Tachi xoay kiếm, bộ giáp trồi lên từ mặt đất, lượn lờ quanh cơ thể vài vòng rồi rót lên người hắn. Tổng thể bộ giáp hoàn toàn mang hướng phong cách samurai của Nhật, trên mặt là nhân dạng của một con quỷ với chiếc mũ bành ra hai bên, cặp mắt rồng, sừng và râu được lắp hướng lên trời, hệt như một con rồng đang bay tới chín tầng mây. Hai bên vai là mặt của hai con sư tử, giáp lá cà và phần ngực được khảm những miếng ngọc sáng mang biểu tượng của hai thanh kiếm đang đan chéo vào nhau. Sau lưng là một mảnh áo choàng đen sẫm, tổng thể bộ giáp cũng là một màu đen đồng dạng. Tachi phất tay, từ trọng áo choàng chui ra một con rồng nhỏ, nó lớn dần và cuối cùng là dài đến hơn mười mét, lượn quanh người hắn - một con rồng mang đậm nét châu Á.
- Tới đi.
Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản đến thế. Con ngạ quỷ mắt vàng kia cũng xuất hiện ở ngay cả cửa của Quân và Duy, buộc cả hai phải gọi ra bộ giáp của mình. Khác với Duy là một màu sẫm, bộ giáp của Quân có tên là Razor, là một bộ giáp tinh khôi, trắng sáng. Giáp ngực là những viền đen đan chéo, hai bên vai được khảm những chiếc nanh vuốt đang hướng xuống dưới. Phần giáp tay cũng có phần vuốt đâm ngược lên, xung quanh là những chùm lông vũ mịn màng. Giáp chân không khác gì đôi chân của một con thú, bụng chân cũng có những chiếc gai nhọn đâm ngược và phần đầu là gương mặt của một con bạch hổ,phía sau là đôi cánh thiên sứ nhỏ kéo chéo sang hai bên, thuần khiết. Cả hai kẻ cũng chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp lao vào nhau như cơn bão. Ngạ quỷ mắt vàng giống như sinh ra là để khắc chế họ. Mọi đòn đánh của ba vị kỵ sĩ đều bị nó nhẹ nhàng hóa giải. Thậm chí nó còn c·ướp lấy v·ũ k·hí của một người và chơi đùa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lăn lộn ở bên ngoài suốt hai tiếng với con quỷ. Tachi vung kiếm chém ngang người, đến đoạn giữa bụng thì bị chặn lại. Cơ thể ngạ quỷ cứ như không gặp điều gì bất trắc, nó siết chặt thanh kiếm, không cho Tachi rút ra. Hắn cũng nhân thời cơ cắm thanh kiếm còn lại giữa trán con quỷ nhưng kết quả cũng tương tự. Ngạ quỷ mắt vàng gầm lên một tiếng rồi thẳng thừng sút bay vị samurai. Sau đó từ tốn rút hai thanh kiếm, bay nhanh đến chỗ Zero và chém liền hai nhát, cuối cùng là đánh Tachi bay sâu vào trong kết giới, cũng thành công khiến cho bộ giáp bị quá tải và trở về Long giới.
Bên phía Duy cũng không khá hơn bao nhiêu. Anh dùng tuyệt kỹ độc môn nhà mình - Thập Nhất Lưu. Chiêu này trong gia tộc anh được truyền từ đời này q·ua đ·ời khác. Cụ thể là về tốc độ ra chiêu, trong chưa đến nửa giây phải thành công đâm được mười một nhát, ngay cả bố anh cũng chỉ hoàn thành được chín nhát.
- Để tôi cho quý ông chiêm ngưỡng màn trình diễn này.
Bảy nhát kiếm được phóng liên tục theo nhịp. Duy kiên trì chừng mười giây trước cơ thể ngạ quỷ mắt vàng. Lần lượt là bảy mươi cái lỗ xuất hiện gần như cùng lúc trên cơ thể con quỷ. Nhưng nó chỉ cười khà khà, sau đó cũng dùng tốc độ tương tự tóm lấy cổ tay Naran, bóp chặt. Phần giáp tay nhanh chóng trở về Long giới. Sau đó, Naran đã bị con quỷ quăng qua quăng lại, liên tục vật xuống nền đất rắn chắc rồi ném thẳng vào trong kết giới. Bộ giáp lần này đã hoàn toàn trở về nơi vốn có của nó.
Về phía Quân cũng không mấy khả quan. Sau khi đối mặt với con quỷ, dường như võ thuật gia truyền của nhà anh đều không có bất kỳ tác dụng nào. Thương Pháp Lý Giá có hai tuyệt kỹ độc môn, đó là Thiên Không và Ngân Nguyệt.
Đúng như tên gọi, Ngân Nguyệt - một mặt trăng bạc, thứ năng lực với sức công phá cao cùng tốc độ mềm mại, dịu dàng. Đây là một chiêu lao thẳng mà cũng uyển chuyển không kém, một đòn mang theo sự thanh tẩy thuần khiết, là chiêu thức phù hợp nhất để đẩy lùi ma khí trong cơ thể. Chỉ thấy Quân xoay cây thương, sau đó là chúi thương ra sau, hai chân đứng rộng, lấy đà.
Khi Ngân Nguyệt phóng ra, thứ ánh sáng như cầu vồng trên thương chợt kéo dài thành đường vòng cung, vừa vặn tạo thành quầng sáng cho vầng trăng bạc lúc ẩn lúc hiện phía sau Razor. Cho đến khi ngọn thương găm thẳng vào con quỷ đó, mặt trăng bạc như bị biến dạng, thu nhỏ và nhập lên mũi thương, cuối cùng là p·hát n·ổ ngay trước ngực ngạ quỷ, tạo thành một dòng sáng sặc sỡ v·út ngược lên trời.
Nhưng, trước một ngạ quỷ có sức mạnh tuyệt đối thì chiêu kết liễu của Quân có vẻ vẫn còn chưa đủ để tạo thành thương tổn cho hắn. Ngạ quỷ mắt vàng áp sát anh, trực tiếp đánh văng vào cây cột giữa cổng làng, cũng đồng thời vươn dài cánh tay, cưỡng chế xâm nhập vào trong kết giới để lôi anh ra ngoài, tiếp tục dày vò. Liên tục là những đòn quật, đấm và chặt đã làm bộ giáp Razor dần quá tải, cuối cùng thì tỏa ra thứ ánh sáng trắng đặc trưng qua từng vết nứt rồi trở về Long giới.
Sau khi phá tan phòng ngự của kỵ sĩ, nó nhanh chóng tập hợp hai phân thân còn lại trở về cửa Đông. Hắn vẫn luôn bình tĩnh như trước, chỉ là cái khí tức mà hắn tỏa ra lại lạnh lẽo không tưởng. Những kẻ nhìn vào đều có cảm giác như đang đứng trước một gã hung thần, mùi h·ôi t·hối và cảm giác c·hết chóc nhanh chóng nuốt trọn cả ngôi làng.
Ngạ quỷ từ tốn bước lên trước mặt Tachi, một lúc ba con ngạ quỷ giống hệt nhau lại bắt đầu làm những động tác đồng đều, cuối cùng là nhập vào một thể, chỉ để lại những bước chân đen ngòm, ăn mòn mặt đất bên dưới. Hắn dừng lại trước kết giới, tiện tay sờ qua một lượt, cũng không quên gõ nhẹ như để thử độ cứng.
Bấy giờ, Duy và Quân cũng kịp thời chạy sang cửa Đông, lật đật chĩa v·ũ k·hí về phía con quỷ. Nhưng có vẻ, ngạ quỷ mắt vàng chẳng hề để tâm đến điều ấy, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra sau, không ngần ngại mà giáng nhẹ một cú vào kết giới. Tất thảy hành động của hắn dường như lại rất nhẹ nhàng, nhưng đối với kỵ sĩ và các pháp sư trong làng thì lại là một chiêu hủy diệt cỡ lớn. Thời điểm đó, người dân chỉ kịp nghe thấy âm thanh nứt vỡ của thủy tinh, hay đúng hơn là đằng sau một đấm đấy là sự đổ nát của kết giới đã bảo vệ ngôi làng suốt hàng thập kỷ qua.
Ba chàng kỵ sĩ lúc này đã không triệu hồi bộ giáp được nữa, chỉ đành lê thân thể đang đầy thương tật lên chống đỡ trước con quỷ mắt vàng kia. Nhưng thực lực cách biệt quá lớn, mỗi người chỉ vừa đủ một đòn là b·ất t·ỉnh, thừa dịp cho đám ngạ quỷ cấp thấp đánh úp.
Thế nhưng, may mắn cũng là một loại năng lực. Ngay lúc ba người gục cùng một chỗ, một đường sáng bất chợt lướt qua như một làn gió heo may, nhẹ nhàng và thuần khiết. Làn gió chỉ kịp thổi qua một lượt, đám ngạ quỷ cấp thấp đã chỉ còn là chiếc mặt nạ đang tan biến, mà ba người kia cũng được xếp nằm tĩnh dưỡng ở sâu trong làng.
Trong màn đêm u ám, một dáng hình chói lóa chợt hiện lên trước mắt đám quỷ, một kỵ sĩ màu xanh trắng lơ lửng giữa không trung, trên tay là thanh kiếm màu trắng tinh xảo, bên trên là những đường viền xanh nhạt và hoa văn hệt như một con rồng đang sải cánh ở phần kiếm cách cùng song dực dang rộng hai bên lưng. Một bên cánh là màu trắng tinh khôi và thuần khiết, bên còn lại thì lại như một mảnh hắc ám tận cùng, mờ nhạt và âm u. Trên cánh màu trắng là năm miếng kim loại lơ lửng được nối bằng những đường kim loại mờ nhạt, mỗi đường là một thanh dao găm với năm kiểu hình dáng và màu sắc ứng với học thuyết ngũ hành, là sức mạnh của thái dương. Cánh còn lại thì không có một hình ảnh cụ thể, chỉ như làn sương đen mờ ảo đối lập với Quang Dực. Ám Dực mờ ảo, phía sau luôn có một cơn cuồng phòng thịnh nộ quét lên, mây mù, sấm chớp và lốc xoáy cuộn tròn, xoay quanh mảng băng màu đỏ ở trung tâm, nối liền với vai vị kỵ sĩ.
Ký ức toàn khai.
- Giải phóng hết toàn bộ ký ức sao? Thật xin lỗi! Ta sẽ hoang dã lắm đấy, sẽ không chịu trách nhiệm về những gì sau đó đâu.
Phạm Thái Huyền đã kịp thời trở về ngay tại thời khắc mấu chốt. Vì sao ư? Mọi chuyện cần phải quay về thời điểm khi anh đang còn lạc lõng trong Ma Tâm hư ảo.
Trong vùng Ma Tâm, những thân cây cứng cáp vẫn còn xếp thành từng hàng ngăn nắp, nhìn qua không khiến người ta liên tưởng đến việc đây là một rừng cây bình thường được nữa. Sau một thời gian định hướng, người kỵ sĩ cũng chỉ còn cách dùng b·ạo l·ực để thoát khỏi cánh rừng mờ ảo. Anh thẳng tay chặt chém những khúc cây cứng cáp, cả không gian cộng hưởng với những xung kích kia, bắt đầu nứt vỡ và cuối cùng là nổ ra thành từng mảnh nhỏ. Phạm Thái Huyền vẫn tiếp tục chém, nhảy nhót và gồng sức chống đỡ sự đổ vỡ của không gian. Thế giới vô tận bị phá nát, lúc này anh lại đứng dưới một tán cây cao lớn, trên thân là những chiếc vảy xếp mượt mà. Từng chiếc lá lỏng lẻo trông không khác gì những giọt máu đang muốn nhỏ xuống thành hàng.
Huyền bình tĩnh đánh giá nơi này một lượt. Xung quanh là cánh rừng đen vô tận, ngay tại điểm anh đang đứng cũng chỉ là một mảnh cỏ nhỏ bé, và điểm trung tâm không gì khác chính là cây Huyết Long. Nhưng, vì là một loài cây có sức mạnh khác thường, có thể dẫn đến nguy hiểm cho cả một pháp sư nên việc xuất hiện lý trí là đều hiển nhiên. Chàng kỵ sĩ nhướng mắt với Huyết Long.
- Mau thả Alice!
Khúc cây bất chợt rung lên từng hồi, khanh khách nói:
- Con nhỏ đó sao? Ngươi lấy gì để đổi?
Chỉ thấy Huyền siết chặt Huyền Thiên Tán, chậm rãi đưa lên trước mặt, đanh thép nói:
- Trái tim của ngươi.
- Trái tim ta? Ngươi không muốn ả ta còn sống sao?
Huyền nhếch môi.
- Thế thì dùng ngươi làm thuốc, khóa hồn cô ta lại, sau đó là dùng trái tim để phục hồi cơ thể.
Lúc này, cây Huyết Long bỗng sáng bừng, toàn thân rung lắc dữ dội, trông không khác gì một khuê nữ đang nổi giận.
- Câm miệng!
Vừa quát, nó cũng vừa phóng những giọt máu về phía anh. Huyền lại tiếp tục nhảy nhót, luồn lách qua từng phiến lá máu cũng mở ô che chắn phần nào mưa đạn phía trước.
Tầm nhìn bị Huyền Thiên Tán che khuất, đến khi hạ xuống, kẻ trước mắt anh lần này lại là một gã đàn ông trung niên, mái tóc ngắn ba phân và chùm râu quai nón đầy oai vệ.
- Bố?
Người đàn ông cũng lấy ra Huyền Thiên Tán, rút kiếm chĩa về phía đứa con trai.
- Tao không có đứa con yếu đuối như mày!
Hết câu, ông thẳng thừng quét ngang một đường trong không khí. Kỵ sĩ trẻ chỉ biết đứng im chịu trận, trước ngực sớm đã bị rạch thành một đường ngang rõ rệt, máu tươi bị cuốn theo đường kiếm phun ra như thác. Huyền khuỵu xuống, ngước mắt nhìn người cha nhưng lần này lại là một kẻ khác, thân hình người cha đã biến mất từ lúc nào, mà thay vào đó là dáng hình của một gã thanh niên mặc vest, trên tay là cây Bá Vương Thương quen thuộc.
- Quân, sao anh cũng vào đây rồi?
Quân siết thương, hai hàm răng nghiến chặt, ánh nhùn c·hết chóc hướng về Huyền.
- Đáng ra mày nên c·hết vào lúc đó.
Quân v·út thương, tốc độ vụt lên bất thường. Huyền trong trạng thái thương tổn chỉ kịp đưa kiếm lên đỡ, cơ thể thoáng chốc như Thái Sơn đổ sập, đòn vừa rồi đã đánh văng cơ thể Huyền ra xa hơn mười mét. Lúc này việc chống đỡ còn khó khăn với Huyền chứ đừng nói đến việc phản công. Rồi anh lại chồm dậy, đốt vội bùa trị thương và nhướng mắt về kẻ phía trước. Lần này, nó đã biến thành một cô gái trẻ, làn da ngọc ngà và khuôn trăng mĩ miều cùng với mái tóc hồng thơ mộng.
- Là cậu?
Nhưng cô gái cũng giống hai người trước, lao tới và xổ vào người anh hàng chục đòn taewondo, lại một lần nữa sút bay người kỵ sĩ. Cuối cùng, cả ba cá thể kia đều xuất hiện cùng lúc, bấy giờ anh cũng mới hoàn toàn thông suốt.
Thời điểm ban đầu, khi bất ngờ nhìn thấy người thân của mình, Huyền đã sớm nảy sinh nghi ngờ về những thứ trước mắt, cho đến khi b·ị đ·ánh ngã lần thứ ba anh mới hoàn toàn nghĩ thông. Bởi vốn dĩ sẽ không thể phân biệt được hai gã ban đầu có phải là thật hay không cho đến khi cô bạn thanh mai trúc mã xuất hiện. Thứ mà lấy đi trái tim cô ấy là Luciah, kẻ mạnh nhất của Ma giới. Chỉ một Ma Tâm rác rưởi mà cũng muốn hồi sinh nàng sao?
Lần này Huyền đã thủ thế sớm hơn. Cứ mỗi một cá thể lao tới là một nhát chém, tốc độ chỉ kịp thời lướt qua chưa đầy ba giây, toàn bộ ảo ảnh đều tan biến vào không gian vô định.
Lúc này, Phạm Thái Huyền mới thở dài một hơi, vô thức xoa nhẹ vết rách trước ngực, đăm chiêu nhìn gốc cây đã bị cháy thành một màu đen tuyền. Ngay giữa gốc là một cái lỗ nhỏ, tưởng như có một vòng xoáy mờ ảo sẵn sàng hút mọi thứ vào trong. Anh cẩn thận lại gần vòng xoáy, đánh giá một lượt theo sự cảm nhận của ma lực, cuối cùng là dứt khoát đâm thẳng vào bên trong.
Thế giới trong gốc cây hoàn toàn là một gam màu u ám, bầu trời có một cái xoáy lớn đang kéo dị vật từ bên ngoài vào. Bốn phía xung quanh chàng kỵ sĩ bây giờ là những mảnh cây khô quắm, hàng vạn bộ xương trắng cùng với một mùi tanh hôi cùng cực. Lúc này, vấn đề thắc mắc về một ma giới thứ hai đã được giải đáp. Thật không khó để định hướng như khi vừa bước vào Ma Tâm, phía trung tâm của vùng đất này chính là một vật thể hình tròn, bám lấy nó là cả ngàn vạn những cánh tay nõn nà, vật thể đó liên tục bập bùng hệt như sự co bóp của một trái tim.
- Đến đây thôi, thả Alice ra thì ngươi sẽ là cây Huyết Long còn sống.
Vật thể tròn kia chẳng nói chẳng rằng, lập tức biến những cánh tay nuột nà trở thành một thể gai góc đầy ghê rợn, hướng đầu mũi t·ấn c·ông về phía chàng kỵ sĩ. Chỉ kịp thời nghe thấy một tiếng v·út lướt qua, âm thanh xé toạc cả không gian găm thẳng về đối thủ phía trước. Nhưng một kỵ sĩ thiên tài thì việc tránh khỏi thứ này là điều đương nhiên, tuy nhiên Huyền lại không làm thế mà mở Huyền Thiên Tán đỡ một đòn trực diện. Tiếng kim loại v·a c·hạm đến chói tai, báo hiệu một trận chiến đã thực sự bắt đầu.
Đỡ được một lần, nhưng không có nghĩa là những lần sau cũng có thể. Trái tim liên tục phóng những cánh tay nhọn, và Huyền từ đầu đến giờ vẫn luôn trong thế bị động. Tốc độ t·ấn c·ông của nó ngày càng nhanh, chốc lát đã đẩy lùi người kỵ sĩ thêm vài mét. Suốt đợt t·ấn c·ông vẫn chẳng hề có gì gọi là đổi mới, chỉ đơn giản là một bên công và một bên thủ, mãi cho đến khi chàng kỵ sĩ bị lùi đến hơn năm mươi mét mới bắt đầu phản công. Anh bóp cò và mở ra cánh cổng triệu hồi Ragna.
- Ta đã nói rồi, nhưng ngươi vẫn cứng đầu. Thế thì, nghỉ hưu được rồi đấy!
Dứt câu, anh thu tán ô lại, chạy liền một mạch về phía trái tim, liên tục nhảy sang trái, lại bay qua phải tránh thoát khỏi đường đạn dày đặc. Một bên cánh dang ra, sau đó chắn trước mặt người kỵ sĩ, cố gắng chống đỡ những đòn t·ấn c·ông ngày một dày hơn, kéo gần khoảng cách đến chừng còn mười mét.
Cuộc chiến xem chừng đã dồn về một phía. Phạm Thái Huyền bất chợt vụt lên trên, lật ngược Huyền Thiên Tán, biến nó thành một thanh đại đao khổng lồ chém thẳng vào đỉnh trái tim. Lúc này, toàn bộ vật thể kia bỗng sáng bừng, trông không khác gì đang bị tỏa nhiệt từ bên trong, báo hiệu cho một sự nguy hiểm trong tầm gần. Và tất nhiên là Huyền biết điều đó. Anh đã phòng sẵn cánh đơn để chặn đòn, tuy chịu thiệt hại rất lớn nhưng nó cũng vô cùng hiệu quả. Một đòn này vừa hay có thể cắt sâu vào lớp bọc bên ngoài trái tim, hoàn toàn kết liễu. Bộ giáp cũng vì chịu đòn vừa rồi mà vỡ hơn phân nửa, phần cánh cũng mờ nhạt đi trông thấy.
Lúc này, Alice từ trong trái tim văng ra ngoài, cả cơ thể lộ liễu trước vùng không gian trắng xóa, không gian tung bay như sự giáng trần của một thiên sứ xinh đẹp. Phạm Thái Huyền nhẹ nhàng chạy tới đỡ lấy cô, hai tay dịu dàng nâng cơ thể ngọc ngà rồi từ từ tiếp đất, cũng thuận tiện lột chiếc áo khoác bên ngoài che cho cơ thể lõa lồ kia.
0