự nhiên gật đầu, sau đó đưa tay sờ lên mũi.
-_-
Nghe xong những lời này, Thần Khải ngọn lửa như muốn bùng nổ, thật sự là thầm chửi mẹ một tiếng. Hắn không dám tin vào những gì chính tai nghe thấy.
Mặc dù trước đây có nhắc qua Vĩ Phàm cũng gần lên tầng bảy, nhưng đó là trường hợp nếu hắn vẫn chuyên tâm phục dụng đan dược mà thôi. Hắn cả tuần nay không tu luyện, đan dược không ngậm lấy một khỏa nào, tu vi thật sự là không tăng lên bao nhiêu. Bất quá bây giờ lại muốn đột phá. Có còn là bình thường người nữa không?
"Ngươi có phải con người thật không? Ngụy linh căn nhưng chỉ mất hơn 1 năm để lên Luyện Thể kỳ tầng bảy? Tại công pháp hay do ngươi thật là yêu nghiệt đây?" Thần Khải giờ đây chỉ có thể thầm hỏi.
Mà nhận thấy Thần Khải thật lâu không lên tiếng, Vĩ Phàm liền thở dài một hơi, lười biếng nói: "Thôi, đi tu sửa lại bẫy rồi chúng ta quay về hang!"
Nói xong hắn nhanh chóng bắt tay vào việc, cặm cụi tu sửa và dọn dẹp bãi chiến trường cho kịp trời sáng. Dĩ nhiên không có việc gì nhiều, hắn chỉ dọn dẹp lại đống bẫy và dập lửa xung quanh, còn xác khỉ thì cứ mặc vậy là được.
Trời tờ mờ sáng, khu rừng bắt đầu chuyển biến, sự xanh tươi lần nữa hiện ra xung quanh, ánh nắng len lỏi qua từng khe lá, báo hiệu một đêm đẫm máu đã nhanh chóng trôi qua.
Lúc này, Vĩ Phàm đưa tay gạt đi vài giọt mồ hôi li ti trên trán, hướng mắt nhìn những cái xác Nhị Vĩ Hầu la liệt xung quanh. Sau vài phút, ngay khi ánh nắng trực tiếp chiếu rọi đến da lông, bầy Nhị Vĩ Hầu chậm rãi xuất hiện những dấu hiệu tan biến đầu tiên, chúng dần hóa thành những hạt bụi phát sáng, bay lên cao và nhanh chóng biến mất giữa không trung.
Những sinh vật kỳ lạ này cứ vô thanh vô tức mà biến mất như vậy, thực sự không thể dùng lẽ thường để đem đi suy diễn ra cái nguyên do.
Dẫu rằng huyễn thú có nguồn gốc xuất hiện khá mờ ảo, nhưng chúng thật sự là tồn tại về đêm. Chúng thật sự có da, có thịt và cả tập tính sinh sống như bao giống loài. Mà từ đâu chúng xuất hiện? Vì sao chỉ tồn tại vào ban đêm và lại tan biến vào ban ngày? Quả thật, những điều bí ẩn ở phía sau, cho đến hiện tại vẫn chưa có lời giải đáp.
"Thế giới thật sự luôn tồn tại những bí mật, vậy nếu cường đại … có giúp ta biết hết?" Vĩ Phàm sau một lời xua đi những hiếu kỳ, liền quay đầu rời đi, một đường trở về hang.
Để quay lại hang động, Vĩ Phàm phải mất gần nửa tiếng thời gian chỉ để tản bộ. Mà vừa đến nơi, hắn liền lao vào đống đồ ăn đã chuẩn bị từ trước; chủ yếu là thịt cá và hoa quả tươi; chậm rãi từng phần thưởng thức trong sự thỏa mãn. Ăn xong hắn lại lăn ra ngủ một giấc thật dài. Mất bốn tiếng nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa mở mắt, hắn ngay lập tức xếp bằng thành tư thế ngồi thiền, chuẩn bị vận lực đột phá tầng bảy Luyện Thể kỳ.
"Chuẩn bị đột phá..."
Vừa dứt lời, Vĩ Phàm lập tức ổn định hô hấp, nhắm nghiền hai mắt và bắt đầu rơi vào trạng thái thiền định.
Một tiếng, hai tiếng, thời gian trôi đi nửa ngày.
Bên ngoài lúc này, quang cảnh khu rừng lần nữa cũng dần tối đi, mà bên trong hang ánh lửa vẫn chập chờn, bất ngờ phát ra một tiếng quát lớn.
"Á, tại sao? Mất gần nửa ngày mà vẫn không có dấu hiệu đột phá, cái cảm giác muốn đột phá vào ngày hôm qua đi đâu mất rồi?"
Vĩ Phàm hiện tại thật sự không hiểu. Rõ ràng đêm qua, sau khi đánh với bầy Nhị Vĩ Hầu xong, hắn nhận thấy bản thân muốn được đột phá, nhưng đến hiện tại thì cảm giác đó lại mơ hồ biến mất.
"Ngươi trước tiên cứ bình tĩnh, nói ta nghe đầu đuôi." Thấy Vĩ Phàm từng câu cằn nhằn, lăn lóc dưới nền đất, Thần Khải cũng vội lên tiếng.
"Ngươi có thể giúp?"
Thần Khải ho khan, đáp: "Ngươi cứ nói trước! Biết thì ta mới giúp được."
Nghe rõ lời nói này, Vĩ Phàm dường như là mừng rỡ không thôi. Hắn lập tức ngồi bật dậy và bắt đầu kể lại cái cảm giác vào đêm qua - kể rõ từng chi tiết về cái cảm giác đánh xong liền rất muốn đột phá, kích phát huyệt vị, nhưng cảm giác đó lại không hiểu vì sao mà mất đi. Và sau khi nghe toàn bộ sự việc, Thần Khải dường như đã hiểu được tương đối, đồng dạng liền rơi vào suy tư một hồi lâu.
"Cảm thấy muốn đột phá sau trận chiến, nhưng bây giờ liền không..."
"Ý ngươi như nào?" Vĩ Phàm ngây ra chờ mong.
Bị thương cũng đột phá, bây giờ, chiến đấu cũng làm tăng nhanh tu vi ... học nhanh huyết công pháp. Giống cái gì mà ta không nhớ rõ. Là cái gì? Cùng lúc này, Thần Khải dường như đã nhớ lại một vài điều mà hắn đã từng gặp phải, lập tức kinh ngạc và quay sang hỏi ngay: "Vĩ Phàm, trả lời ta, ngươi xuất thân từ đâu?"
"Thì ta có nói với ngươi rồi, ngay từ thuở nhỏ là ta đã không có người thân..." Vĩ Phàm thản nhiên trả lời, hắn bắt đầu kể lại xuất thân của chính mình.
Khi mới bắt đầu biết nhận thức, hắn đã ở trong một cô nhi viện, sống cô độc suốt mười tám năm mà không biết cha mẹ là ai. Sau đó, hắn rời cô nhi viện để vào Hà Nội học tập, tự làm việc kiếm tiền, quen biết Châu Diệp, rồi mọi chuyện thay đổi khi gặp Thần Khải và diễn biến như vậy cho đến tận hôm nay. Còn về cái tên Chu Vĩ Phàm, hắn được viện trưởng kể lại là, lúc bản thân được tìm thấy thì trên người chỉ quấn lấy một tấm lụa trắng, trên cánh tay lại có một hàng chữ bằng máu và khắc lấy ba chữ "Chu Vĩ Phàm". Từ đó về sau, Chu Vĩ Phàm chính thức là tên của hắn.
"Đó là những gì ta được kể lại, ta không có người thân, cũng không biết mình sinh ra từ đâu." Vĩ Phàm bình thản nói, trên mặt không một tia biểu hiện.
Đồng thời, sau những gì Vĩ Phàm đã nói về thân thế, cộng với những điều kỳ lạ xảy ra với hắn, trong đầu Thần Khải hiện lên một chủng tộc - chủng tộc mang cái tên "Xích Quỷ".
Xích Quỷ, chủng tộc xem việc chém g·i·ế·t là thú vui tiêu khiển.
Thần Khải liền rơi vào suy tư: Chỉ Xích Quỷ mới có những đặc điểm tương tự như vậy, tu huyết hệ công pháp, chiến đấu và g·i·ế·t chóc để cường đại... Có lẽ nào, tên này là Xích Quỷ? Không thể! Xích Quỷ là chủng tộc tay sai của Long tộc và chỉ tồn tại ở Thần Giới, nếu nói như vậy, Vĩ Phàm là người ở đó? Không, vẫn chưa thể chắc chắn điều gì.
Thần Khải lướt qua những suy luận, nhất thời lên tiếng: "Vĩ Phàm, với những gì ngươi nói, có khả năng liên quan đến huyết mạch của ngươi."
"Huyết mạch? Ta ư?"
"Ừm!" Thần Khải chậm rãi nói tiếp: "Không dám chắc, nhưng có khả năng trong huyết mạch của ngươi tồn tại dị năng, hoặc chính môn công pháp Huyết Khải Tru Thiên đã làm thay đổi huyết mạch của ngươi. Đại loại, khi ngươi chịu sức ép hay chiến đấu với kẻ thù, khả năng cao tu vi của ngươi sẽ tăng lên."
Bởi vì không chắc chắn nên Thần Khải chỉ nói ra những suy luận có thể xảy ra, hắn giảng thuật và đưa ra những thay đổi của Vĩ Phàm, sau những lần gặp tai nạn hay chiến đấu, những lần đó đều giống nhau.
"Ngươi nên biết, mặc dù chỉ là Luyện Thể kỳ, nhưng thiên tài yêu nghiệt thật sự cũng phải mất đến 3 năm. Huống hồ là những người không có thiên phú, chúng đều phải mất đến mười năm, có khi vài chục năm."
Nghe đến đây, Vĩ Phàm trừng mắt cả kinh, lập tức thốt lên: "Vậy, ý ngươi là ... một tên ngụy linh căn như ta, mà lại có tốc độ tu luyện nhanh ngang bằng với yêu nghiệt?"
"Không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là như vậy! Theo ta thấy, chi bằng, nhân cơ hội này ngươi nên chiến đấu để tăng cao tu vi, chiến đấu để đột phá..." Thần Khải nghiêm nghị, hắn nói.
Vĩ Phàm lúc này há miệng kinh ngạc, đồng thời sau những gì Thần Khải đã nói thì liền có một luồng động lực ẩn sâu bên trong hắn đang dần hiện rõ.
"Nếu đã vậy, thay vì khổ tu an phận, Vĩ Phàm ta cần … chiến đấu. Chiến đấu để cường đại." Vĩ Phàm bật dậy và nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sáng rực, liền nói.
Hắn nở một nụ cười trên môi, sau đó lập tức rời đi khỏi hang. Hắn muốn nhân cơ hội này, tự đi kiểm chứng.
"Lần này sẽ chơi trực diện, hy vọng ngươi không sai, Thần Khải!" Hắn nhẹ giọng nói, tức tốc chạy đến khu vực tập trung nhiều Nhị Vĩ Hầu.
Trời cũng đã về đêm, Vĩ Phàm chạy đến giữa rừng, một mình đứng thẳng. Hắn tiếp tục dùng chính mình làm mồi nhử bầy khỉ đến, nhưng lần này, hắn muốn trực diện kiểm chứng.
"Hừ, ra đây, bầy khỉ khô xấc láo kia..."
Sau tiếng thét như muốn đục người màng nhĩ, khu rừng bắt đầu vang lên những tiếng kêu gào, đồng thời cũng là thanh âm phẫn nộ, có lẽ là thanh âm của đàn khỉ đang nổi lên máu điên.
Chúng đồng loạt tiến đến nơi phát ra tiếng chửi bới, đôi mắt xích hồng hiện lên giữa màn đêm, chúng thực sự tức giận.
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, bầy Nhị Vĩ Hầu đã tập trung đông đủ và bao vây xung quanh Vĩ Phàm.
"Ba con đầu đàn và gần trăm con Nhị Vĩ Hầu, được lắm!" Vĩ Phàm đứng bất động, hắn đưa mắt nhìn đám khỉ ở phía trên, bình thản nói.
Sau khi nắm rõ được số lượng, hắn nâng lên tư thế phòng bị, nhằm tìm cách tấn công.
Đối với đám Nhị Vĩ Hầu lúc này, từ trên cao rõ ràng nhìn thấy có người tỏa ra sát ý, chúng cũng lập tức hung hăng lao đến.
"Một chiêu xài hai lần, he he." Vĩ Phàm nhoẻn miệng nói, ngay khi bầy khỉ tiến đến, hắn liền xài chiêu cũ và dùng bẫy vòng lửa để cầm chân. Tại thời điểm bầy khỉ vừa lao lên, cách Vĩ Phàm mười mét khoảng cách thì chúng đột ngột ngừng lại di chuyển, bởi vì xung quanh chúng lúc này là một hàng rào lửa với ba mét độ cao, cứ thế vây hãm lại.
"Hắc hắc, để ta nói cho các ngươi biết, phải mất khá lâu thời gian ta mới nghĩ ra cách này để bẫy các ngươi đấy! Ta đã tìm và mày mò cả ngày dài để phát minh ra thứ này. Lưới lửa."
Vĩ Phàm đã dùng một loại dây được làm bằng kim loại; chúng nhẹ, bền và mỏng; được đan vào nhau tạo thành một tấm lưới, phía trên được bôi thêm một lớp nhựa cây dễ cháy. Hắn dùng kĩ thuật đan xen dây để điều khiển tính hoạt động, dễ dàng tạo ra thứ vũ khí khiến bầy khỉ khiếp sợ theo bản năng.
Ít nhiều người có bằng tiến sĩ cũng không phải là hư danh!
"Thấy sao? Rất tiện lợi, mặc dù nhanh tàn. Đó cũng là lý do ta không thể chậm trễ với các ngươi!"
Vừa dứt lời, Vĩ Phàm tức khắc xông đến tấn công, nhưng lần này hắn lại lao đến trực diện với bầy khỉ mà không phải phân chia chúng, không một suy nghĩ do dự.
Về phần bầy khỉ, mặc dù bị vòng lửa bao quanh nhưng chúng vẫn đồng loạt lao đến tấn công, nhằm trừ bỏ mối nguy hiểm chính là Vĩ Phàm.
"Huyết Trảo!"
Không hề dông dài, hai cánh tay của Vĩ Phàm tức khắc huyễn hóa ra hình dạng vuốt thú, chúng sắc bén và mang một màu sẫm đỏ. Đồng thời đôi mắt của Vĩ Phàm chợt hiện đỏ như nhuộm bởi máu, nhất thời lao nhanh đến với cái tốc độ kinh người. Ngay sau liền vô thanh vô tức mà giáng xuống nhất trảo, một con Nhị Vĩ Hầu chưa hiểu cớ sự gì thì đã ngã lăn ra đất, trên thân còn in hằn một vết trảo hung thú, xuyên thẳng vào tim mà c·h·ế·t.
Chưa dừng lại ở đó, liên tiếp là những tiếng thét gào của bầy khỉ, liên tiếp có thêm những con khác ngã xuống, với những vết thương khủng bố xuyên thẳng vào tim.
"Hấp Huyết!" Vĩ phàm nhếch mép tiếu dung, quát lớn một tiếng. Hắn lúc này không ngừng hấp thụ khí huyết của bầy khỉ đã ngã xuống, vừa lao lên tấn công vừa hấp thu khí huyết. Hiện tại trong ánh nhìn của bầy Nhị Vĩ Hầu, Vĩ Phàm chẳng khác nào là một con ác quỷ khát máu.
Quả nhiên, càng g·i·ế·t chóc, càng thấy máu, Vĩ Phàm lại càng cảm thấy hưng phấn, khí huyết trong người càng được nâng cao. Mà nói về hấp huyết, đây là tuyệt kĩ chuyên đi hấp thụ khí huyết của đối thủ - tu vi càng mạnh, khí huyết hấp thu được càng cường đại, lợi ích chắc chắn càng lớn. Mặc dù có thể thông qua hấp thu khí huyết để chuyển hóa thành tu vi, nhưng hiệu quả lại rất thấp.
Nhiều giờ trôi qua, Vĩ Phàm không ngừng g·i·ế·t chóc, hiện tại chỉ còn sót lại ba con đầu đàn mà thôi. Hắn lúc này thở gấp vì mệt nhọc, thân thể dính đầy máu tươi, đôi mắt trừng lớn và nhìn thẳng.
"Lên, Luyện Thể tầng thứ bảy!" Một lời rơi hạ, xung quanh Vĩ Phàm không ngừng tụ tập nguyên lực, trong phút chốc được bộc phát và tăng tiến một cái tiểu cảnh giới.
Ba con Nhị Vĩ Hầu từ xa thấy vậy, chúng run rẩy vì sợ hãi, thực sự e sợ con quỷ phía trước.
Thử hỏi, một con người chỉ mới đạt Luyện Thể kỳ tầng sáu đã có thể một mình diệt sạch bầy đàn của chúng, vậy hiện tại sẽ đáng sợ đến nhường nào? Mặc dù hoảng loạn, nhưng chúng vẫn một đường lao lên. Bởi vì chúng biết, nếu không phản kháng, bọn chúng chắc chắn sẽ phải phơi thây tại đây. Suy nghĩ ra sao thì bọn chúng vẫn không thể từ bỏ.
"Yên nghĩ đi!"
Vĩ Phàm tích tụ trên cánh tay phải, khí huyết hội tụ tạo thành một bộ trảo lớn. Tiếp theo hắn lập tức tung đòn kết liễu, ngay sau đó là một đường trảo khí sắc lẻm lao đến ba con Nhị Vĩ Hầu đầu đàn. Nhất thời, liên tiếp ba thanh âm "xoẹt" "xoẹt" "xoẹt" vang lên, ba cái đầu khỉ be bét máu rơi bịch xuống đất, đồng thời máu tươi từ phần thân bắn ra tung toé, cuối cùng đều là c·h·ế·t không nhắm mắt.
Nhận thấy rõ ba con cuối cùng cũng đã c·h·ế·t, Vĩ Phàm lúc này mới khụy gối ngồi xuống, hô hấp có phần mệt nhọc. Tất nhiên, một mình tàn sát hơn trăm con, hắn đã thật sự đuối sức.
Mà trời dần tờ mờ sáng, hắn cũng đột ngột mà lập tức thiếp đi, nằm rạp trên mặt đất không một động tĩnh.
"Vĩ Phàm … nhà ngươi thật sự là Xích Quỷ chuyển thế, hay ngươi là từ nơi đó lưu lạc đến đây? Ngôi mộ cổ đó, sợi dây chuyền này … chúng liên quan đến thân thế của ngươi sao?" Với những gì đã diễn ra, Thần Khải lạnh nhạt thì thầm.