Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Săn Huyền Tích
Unknown
Chương 18: Truy theo vết xước.
Vào khoảng 3 giờ 30 phút chiều trời đột nhiên kéo mây đen sấm chớp đùng đùng ở phương nam, cả nhóm bật dậy, lão Đức hối mọi người nhanh chóng làm việc, trời mưa xuống là phải để qua ngày mai tốn thêm thời gian.
Trước khi xuống nước lão yêu cầu mọi người buộc dây giày vào ba lô, mang theo trên lưng để luôn sẵn sàng di chuyển bất kì lúc nào.
Lão Đức vốn là người có kinh nghiệm nhất nhóm, nên không ai dị nghị gì, răm rắp làm theo, buộc xong giày cả bọn họ xắn quần lên xuống nước, nhiệt độ ban ngày khá cao nên nước vẫn chưa hết nóng, cũng may lội một hồi cũng quen. Dựa theo phân phó của lão Đức mọi người bắt đầu kiểm tra phần dưới mặt nước, tìm xem có hoa văn kí tự hay bất kì một vật gì đó bất thường hay không. Lão cũng khuyến khích mọi người đeo kính vào, nhưng chẳng thấy điều gì lạ, đến mắt của Nguyễn Khang cũng không thấy được gì.
Lần này cả nhóm không có bàn tay vàng hỗ trợ phải tự lực cánh sinh, mò tìm từng tầng đất bên dưới mặt nước. May mà nơi này được lát một lớp đá xanh nên không quá đục, đồng thời lượng nước cũng không nhiều chỉ tới bắp chân, diện tích lòng giếng không lớn, rất thuận lợi cho việc tìm kiếm.
Thế nhưng đã qua ba mươi phút mọi ngóc ngách trong lòng giếng đều đã được tìm qua nhưng chẳng thấy điều gì khác thường, họ bắt đầu đâm nản.
Quang Hải thì đề nghị lão Đức xem lại lần nữa các bản vẽ và những tài liệu lão có để xác định xem có đúng là chỗ này hay không. Còn Nguyễn Khang thì châm chọc một câu: “Làm gì có lối đi dẫn vào nơi Hồ Tinh sinh sống kia chứ.”
Lão Đức nghe vậy liền bực mình quát lớn: “Những chuyện cậu đã trải qua từ hôm kia cho tới bây giờ không lẽ đều là giấc mơ, từng tảng đá đến cái đầu rồng cậu còn tìm được kia mà, cầm chúng trên tay cậu vẫn còn chưa tin chúng ta có thể tìm ra được lối vào nơi Huyền Tích tồn tại.”
Nguyễn Khang im lặng, trong bao quần của hắn vẫn còn con mắt của đầu rồng, những hình ảnh hắn trải qua trong nhà trưng bày rất rõ ràng trong tâm trí hắn. Ngay từ ban đầu khi đi theo nhóm Quang Hải hắn đã không hề tin có thể tìm được Huyền Tích hay bất cứ thứ gì có liên quan đến nó. Nhưng lúc trải qua các sự kiện và tìm được những chỉ dẫn, hắn cũng đã dần tin họ sẽ tìm được một cái gì đó độc đáo, đáng tiếc tới bây giờ ngay tại Giếng Vua này, thực tế đã đánh tỉnh họ, chẳng có cái lối vào nào cr, tất cả là do bọn họ tự vẽ ra mà thôi.
“Này mấy anh.” Phùng Xuân đột nhiên lên tiếng. “Nếu mấy anh không đủ sức để lội nước nữa thì vui lòng đi lên bờ hết đi, tôi muốn tác chiến một mình.”
Nói rồi cô xô đẩy Nguyễn Khang lên bờ, đuổi luôn lão Đức và Quang Hải cùng lên đứng trên bậc đá cấm bọn họ đi xuống, chuyện kiểm tra giếng nước này để cô làm. Lão Đức khó hiểu hỏi Phùng Xuân: “Có phải cô tìm ra được gì rồi không?”
Nhưng cô chẳng buồn trả lời, im lặng đứng thẳng bắt đầu di chân trong nước như tìm kiếm thứ gì đó. Thấy thái độ nghiêm túc của cô Quang Hải kéo tay lão Đức nhắc lão nên giữ im lặng, chờ xem Phùng Xuân có thể tìm ra được thứ gì bên dưới.
Nguyễn Khang ngồi bệt xuống đất, khóe môi nhếch nhẹ, trong lòng hắn không tin Phùng Xuân sẽ tìm được thứ gì, bởi mặt nền rất nhẵn, bằng phẳng chẳng có tí lồi lõm nào cả, hơn nữa nó chẳng lớn, mỗi người một góc tìm đi tìm lại cả chục lần vẫn không tìm ra được thứ gì thì một cô gái như Phùng Xuân sao có thể phát hiện ra khác thường được chứ.
Quang Hải quay qua Nguyễn Khang nhẹ giọng nói với hắn: “Mọi chuyện chưa tới điểm cuối cùng thì luôn có thể tìm được đáp án. Mọi thứ cậu nhìn thấy ban đầu đều là sự thật không phải giấc mơ nên chúng ta cần phải tim có Huyền Tích tồn tại.”
Nguyễn Khang nhìn chằm chằm Phùng Xuân tỏ ý không muốn nói chuyện với Quang Hải. Quang Hải lại lên tiếng: “Nếu như Phùng Xuân không tìm ra được thứ gì cậu tính sẽ bỏ lại nhóm về thành phố sao?”
Nghe tới đây Nguyễn Khang hơi lưỡng lự, hắn muốn tìm cha mẹ mình, đã nhiều năm rồi hắn không có tin tức của họ nên rất lo lắng, chính vì vậy khi nghe tới phương pháp dùng cốt Hồ Tinh hắn đã đồng ý, nhưng đồng ý trong sự mơ hồ không mấy tin tưởng. Hắn lấy mắt rồng trong túi ra, cầm trên tay bắt đầu chơi đùa, không trả lời Quang Hải.
Quang Hải thấy thái độ đó của Nguyễn Khang cũng không ép hỏi thêm nhìn về phía Phùng Xuân, hiện tại điều hắn ta tò mò hơn cả câu trả lời của Nguyễn Khang chính là, cô gái dân tộc đã phát hiện ra điều gì. Giữa lòng Giếng Vua dáng đi của Phùng Xuân rất kì cục, cứ như thể cô đang dùng bàn chân chà vào mặt đá.
“Lão Đức ông có hiểu kiểu đi đó có ý gì không?” Quang Hải quay qua hỏi lão Đức.
Lão lắc đầu, mắt lại tiếp tục nhìn vào hình vẽ sau đó nhớ về trò chơi chạy đá. Theo quy tắc truyền thống trò này chỉ được tổ chức vào tháng 12 trước khi chuẩn bị bước qua năm mới. Bắt đầu bọn họ sẽ cắm cây nêu xuống giữa đầm nước, sau đó những người ở đình làng sẽ cầu xin thần linh phù hộ cho năm sau mưa nắng hòa thuận, mùa màng bội thu. Người tham gia cuộc thi chủ yếu là thanh niên trẻ. Một cụ già sẽ ném đá xuống đầm, sau đó các thanh niên sẽ đua nhau nhảy xuống để mò đá, mò được người đó sẽ ôm về đình, trong suốt quá trình người tìm được đá phải luôn bảo vệ hòn đá tìm được trong tay tránh b·ị c·ướp mất.
Lão đang nghĩ có nên cho thực hiện lại một lần trò chơi chạy đá này không, thì bên dưới Phùng Xuân đã lên tiếng. Cô yêu cầu: “Ai có hòn đá nhỏ nào đó trong tay không, cho mượn tí đi, tròn một chút.”
Vừa hay trong tay Nguyễn Khang có con mắt rồng, nó rất tròn, hắn liền ném nó cho cô. Phùng Xuân đớp lấy thả xuống mặt nước. Phương pháp của cô rất đơn giản đó là lần theo những vết xước trên bề mặt đá. Bề mặt này tuy khá nhẵn nhưng ở bốn góc giếng đều có những hòn sỏi với kích cỡ khác nhau tồn tại, hơn nữa một nơi có nước lại nằm giữa trời đất thế này chắc chắn quanh năm sẽ nhận được không ít cát bụi rơi xuống, những viên đá nhỏ sẽ để lại các vết xước trên bề mặt, cho dù đã được người khai quật và bảo tồn di tích rửa sạch thì các vết xước ấy chắc chắn không biến mất.
Quả nhiên cô đoán không sai, khi di bàn chân sát vào bề mặt đá, tập trung cảm nhận cô tìm ra được những đường xước mỏng, chúng hơi gồ ghề so với xung quanh, kiểu gồ ghề này nếu không để ý hoặc không phải là kẻ chuyên dùng thiên nhiên như một bản đồ tự nhiên để sinh tồn thì tuyệt đối không nhận ra.
Phùng Xuân đi rừng lúc mới năm tuổi, ban đầu cô đi theo ông nội vào những khu rừng có con người hiện diện. Lúc này ông bắt đầu dạy cho cô cách quan sát hướng của dòng chảy, bề mặt của đá, địa hình để có thể tìm ra đường về nhà nếu có bị lạc ở trong rừng.
Dần dà khả năng quan sát của cô đã đạt tới trình độ có thể một mình đi vào các khu rừng mà con người hiếm khi qua lại, đi tay không vẫn có thể trở về nhà an toàn nhờ vào những kỹ năng quan sát đọc vị thiên nhiên như một bản đồ dẫn đường.
Những vết xướng dưới chân cô đều di chuyển theo hàng thẳng và dồn về một hướng, vị trí đó ngay giữa lòng giếng. Cô di ngón chân kiểm tra không phát hiện ra điều gì lạ, cho nên muốn một viên đá để tái hiện lại hướng di chuyển của một viên sỏi khi rơi vào đây.
Khi đặt viên đá xuống nó bắt đầu lăn, mặt nước đang gợn sóng nhỏ vì gió, nên tốc độ của mắt rồng hơi chậm, nhưng rồi sau vài phút nó cũng tới được một vị trí và nằm im ở đó, lúc này thì mây đen đã phủ kín khắp nơi trên bầu trời, vài hạt mưa nhỏ rơi xuống.
“Xuống đây đi, tôi tìm ra được một điểm khả nghi rồi.” Phùng Xuân hét lên.
Cả nhóm chỉ chờ có vậy liền lao xuống. Phùng Xuân chỉ vào mắt rồng đang nằm trong lòng nước ngay vị trí giữa trung tâm Giếng Vua. Cô đề nghị: “Thử đục một lỗ ở đây xem có gì không.”
Quang Hải liền chạy quay lại bờ tìm một hòn đá vừa tay có cạnh khá bén, đi xuống dặn mọi người để ý xung quanh để hắn thử, nếu bị nhân viên phát hiện họ phá di tích thì căng. Mọi người gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, Quang Hải vận sức đánh vào vị trí nền có viên mắt rồng đang nằm.
Một tiếng cộp vang lên, điều này cho thấy bên dưới đó rỗng, hắn mạnh tay hơn một chút, vết nứt xuất hiện. Vết nứt này khá lạ, nó không nứt thành nhiều đường kiểu tơ nhện như khi bị lực tác động, mà là bị bung lên. Quang Hải ném hòn đá lên bờ, cạy viên gạch ra bên dưới đó là một khoảng trống hình tròn lỏn sâu kích cỡ vừa với đầu rồng họ đã tìm được, điều đặc biệt, ở giữa còn có một vết lõm nhỏ dẫn sâu xuống bên dưới. Trời âm u nên họ không thể nhìn được vết lõm kia sâu bao nhiêu.
Lão Đức hô lên, vui sướng lấy ra đầu rồng và cây nêu mang theo từ ngôi miếu hoang lúc sáng. Trước tiên lão bỏ đầu rồng xuống nó vừa khít với khuôn hở, tiếp đó lão hồi hộp cắm cây tre nhỏ vào mắt rồng đã lủng, nhấn mạnh xuống. Bất ngờ cây tre dài cả mét lún xuống tới hơn năm mươi phân mới dừng lại.
Trời đang đổ mưa lớn, nhưng không một ai trong nhóm có ý định đi về, những thứ họ vừa tìm ra được còn hấp dẫn lôi cuốn hơn việc sợ bị ướt mưa.
Lão Đức bắt đầu thử quay cây tre nhỏ, nó vậy mà có thể di chuyển, sau khi quay được hai vòng mặt đất dưới chân bỗng nhiên phát ra tiếng kêu răng rắc kỳ lạ, mọi người nhìn nhau ánh mắt mở lớn toát lên vẻ kinh ngạc, hồi hộp xen đôi chút sợ hãi.
Đùng!
Một tiếng sấm nổ lớn vang lên, toàn bộ nền giếng nứt toát kéo theo nhóm bốn người bên trên rơi xuống bên dưới. Lão Đức chỉ kịp hét lên một câu trước khi cả bọn chìm vào bóng tối: “Đã nói rồi mà, nhất định chúng ta sẽ tìm được lối vào.”