Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lưỡng Cực Ma Long
Unknown
Chương 10: Đêm Chiến (3)
Alice từ từ tỉnh lại, mái tóc dài đã sớm quét ngang mặt đất, lim dim nhìn người đã cứu mình.
- Cảm ơn!
Huyền cười nhẹ.
- Về nhà thôi!
Phạm Thái Huyền đặt Alice xuống, đợi cho tinh thần cô bình ổn trở lại mới đưa ra khỏi Ma Tâm. Sắp xếp thông tin lại một chút mới quay về làng.
Vốn dĩ Huyền không hề biết đến câu chuyện c·hiến t·ranh của ba người kia, bởi vì cửa anh về chính là cửa Nam, cửa của các pháp sư. Khi đó anh cũng đã được giới thiệu qua về cuộc canh giữ đêm nay và trở vào khu vực trung tâm, nơi bà Eira đang cố sửa ngọn kích.
Hàn huyên một thời gian thì bà lão cũng được biết rằng: đứa cháu gái mà mình yêu quý vì bị Huyết Long nuốt nên cơ thể đã sinh ra cộng hưởng với tim huyết long. Nói cách khác, hiện tại cô bé chính là một trái tim huyết long di động, ma lực của Alice có thể mài sáng Quang Kích hơn bao giờ hết.
Quay lại với cuộc chiến, Phạm Thái Huyền lúc này đang lơ lửng giữa không trung, mặt đối mặt trực tiếp với ngạ quỷ mắt vàng kia.
- Con quỷ số 85, bảng ngạ quỷ?
Huyền nhoẻn miệng, có là xếp hạng thứ 85 thì sao chứ? Tuy có hơi quá so với thực lực hiện tại nhưng nếu mở ra hình thái cuối cùng thì còn chưa chắc. Chỉ là việc mở ra hình thái cuối cùng của Ragna lại rất rủi ro, để có thể mở ra dạng này thì người sử dụng cần phải đánh đổi tâm trí, bắt buộc phải kết thúc trận đấu trong vòng một phút, nếu không bản thân sẽ bị g·iết ngược hoặc trở thành một thể với bộ giáp, biến thành một con rồng hoang dã trong cơ thể này.
Chưa đợi anh kịp làm quen với cảm giác mới, con quỷ đã bắt đầu đợt t·ấn c·ông đầu tiên. Hắn vụt lên một cái, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt anh, xoay một vòng trên không trung rồi tung ra một cước khiến chàng kỵ sĩ văng ra sau. Vẫn không để cho anh phản ứng, ngạ quỷ gồng mình, đẩy phần xương sống sau lưng ra ngoài tạo thành những thanh kiếm xương nối liền với cơ thể, dùng những cái gai trên đầu kiếm bám vào một thân cây lớn, mạnh mẽ nhổ bật cả gốc lẫn rễ rồi vụt thẳng vào mạn sườn Phạm Thái Huyền.
Do bị t·ấn c·ông bất ngờ nên chỉ có thể nằm im chịu trận, kẻ này quả thực là mạnh hơn rất nhiều so với các ngạ quỷ trước đây anh từng gặp. Ngạ quỷ mắt vàng có vẻ đã đoán được thứ sức mạnh của Ragna nên đã dốc toàn lực, hắn giống như một bóng ma vô hình. Hắn bất ngờ lướt qua Huyền, chân vẫn không quên tặng cho anh một cước thật mạnh vào dưới vùng chấn thủy.
Bấy giờ chủ nhân Ragna mới hít vào một hơi thật sâu, thả lỏng tâm trí, cố gắng tập trung hòng đọc chuyển động của con quỷ. Nhưng anh chỉ cảm thấy có một bóng đen lúc ẩn lúc hiện xuyên qua từng cái bóng dưới ánh trăng mờ ảo, thậm chí ngay cả hình dáng thật cũng không thể nhìn ra, càng đừng nói đến việc chém được hắn, dù cho có đang ở hình thái cuối cùng. Thời gian của bộ giáp tuy chỉ trong vài đường đánh thôi cũng vội lướt qua mười giây đầu tiên từ lúc nào.
Chàng kỵ sĩ vội đốt một lá bùa, tạo thành sự kết hợp hoàn hảo giữa ma pháp và kiếm thuật. Ngọn lửa sáng bừng, dần hình thành một vòng tròn mờ ảo dưới nền đất lạnh lẽo. Chỉ trong chưa đầy một cái tích tắc, ma pháp cấp cao về thuộc tính thời gian đã hoàn toàn giải phóng. Loại ma pháp này của anh là do cô bạn thuở nhỏ dạy, tuy không thể dùng ma pháp một cách thuần thục nên cô đã hướng anh đến việc yểm ma pháp lên những lá bùa và cho đến khi thực sự cần mới sử dụng. Đây là một ma pháp có tên là Gia Tốc, năng lực hệt như tên, hiệu ứng mà nó mang lại chính là giúp gia tăng dòng chảy thời gian của người được chọn, từ đó khiến họ có một tốc độ siêu thanh cho đến siêu quang.
- Thấy ngươi rồi.
Huyền từ góc trái cánh cổng xông thẳng đến ngạ quỷ đang đứng ở vùng trung tâm, Huyền Thiên Kiếm trên tay xoay tít, tốc độ cực nhanh, xé rách không khí tạo nên thứ âm thanh do ma sát mang lại, lạnh đến run người trước khi chém đến con quỷ.
Nhưng dù sao anh vẫn chậm một chút, thanh kiếm xương của hắn đã kịp thời chặn lại, v·a c·hạm kinh hoàng đẩy thanh Huyền Thiên lệch sang mé trái, chỉ kịp thời xé được một lớp vải trên cơ thể đen ngòm kia. Ngay sau đó, hai thanh kiếm xương khác khác vuốt mạnh từ dưới đất lên, lực ma sát cực mạnh tạo ra hai hàng tia lửa kéo dài trên mặt đất, mục tiêu cuối cùng là bổ thẳng vào đầu Ragna.
Huyền xoay tròn một vòng, hai cánh khép lại làm tiêu lực song kiếm, đồng thời mượn đả nhảy ngược ra sau, tranh thủ thời gian gia tốc để nghỉ ngơi. Nhưng con quỷ vẫn không để lại chút thời gian trống nào, hắn cũng bay thẳng sang phần trên bên phải, bốn thanh kiếm nhanh như chớp bổ thẳng. Tốc độ kiếm rất nhanh, mỗi một cái chớp mắt đã tạo ra tám tàn ảnh. Điều này thể hiện rằng trong một lúc có tới mười sáu nhát chém được đánh xuống.
Đất cát bắn tung tóe, bụi mịn nhanh chóng lấp đầy không gian chiến trường. Sau đòn này, những dư chấn đã làm cho đám tiểu quỷ vỡ nát thành từng mảnh thịt vụn, kèm theo thứ sức mạnh thanh tẩy của Ragna đã khiến chúng hoàn toàn bị phong ấn. Dần dà, tầm nhìn dần hiện rõ, trong làn bụi chỉ thấy một dáng người sừng sững, giáp phủ kín mít, đứng đâu lưng lại với cánh cổng. Bấy giờ, Quân mới từ trong đền chạy ra cổng làng, nặng nhọc nhìn kẻ trước mặt.
Huyền chợt khuỵu xuống, cắm ngược kiếm xuống đất, hòng chống đỡ lại cơ thể đã chịu thương tổn. Mà con quỷ kia lại hầu như chẳng mảy may lấy một v·ết t·hương nặng, khi khói bui hoàn toàn tan hết thì cũng là lúc ngạ quỷ mắt vàng vung kiếm. Chỉ thấy nó từ từ phẩy vai, xem thường đòn đánh vừa rồi, sau đó là xoa xoa vết rách trên áo, tấm tắc:
- Ngươi cũng giỏi thật, ít ra còn tạo được chút sát thương! Nhỉ?
Rồi hắn vụt mất, chỉ để lại một dấu chân đã in xuống nền đất trước mắt Quân.
- Dừng lại đi! Rút thôi, cậu sẽ nguy hiểm đấy. Kỵ sĩ chỉ có thể chịu được một lần gia tốc thôi!
Chiếc vòng lại hét lên lo lắng, nhưng có vẻ như trong đầu chàng kỵ sĩ lúc này đã không còn nhận thức được điều gì khác ngoài chiến đấu, bỏ qua lời nói của cô.
Huyền tiếp tục đốt bùa, cơ thể cũng biến mất cùng con quỷ, thời gian của bộ giáp đã trôi thêm hai mươi giây. Từ một không gian đen nghịt, chỉ có thể thoang thoảng nhìn thấy hai chấm nhỏ màu hồng rất mờ nhạt liên tục di chuyển, mỗi một lần lắc lư thì vang thêm một lần v·a c·hạm, đồng thời cũng chói lên vài tia lửa khi bộ giáp b·ị c·hém trúng. Hai chấm đỏ lùi dần lùi dần cho đến khi dồn đến mép tường. Đột nhiên âm thanh v·a c·hạm lần này có vẻ như được nhân đôi, tần suất bộ giáp b·ị c·hém trúng cũng giảm đáng kể. Huyền đã đóng lại một bên cánh, tích hợp chín con dao mang các yếu tố tự nhiên thành một thanh gươm cứng cáp.
Mọi thứ dần phát sáng, đường kiếm màu tím lóe lên, đối lập với thứ ánh sáng trắng từ lưỡi gươm. Nếu nói thanh kiếm giống với sự yên bình của biển cả, nét dịu dàng của hoa đào thì thanh gươm kia lại giống như lôi đình, điên cuồng dũng mãnh.
Gươm kiếm hợp bích, tốc độ của con quỷ cũng chậm dần, không, phải nói là Huyền đã nhanh hơn. Sức lực cũng tăng lên đáng kể, thanh kiếm nhìn có vẻ yếu đuối nhưng tốc độ lại cực nhanh, vừa xuất chiêu là một đòn tứ liên kích oanh tạc vào đầu xương bên kia ngạ quỷ. Tứ liên kích là cách gọi chung của một số người dùng kiếm, do lực công phá của kiếm không cao nên chiêu này mới được sinh ra. Kỹ thuật này sử dụng tốc độ cực nhanh của kiếm kèm theo các kỹ thuật khó, từ đó luồn lách giống như nước, chém xuống bốn nhát chém liên tục để bù trừ cho sức mạnh vốn có.
Anh nhanh chóng vung ra bốn đường kiếm, thanh kiếm uốn lượn như sương mù, nhất thời buộc chặt những khúc xương. Tay phải thuận thế chém thanh gươm ngược lên trên, tạo thành một rãnh sâu trải dài dưới nền. Cái rãnh sâu chừng nửa mét, dài khoảng tám mét, nhát chém bất ngờ đã cắt đứt cánh tay phải con quỷ một cách hoàn mỹ. Ragna hít lấy một hơi thật sâu, vội vàng đốt tiếp một lá bùa gia tốc.
Một đòn này có vẻ đã tiêu hao kha khá thể lực của Huyền, anh đã không tự chủ được bản thân, một khối cơ thể bất ngờ quỳ rạp xuống, tay phải găm kiếm xuống nền, chống đỡ cơ thể mệt mỏi.
Ngạ quỷ khẽ liếc nhẹ, tay còn lại giơ lên, dùng hai ngón tay hất ngược. Từ trong bóng tối lại mọc thêm vô vàn những bàn tay trắng xóa bám chặt lấy Huyền. Hai tia sáng từ trong mắt phóng ra, hướng đi nhắm thẳng vào giữa đỉnh đầu chàng kỵ sĩ. Anh tuy đã kịp nhìn ra chiêu này, nhưng tốc độ phản xạ thì có hạn do hao tổn thể lực.
Xung lực từ đòn đánh kia tạo ra một cơn rung chấn rền vang, oanh tạc lên khối giáp khiến Huyền văng ngược lên trên, cuối cùng là nhân cơ hội chém kiếm xương hòng kết liễu vị kỵ sĩ. Nhưng anh đã kịp xoay người, hoàn thiện cú né đòn một cách hoàn mỹ, sau đó là tung ra đòn bí kỹ độc môn.
Hai vùng lĩnh vực chợt bùng lên, tay phải là Dạ Vũ, tay trái là Quang Minh. Vùng lĩnh vực trên thanh kiếm dần trở lạnh, những linh hồn của đám ngạ quỷ sau khi được thanh tẩy và phong ấn đã lấy lại hình thái ban đầu, trở thành nguồn năng lượng cho đòn Dạ Vũ sắp tới. Trăng máu nhỏ bên trong vùng lĩnh vực cũng được cường hóa thêm dựa vào ánh trăng tròn giữa trời đêm, đẩy mạnh lực sát thương ban đầu. Còn trên thanh gươm lúc này đã sáng đến không thể sáng hơn, một màu trắng chói lóa chiếu rọi cả ngôi làng, giống như một mặt trời nhân tạo lúc nửa đêm, vùng lĩnh vực cũng theo đó hóa thành một màu trắng, nuốt hết tất cả màn đêm vào trong, một số cây cỏ và sinh vật bên trong hai vùng lĩnh vực đều chịu những kết cục đối lập, khô héo và bốc hơi, kết băng và cháy rụi. Hai thái cực ngược nhau, một trắng sáng đến tuyệt đối và một màu đen có thể nuốt chửng mọi thứ. Ngay lúc cả hai vùng lĩnh vực giao nhau, phía sau Ragna dần hiện lên một trục âm dương, đại diện cho hai nhân tố của thế giới, chính và tà.
- Huyền Cực.
Huyền vô thức hét lên tên đòn đánh, một trường năng lượng song cực v·út lên trời, sau đó là định vị cơ thể ngạ quỷ. Dưới chân hắn lúc này cũng có một vòng âm dương rõ rệt, khóa chặt vị trí. Điều này đã thể hiện rõ rằng: những ai khi đối mặt với Huyền Cực thì chỉ có một cách là bị động chống đỡ, vì dù có chạy đi đâu thì đòn này cũng xổ tới hắn ta một cách cuồn cuộn, vô cùng và vô tận.
N·ộ·i· ·t·ạ·n·g cảm giác giống như sắp bị áp lực nghiền nát, dạ dày trào ngược, ngay cuống họng Huyền chợt nghe thoang thoảng chút vị chua của dịch dạ dày. Tốc độ bơm máu của tim cũng nhanh bất thường làm cho từng tế bào hồng cầu vận chuyển với tốc độ chóng mặt, áp lực đè nén khiến ngay cả từng lỗ chân lông cũng gỉ ra vài giọt hồng đào. Mà con quỷ lúc đó chỉ hơi nhếch môi, hắn vung kiếm, cuộn bản thân tròn lại như quả bóng, che chắn toàn bộ cơ thể vào bên trong.
Sóng năng lượng tản ra, quả bóng xương khẽ mở, con ngạ quỷ từ từ bước ra ngoài, đăm chiêu nhìn về kẻ trước mặt. Lúc này, thời gian chỉ còn mười lăm giây. Con quỷ bấy giờ đã thật sự đổ máu, thứ dịch nhờn chảy ròng khắp cơ thể, khớp vai do chịu áp lực đè nén từ bên trong đã b·ị đ·ánh vẹo sang một phía. Hắn trừng mắt nổi giận, vung tay gọi ra hàng vạn cánh tay thiếu nữ, bám chặt lấy cảnh vật xung quanh và bắt đầu ăn mòn sự sống.
Đứng dưới áp lực cực lớn, cũng chịu sự cắn trả của kỹ năng cũng như đánh đổi tinh thần cho bộ giáp. Nếu nói việc sử dụng tuyệt kỹ là đánh đổi thân xác thì hình thái cuối cùng của Ragna chính là đánh đổi về mặt lý trí. Huyền bấy giờ đã không còn bao nhiêu sức lực, thời gian mười lăm giây là quá ngắn, anh bắt buộc phải tháo bộ giáp, điều này đồng nghĩa với việc bản thân sẽ hy sinh nhưng nếu tiếp tục khiến cơ thể mất đi khống chế, điều đó sẽ càng nguy hiểm hơn. Cả một khối giáp đổ xuống, thời gian nhanh chóng còn năm giây, bốn giây, ba giây, cho đến khi cuối cùng Huyền mới kịp hóa giải bộ giáp. Thời điểm này, trong màn đêm chỉ còn những âm thanh vỡ gãy của xương sườn, theo sau đó là đôi chân đã sớm biến dạng do sử dụng gia tốc quá nhiều.
Lúc này, thể lực Quân cũng hồi lại không ít. Anh nghiến răng, cặp mắt đỏ hoẻn lườm con quỷ, tay cũng nắm chặt cây thương, chặn trước mặt Huyền.
- Tao không thua mày đâu.
Dứt câu, Lý Hồng Quân đã rót Razor lên người, cả người cả thương đâm thẳng một đòn trực diện về phía con quỷ. Nhưng, với sức mạnh của Ragna cùng gia tốc mới chỉ làm nó b·ị t·hương nặng thì chỉ với cây Bá Vương Thương sẽ không thể tạo ra bất kỳ tổn thương quá lớn. Chỉ thấy con quỷ trừng mắt, quát lớn một tiếng:
- Cút.
Ngay tức thì, chàng kỵ sĩ b·ị đ·ánh bật vào bờ tường bên cạnh, vùng gạch đã xung quanh nhanh chóng nứt toạc, để lại một cái hố sâu chừng nửa mét.
Quân lật đật bò dậy, v·ết t·hương cũ chưa lành, c·hấn t·hương mới lại đến khiến tầm nhìn nhanh chóng phai mờ.
Ngạ quỷ lại tiếp tục t·ấn c·ông, hai tay cào xuống với tốc độ siêu thanh. Dưới chân còn lúc nhúc thêm hàng vạn bàn tay phụ nữ trắng mịn. Chỉ thấy nó rú lên một tiếng, đám lâu la lại một lần nữa được triệu hồi.
Từ trên người con quỷ mắt vàng tỏa ra một làn khí đen mờ mịt, trong phút chốc, hắn đã trở thành trung tâm của đất trời, ma khí quanh khu vực đều tụ lại một chỗ, làm cơ thể hắn như có như không. Dù đang đứng trước mặt Quân nhưng cứ giống như không tồn tại. Toàn thân đen nghịt, có vẻ hắn đang rất sốt ruột, mỗi một cái giơ tay nhấc chân cũng đều giống như nắm giữ cả thế giới. Bóng đen đó tiếp tục dùng móng vuốt bổ thẳng một góc chéo xuống một đường vòng cung, đích đến là vùng cổ.
Quân tuy đã bị hạn chế tầm nhìn nhưng kinh nghiệm luyện thương đã cho anh một phản ứng bị động, đó là tự mình phòng vệ khi cảm thấy c·ái c·hết đến gần trong vô thức, đưa thương chặn ngang mọi đòn t·ấn c·ông như bão tố kia. Mặt đất theo chấn động bắt đầu nứt ra, ý chí kiên cường tạo thành luồng khí thế uy vũ phủ kín bầu trời, cây thương và móng vuốt giao nhau làm cây cối xung quanh phải sợ hãi run rẩy.
Một chân trùng xuống, bụng chân đã xuất hiện thêm một vết nứt, phần giáp chân vốn đã quá tải nay lại còn nguy hiểm hơn, nhanh chóng trở về Long Giới. Cả chân anh ngoằn ngoèo như mãng xà, phần xương bị gãy xé rách da thịt và trồi ra ngoài, chỉ có cây thương là vẫn còn nguyên vẹn.
Razor phản công, khẽ nghiêng người xoay thương rồi đâm thẳng. Luồng sáng nhạt tản phát ra dịu dàng, tiến hành xâm nhập vào cơ thể ngạ quỷ, tạo thành một bàn tay nửa ảo nửa thật, đón lấy đầu thương. Bàn tay xương kia dần biến đổi, giống như thủy tinh, trong suốt và lấp lánh, nhìn qua sẽ nghĩ rằng đó chính là một dạng năng lượng chứ không phải thực thể. Năng lượng phát ra từ cây thương và bàn tay xương giao nhau nhanh chóng khựng lại, lực đánh khổng lồ ban nãy giờ đây đã không thể phát ra được nữa, hoàn toàn nằm gọn trong đòn đánh này.
Đứng trước thế đâm điên cuồng, tốc độ xuất thương giống như sóng dữ đánh vào bờ, thế nhưng bàn tay xương lại vững chắc tựa núi non rậm rạp hung hiểm. Sóng biển đột ngột dừng lại, từ động hóa tĩnh, cây thương vẫn không hề để lại một vết xước trên cánh tay trắng rã.
Xương chân vỡ nát, v·ũ k·hí cũng bị con quỷ dùng bàn tay mờ ảo kia cưỡng chế giữ lại. Sức lực Razor đã tiêu hao đi rất nhiều, anh dùng hai tay cố giật lại v·ũ k·hí, nhưng dù có cố thế nào thì nó vẫn không hề chuyển động.
Quá mạnh, hai chữ này lần lượt hiện lên trong đầu vị kỵ sĩ, dù sao bản thân cũng đã thoát c·hết một lần, nếu lần này có thể lật ngược thế cờ thì anh sớm đã diệt con quỷ này rồi.
Không thể lấy lại thì chỉ có thể dựa vào quán tính, tiếp tục t·ấn c·ông. Quân vặn mạnh cây thương, sau đó là đẩy mạnh về phía trước, găm sâu vào ngực con quỷ. Nhát đâm giống như lôi đình trong đêm, ngọn thương phát ra ánh sáng vàng kim dữ dằn, sấm sét nổ lên tạo thành một tia lửa điện oanh tạc trước ngực hắn. Cả khối cơ thể đen nghịt bị một thương này đánh văng xa hơn mười mét. Cũng thuận tiện mượn đà diệt đám lâu la xung quanh.
Ngạ quỷ mắt vàng hơi khom người, chậm chạp bò dậy, nếu không phải trước đó hắn đã bị Huyền đánh cho trọng thương thì Quân có mơ cũng không gây nổi một vết xước trên cơ thể bất bại này. Hắn xoay nhẹ Bá Vương Thương, lắc lư xem thường:
- Món đồ chơi này cũng mạnh thật!
Lúc này, Quân cũng đã sức cùng lực kiệt, bộ giáp lại bị hóa giải thêm lần nữa. Hai tay anh mềm nhũn, làn da trắng mịn không giấu nổi ven máu xanh thẫm kéo theo gương mặt tím bầm như sắp c·hết. Quả thật anh không thể chống lại kẻ mạnh như vậy, thứ duy nhất giúp chàng kỵ sĩ cầm cự đến giờ âu cũng chỉ là chút ý chí cuối cùng.
Ngay thời khắc ngạ quỷ chuẩn bị kết liễu hai người thì một tia sẽ hoàn mỹ bắn ra từ trong làng. Tia sét dày đặc và dữ dội, mang một màu đỏ rực như việc phán quyết giáng thẳng vào cơ thể đen ngòm kia, đánh cho ngạ quỷ thành chiếc donut. Lực xuyên phá chỉ lướt qua một lượt đã tạo thành cái lỗ lớn trên cơ thể nó. Bấy giờ, Alice mới bước ra đến cổng, trên tay là ngọn kích sáng bóng, trợ giúp hai vị kỵ sĩ.
Nhưng con quỷ vẫn cố chấp, nó mặc kệ cơ thể đang b·ị t·hương nặng, bước lại gần cô mà không hề quan tâm đến những tia sét đang tàn phá bản thân. Mỗi bước đi tuy đã không để lại sự ăn mòn c·hết chóc nhưng cái cảm giác mà nó mang lại cho một thiếu nữ trẻ lại như một gã khắc tinh với phụ nữ. Đến cuối cùng, khi chỉ còn vài bước chân là lấy được Quang Kích thì cơ thể đó đã hoàn toàn tan rã, chỉ kịp gieo lại một mùi thối phả khắp làng, cơ thể dần tan vào hư không.