Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 27: Tiên nữ trong mơ
"Này Vĩ Phàm, ngươi sao rồi?"
Nhận thấy Vĩ Phàm bất thình lình rơi vào hôn mê, Thần Khải lo lắng liền lớn tiếng gọi, nhưng vẫn không thấy có gì hồi âm. Vĩ Phàm dường như đã b·ất t·ỉnh quên luôn cả trời đất.
***
Lúc này, Vĩ Phàm nằm trên nền đất trắng sáng, mệt nhọc cử động lại thân thể sau một khoảng thời gian hôn mê. Với đôi mắt hờ hững, hắn vội lười biếng đứng lên.
"Thần Khải, ta ngủ … bao lâu rồi?" Nhất thời hỏi một câu, tiếp đó là đưa mắt nhìn xung quanh. Bầu trời hiện tại chỉ là một màu tối đen, đồng thời Vĩ Phàm là đang đứng trên một khoảng đất trắng, bằng phẳng.
Mặc dù không ngừng lớn tiếng gọi, nhưng hắn vẫn không nghe thấy tiếng Thần Khải đâu.
"Thần Khải? Đi đâu rồi? Ta một lần nữa vào trong không gian dây chuyền sao? Sao trời lại tối đen như vậy? Có vấn đề gì sao? Ta…" Nói rồi lại hỏi, trong vô thức, hắn lại từng bước tiến về phía trước.
Xung quanh Vĩ Phàm chính là một khoảng không đen kịt, hắn đi đến đâu, nền đất ở nơi đó liền biến thành trắng sáng.
"Cầu thang? Từ bao giờ?" Hắn di chuyển quên cả thời gian, sau một lúc liền kinh ngạc thốt lên. Vì giờ đây, ngay phía nền đất dưới chân hắn bất ngờ lại là những bậc thang. Hắn ngỡ ngàng chợt nhận ra, là từ bao giờ, nền đất dưới chân hắn liền biến thành một bậc thang và kéo dài đến vô tận. Phía bên dưới lại là một khoảng không tối đen, là một vực thẳm vô tận không thấy đáy.
Dường như hắn cảm nhận được rằng, là nếu rơi xuống thì hắn thật sự sẽ c·hết.
Tiếp đó chẳng nói chẳng rằng, hắn liền một đường di chuyển xuống từng bậc thang, từng nhịp bước xuống. Mà không hiểu vì sao hắn lại cảm giác được rằng, bản thân mình phải đi đến cuối con đường này, nhưng vì điều gì, hắn thực sự vẫn là không rõ.
Tuy nhiên chưa kịp định thần, bất ngờ xung quanh tứ phía là những tiếng sụp đổ liên tục vang lên, những thanh âm hỗn loạn bắt đầu vang vọng một bên tai của hắn.
Bất quá dù trời đất có bắt đầu hỗn loạn và những bậc thang cũng vội vàng sụp đổ, Vĩ Phàm vẫn từng bước mơ hồ mà tiếp tục đi tới. Hắn mộng mị, hắn sợ hãi, nhưng lại không thể cử động toàn thân, cũng như không thể lớn tiếng gào thét.
Hắn bất ngờ rơi vào vực thẳm.
"Mình … đang rơi ... sẽ c·hết ... nhưng sao lại buồn ngủ? Mình..."
…
Nhất thời từ khoảng không tối đen, Vĩ Phàm tâm thần lần nữa khẽ động. Hắn không ngừng nghe thấy những âm thanh truyền đến tai, những tiếng chém g·iết, t·iếng n·ổ đùng đoàng hủy thiên diệt địa, đồng thời là tiếng người gào thét. Hắn thật sự nghe rõ, cố gắng mở ra hai mắt nhưng lại không thể. Hắn cố gắng mở miệng nhưng vẫn lại không thể. Những tiếng nói vẫn văng vẳng bên tai hắn, tiếng nói phẫn nộ, đôi lúc lại ấm áp đến lạ thường...
"Hài tử…"
"Xin lỗi..."
"Phải trừ bỏ nghiệp chướng này. G·i·ế·t!"
Tiếp theo vẫn là những t·iếng n·ổ đùng đoàng bên tai, thời không bắt đầu hỗn loạn.
Sau một hồi gắng gượng, cuối cùng đôi mắt của Vĩ Phàm mới chợt hé mở. Hắn lúc này mơ hồ nhìn xung quanh, nhưng chỉ là mơ hồ nhìn.
"Không nói được, thân thể lại càng không. Tại sao? Đây là mơ?" Nói đoạn, hắn vội đảo mắt nhìn xung quanh, là quang cảnh sụp đổ chiến trường, sau đó huyễn hóa như là tinh vân vũ trụ. Nhìn những sự vật thật sự lạ lẫm, hắn tự hỏi: "Nơi này là đâu?" Hắn quên mất bản thân mình là ai…
Bất chợt, kề sát bên người hắn lúc này liền hiện ra là một người nữ nhân, không phải nữ nhân tầm thường, mà là tiên nữ. Cùng với thân hình đẫy đà, người nữ nhân hiện lên với phong thái vũ mỵ, dung mạo thật sự xinh đẹp nhưng lại mơ hồ bị vân vụ che lấp, hắn không thấy rõ. Nhưng hắn lại cảm nhận được nét đượm buồn trên khuôn mặt ấy. Hơi ấm, Vĩ Phàm còn là cảm nhận được hơi ấm từ người phụ nữ này. Bất chợt hắn nghĩ: Cứ như là hơi ấm từ mẹ, từ người thân của hắn vậy. Người nữ nhân này là đang ôm hắn vào lòng ư?
Vĩ Phàm hiện tại lần nữa mơ hồ, đôi mắt chậm rãi khép hờ, hắn không muốn, nhưng lại không thể ngăn được cơn buồn ngủ này.
Hắn một lần nữa rơi vào giấc ngủ.
***
Hoàng hôn nhanh chóng ập đến bên trong Rừng Huyễn thú.
"Vĩ Phàm, mau tỉnh lại!"
Nghe thấy tiếng Thần Khải vang lên inh ỏi trong đầu, Vĩ Phàm vội mở ra hai mắt, ngồi bật dậy, mệt mỏi, đồng thời lười biếng vươn vai.
"Nghe rồi! Hừm, ta đã ngủ được bao lâu rồi?" Hắn đứng dậy hỏi rồi đảo mắt quan sát.
Xung quanh Vĩ Phàm là một mớ hỗn độn. Những thân cây đổ gục trên mặt đất, một vài thân cây còn bị cháy xém, v·ết m·áu khô và những vết tích xung đột vẫn còn đọng lại trên mặt đất. Đây chẳng phải là những dấu vết mà Vĩ Phàm đã gây ra vào đêm qua, với kẻ thù là đám Nhị Vĩ Hầu đó sao.
Mà về phần Thần Khải, nghe thấy Vĩ Phàm hỏi, hắn cũng vội vàng lên tiếng: "Nửa ngày, nhưng thay vì hỏi, ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Trời lại gần về đêm rồi!"
Sau câu trả lời từ Thần Khải, Vĩ Phàm lúc này mới bất chợt nhớ ra, đồng thời tự gõ vào đầu, khàn khàn lên tiếng: "Đúng, đúng! Nên rời khỏi đây thì hơn."
Trời đang dần tối, nếu Vĩ Phàm cứ nán lại đây lâu, hắn chắc chắn sẽ phải một lần nữa đụng độ đám Nhị Vĩ Hầu. Mặc dù Vĩ Phàm từng một mình đối phó hơn trăm con, nhưng tất cả là do hắn đã chuẩn bị chu toàn từ trước đó, mà bây giờ lại không. Hắn vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ khá dài, chưa kể bẫy mới vẫn chưa được chuẩn bị, tinh thần lại càng không, nên hắn không dám đánh cược tính mạng của mình khi chưa chắc chắn. Tốt nhất là nên rời đi!
Vĩ Phàm vội vàng rời khỏi, bước từng bước mệt nhọc quay về hang động ẩn sau thác nước. Ngay khi hắn trở về hang động cũng chính là lúc bầu trời dần được bao phủ bởi màn đêm. Tiếp theo mây mù thật nhanh kéo đến, một đêm mưa như trút nước cứ thế đổ xuống, gột rửa cả khu rừng âm u.
Vừa mới trở về, Vĩ Phàm vội vàng móc từ túi hành lý ra một lọ đan dược, phía trên có ghi rõ là "Luyện Khí Đan".
Hắn mở nắp và lấy ra nhất viên đan dược có một màu xám xịt. Do dự suy nghĩ một hồi lâu, Vĩ Phàm mới quyết định cho ngay vào miệng và một hơi nuốt xuống. Ngay sau Vĩ Phàm lập tức ngồi xuống, xếp bằng và từ từ nhắm nghiền hai mắt, ổn định lại nguồn nguyên lực lưu chuyển.
Nói sơ qua Luyện Khí Đan, thực chất đây là loại đan dược dành cho những tu tiên giả đang ở cấp độ Luyện Thể tầng thứ bảy trở lên. Tác dụng của nó là điều hòa và cung cấp năng lượng cho người phục dụng. "Điều hoà" ở đây ám chỉ việc ổn định tu vi của người tu luyện, những người vừa mới đột phá tầng bảy và các cấp cao hơn của Luyện Thể kỳ. "Cung cấp năng lượng" chính là giúp người tu luyện trao đổi năng lượng trong thân thể, người tu luyện không cần phải ăn uống trong một khoảng thời gian sau khi sử dụng loại đan dược này.
Lại nói qua, Tiêu Thanh Phong chính là người đã trao cho Vĩ Phàm loại đan dược này trước khi ông rời khỏi Trái Đất. Hơn nữa đã có dặn dò qua là, khi chưa đạt đến Luyện Thể kỳ tầng thứ bảy, Vĩ Phàm tuyệt đối không được sử dụng, tránh việc hủy hoại căn cơ. Nếu muốn phục dụng, chỉ nên dùng khi nhận thấy cấp độ không được ổn định sau khi đột phá, nguyên lực lưu chuyển bên trong không được ổn định mới cần đến.
Mặc dù Vĩ Phàm thành công trong việc đột phá tầng bảy Luyện Thể kỳ thông qua chiến đấu, nhưng lượng nguyên lực tiêu hao lại quá nhiều, dẫn đến tình trạng cảnh giới không được ổn định. Sau khi vội vàng quay trở về hang, hắn mới kịp thời phát hiện ra vấn đề này, đó cũng là lý do hắn ngay lập tức sử dụng Luyện Khí Đan.
Sau hơn một tiếng bất động, Vĩ Phàm chậm rãi mở nhẹ ra hai mắt, ổn định hô hấp, rồi thở nhẹ một hơi thật dài.
Đồng thời nhận thấy Vĩ Phàm đã có chút bình thường, Thần Khải mới vội hỏi: "Ngươi hiện cảm thấy như thế nào? Đã thực sự ổn?"
"Xem như đã ổn, cũng may là ta kịp thời nhận ra. Một chút nữa là tự hại chính mình rồi, haizz!" Vĩ Phàm thở dài trả lời.
Ngay sau Thần Khải lại hiếu kỳ, lên tiếng hỏi: "Việc hôm qua ngươi cảm thấy như thế nào? Vì sao lại bất thình lình hôn mê như vậy? Ngươi một chỗ rất lâu, ta cũng không thể làm gì."
"Ta cũng không rõ sự việc đã xảy ra cho lắm. Sau khi đột phá và giải quyết xong đám Nhị Vĩ Hầu xấc láo kia, ta cảm giác thân thể không có một tia nguyên lực nào. Trong vô thức, ta không tự chủ được nên đã rơi vào hôn mê. Thật sự là mơ hồ không nhớ rõ!"
"Có lẽ là vì vừa đột phá, cảnh giới không ổn định nên mới xảy ra tình trạng này, hì hì..." Vĩ Phàm gãi đầu rồi cười nói.
"Ta hiểu rồi!"
Thần Khải cũng không bác bỏ cái khả năng này. Bởi vì thật sự Vĩ Phàm cảnh giới không được ổn định, hắn không kiềm chế mà kiệt sức cũng là chuyện bình thường. Vẫn may là hắn không nguy hiểm đến mức tự phế!
Đôi bên im lặng một lúc lâu, sau một hồi Vĩ Phàm liền nằm dài ra nền đất, rồi gác đầu lên hai cánh tay, cười nhẹ và nói: "Trong thời gian hôn mê ta đã nhìn thấy tiên nữ, thật sự là ... tiên nữ trong mơ!"
Tiếp sau Thần Khải nghe thấy liền thở dài, ngán ngẩm mà nói: "Ngươi lại tính nói cái gì đây? Ảo tưởng sao? Bớt mơ mộng đi, nhất là về nữ nhân. Ngươi vô tư như vậy sao? Haizz…"
-_-
"Này, ngươi chưa nghe ta nói rõ mà, sao lại khinh ta rồi?" Vĩ Phàm cau mày, bất bình nói.
"Vậy ngươi cũng không cần kể cho ta về cái giấc mơ tiên nữ của ngươi, ta không muốn nghe, suy..." Thần Khải lạnh nhạt nói thẳng.
Cùng lúc, Vĩ Phàm liền định nói gì đó nhưng bất chợt lại ngừng lại, rồi nở một nụ cười trên môi, sau đó nhắm mắt và vội vàng ngủ th·iếp đi.
Sáng hôm sau...
Vĩ Phàm vận động sau một giấc ngủ dài, hắn vươn vai hít lấy khí trời trong xanh, nhìn ngắm cảnh sắc thiên nhiên tươi mát.
"Haizz, dự là thời gian sắp tới sẽ rất buồn tẻ!"
Vì để củng cố lại phần căn cơ, trong vòng một tuần tiếp theo Vĩ Phàm sẽ không rời khỏi cửa hang nửa bước. Nếu có, thì đó cũng là lúc hắn cần giải quyết một số vấn đề cá nhân mà thôi. Hắn dùng một tuần này để ổn định lại phần nguyên lực bị thiếu hụt, trừ thời gian sinh hoạt cá nhân, thời gian còn lại chủ yếu là được dùng vào mục đích tu luyện. Và sau gần một tuần nhàm chán, nhận thấy căn cơ đã ổn định và quyển thứ bảy của Địa Nguyên Công Vĩ Phàm cũng đại khái nắm rõ. Hiện tại, thời gian tiếp theo Vĩ Phàm dự định là, hắn sẽ dành thời gian đi thực chiến và rèn luyện các công pháp hiện có, Địa Nguyên Công quyển thứ tám và Huyết Khải Tru Thiên.
Buổi sáng tĩnh tu, tối đến lại vác thân đi g·iết khỉ!
"Ra đây gặp bố..."
Giữa màn đêm tĩnh mịch, Vĩ Phàm lần nữa rống cả cổ họng mà thách thức, bầy khỉ xuất hiện thì hắn lại chơi úp sọt - cứ thả vòng lửa để bầy khỉ không chạy đi, rồi lao vào bên trong đồ sát, g·iết đỏ cả mắt. Không biết từ bao giờ, mà hắn lấy việc chém g·iết làm thú vui tiêu khiển.
(Nhị Vĩ Hầu said: Chúng tôi năm nay đã hơn 70 tuổi rồi, nhưng mới gặp phải cái trường hợp mà nó như thế này, phải tôi, tôi túm được sẽ đấm cho tên Vĩ Phàm này mấy đấm. Thằng c·h·ó, mày lừa bố bọn này^^)
Và cứ như thế, một năm ròng rã, bận bịu với bầy khỉ liền nhanh chóng trôi qua...