0
Hà Nội, vùng đất xô bồ với những mối rắc rối vây quanh. Một nơi có thể gọi là thiên đường của Đại học, cũng là vùng đất thị phi nhất. Một thành phố càng phát triển thì mặt tối của nó lại càng sâu.
Mà Cầu Giấy lại chính là địa điểm nổi bật cho các sinh viên khi đặt chân đến nơi này, một quận hào hoa và đông đúc. Ngay tại một nghĩa trang gần đó, một nhà sáu người vẫn còn đang hì hục đào bới. Hay đúng hơn, là họ đang đào mộ phần của n·gười đ·ã k·huất trong gia đình, đây là một trong những phong tục của người Việt Nam.
Theo “Đại Việt sử ký toàn thư” khi Triệu Đà làm vua ở Nam Việt, đã có nói với sứ giả nhà Hán rằng “mồ mả nhà tôi nay ở Chân Định” tức nhà Triệu đã quan tâm đến vấn đề quy tập mồ mả tổ tiên.
Cải táng hay còn gọi là bốc mộ, sang cát, sang tiểu là một tập tục mà sau khi n·gười c·hết đã ba năm đoạn tang rồi hoặc vài năm nữa, thì người nhà sẽ tiến hành thực hiện. Cải táng tức là đào huyệt mộ lên, nhặt xương của n·gười c·hết, bỏ vào tiểu sành hoặc quan quách rồi đem đi chôn chỗ khác.
Mặt trời sớm đã bị màn đêm nuốt chửng, những tiếng thụt đất liên tục đánh xuống, tạo thành dòng âm thanh dồn dập. Chừng một lúc, thì người đàn ông lớn tuổi nhất ra hiệu dừng lại, bởi vì lưỡi cuốc đã v·a c·hạm với quan tài. Gỗ mục bị xuyên thủng, tới khi lưỡi cuốc rút lên, âm thanh ma sát vang lên kẽo kẹt đến rợn người, hai người phụ nữ trong nhà vô thức lùi lại, cảm giác lạnh lẽo bộc lên trong tâm thức mỗi thành viên.
Bốn người đàn ông chậm chạp mở nắp quan tài, chiếc quan tài bị ngoại lực tác động khiến gỗ mục dần mất đi hình dáng ban đầu. Nó vỡ vụn và mở rộng sang hai bên. Những người bên ngoài chỉ kịp cảm nhận được một cơn khí lạnh thoảng dưới chân.
Quan tài mục sau khi được mở nắp và kéo lên trên, nó giống như có sự sống riêng, bắt đầu xảy ra rung động nhẹ, rồi vỡ dần, mạt gỗ vốn bị ngấm nước đã rơi rụng tứ phía. Bốn người đàn ông dường như chẳng hề để ý, chỉ khấn nhẹ vài cái rồi bắt đầu đưa cái xác ra ngoài, bắt đầu thủ tục cải táng. Những tiếng khấn, tiếng cầu nguyện và âm thanh lách cách của đồng xu vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Tiếp tục trôi qua hai ngày, thông tin về vụ m·ất t·ích của cả một gia đình sáu người vẫn còn đang là một ẩn số, chỉ có khu mộ kia là đã sớm không thấy xác người đâu. Những người xung quanh cũng không coi nặng việc này mấy, chỉ nghĩ là gia đình nọ m·ất t·ích là do về quê sau khi hoàn thành tục cải táng, thậm chí còn vô ý thức, không thèm lấp lại mộ, vì thế cho nên người dân cũng không báo lên chính quyền làm gì. Cùng thời điểm đó, một quán karaoke gần nghĩa trang cũng bỗng dưng không còn bóng người, mà dân chúng cũng chỉ đơn giản cho rằng: Quán này đã bị cơ quan công an bắt giữ toàn bộ nhân viên. Bởi lẽ, nơi đây ngoài mặt là quán karaoke nhưng thực chất lại là một khu kỹ viện, trước sau gì cái ổ nảy cũng sẽ được thời sự đưa tin.
Nghe những thông tin phát ra từ hai gã bợm nhậu nói với nhau, người thanh niên mặc suit trắng khẽ đứng dậy, gọi chủ quán và thanh toán tiền bia, cũng tiện miệng hỏi:
- Anh cho em hỏi, vụ m·ất t·ích kia là như thế nào?
Chủ quán cũng không để ý, trực tiếp trả lời:
- À, vụ này cũng mới hai ngày nay thôi. Ở ngoài nghĩa trang, họ tìm được một ngôi mộ mới đào, bên cạnh là hương khói với tiền vàng cùng một chút bột màu đen. Nhà này chắc là làm lễ cải táng cho người mất.
Rồi anh ta vẩy một đôi đũa xuống đất, tức tối nói:
- Bọn mất nết, nhà tôi ngay đấy, nó còn chả thèm lấp. Sáng dậy thối không khác gì trứng ung.
Người thanh niên bí ẩn lại hỏi tiếp:
- Thế còn quán karaoke?
- Quán đấy à? Chú kệ nó đi, nó là động gái, chắc bị công an dẹp rồi. Anh khuyên chú, muốn tìm gái thì tìm vùng cho bọn nước ngoài, mấy cái đứa kia bệnh lắm, đừng dây vào vẫn hơn.
Người chủ quán xua tay.
Thanh niên kia hiểu ý, gật đầu rồi ung dung bước ra ngoài, tiến đến chiếc xe Harley-Davidson màu bạc trông rất hầm hố. Anh xoay xe, dồn tốc độ chạy về phía nghĩa trang.
Khu nghĩa trang này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng phải, xung quanh bốn phía là tường trắng bao phủ, bên trong là vô số những bia mộ mọc lên chi chít, chỉ có một khu mộ là bằng phẳng hơn hẳn. Có lẽ đây chính là khu cải táng mà người ta nói.
Người thanh niên chậm rãi để ý xung quanh, cảm nhận âm khí một cách rõ ràng. Nơi này là nghĩa trang, đáng lẽ phải có rất nhiền linh hồn vất vưởng ở đây nhưng không, nghĩa địa này chỉ trừ một tia âm khí nồng đậm ra thì không cảm nhận được bất kỳ linh hồn nào cả. Mà tia âm khí kia không những dày đặc, thậm chí nó còn tạo thành hình dáng là những làn khói đen như hắc ín vất vưởng trước mặt người đàn ông, và đương nhiên là chỉ có mình anh ta nhìn thấy.
- Ngạ quỷ?
Người thanh niên suy nghĩ một hồi, cũng xem xét kỹ càng về dụng cụ để lại. Đây quả thật là những đồ dùng cần thiết cho cải táng, không những thế, nó còn chi tiết hơn bình thường. Bên cạnh còn có tờ sớ, và đặc biệt là không có một quyển kinh khấn, điều này đồng nghĩa với việc người trong nhà cũng có một người làm thầy cúng. Vậy thì bỏ quên ngôi mộ này là điều không thể. Nếu suy đoán của anh ta là đúng, thì câu chuyện sẽ diễn biến theo một hướng duy nhất. Đó là người đã mất bị ngạ quỷ xâm chiếm trước khi c·hết hẳn, và người nhà đã chôn một con quỷ xuống. Do nơi đây linh hồn quá nhiều nên hắn có thể thoải mái ăn uống, cho đến khi hoàn toàn ăn hết. Chịu đói suốt vài năm trời mới được đào lên, vì thế hắn sẽ ăn sạch từ thể xác đến linh hồn, quán karaoke xấu số và người nhà đã trở thành bữa buffet đầu tiên cho con quỷ đói.
Người đàn ông từ từ lấy vỉ kẹo cao su từ trong túi, bình tĩnh đưa lên miệng, cũng thuận tay giúp lấp cái hố kia rồi trở ra khỏi nghĩa trang. Người này tên Nguyễn Anh Duy, cũng là một vị Ma Long kỵ sĩ. Chỉ thấy anh ngồi lên xe, tay gạt cần làm lộ một chiếc la bàn trông có vẻ cổ quái. Kim la bàn vẫn bất động, không có bất kỳ một biến động nào xảy ra như dòng khí đen hay điều gì khác. Duy tặc lưỡi:
- Chạy rồi?
Sau đó anh cũng khẽ nghiêng đầu, nhún vai tỏ vẻ không liên quan rồi vặn mạnh tay ga.
Tại quận Đống Đa vào hơn chín giờ tối. Trong một tòa cao ốc lúc này vẫn còn đang sáng điện, hay nói đúng hơn là chỉ có một tầng là còn ánh sáng. Một người đàn ông vẫn còn miệt mài trước màn hình máy tính. Để nói về thanh niên này, anh ta tên là Hiệp, là một nhân viên văn phòng bình thường trong một công ty cũng bình thường không kém.
Năm đó, Hiệp rời quê nhà để lên thành phố học, cố gắng vất vả bao năm nhưng đổi lại vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng ngày nào cũng phải tăng ca với mức lương trên sáu triệu. Năng lực có hạn nên cũng chỉ có thể trông cậy vào chút sức lực nhỏ. Và ngày hôm ấy cũng giống như bao ngày khác, vẫn là một ngày dài và mệt với khối lượng công việc cao như núi.
Gia đình đã không còn ai, không có vợ con cũng chẳng có bạn bè. Hiệp cả ngày chỉ chìm trong công việc, áp lực lại càng nhân đôi. Từ ngoại hình sớm đã thấy rõ được, người đàn ông ấy trở nên tiều tụy như nào. Hốc mắt sâu hoắm, và cơ thể dường như chỉ còn da bọc xương.
Lúc này cũng quá mười giờ đêm, Hiệp lững thững bước vào nhà vệ sinh trước khi xuống hầm lấy xe về nhà. Chỉ khác ở chỗ, ngày hôm nay công ty trông có vẻ hơi kinh dị. Ánh đèn bắt đầu chớp tắt, thậm chí anh còn nghe được vài mạch điện đang dẫn cháy, bất cứ khi nào cũng có thể sinh ra h·ỏa h·oạn. Nhưng với một người chán đời như Hiệp, anh cũng chẳng quan tâm. Áp lực từ công việc đã dồn nén người đàn ông đến mất cả lý trí, mặc kệ mọi điều bất lợi có thể xảy đến, bước vào nhà vệ sinh như bình thường.
Trong các trường hợp thường thấy của mấy bộ phim ma, nhà vệ sinh thường là nơi có nhiều âm hồn xuất hiện nhất, những vụ t·ự s·át, bắt nạt hay thậm chí là giấu xác hầu hết đều là nhà vệ sinh. Một nước tiên phong trong cái sự kinh dị của nhà vệ sinh này là Nhật Bản, nơi đó còn có một truyền thuyết đô thị về những âm hồn dạng này. Ánh đèn nhà vệ sinh càng chớp nhanh và dồn dập, tầm nhìn Hiệp cũng dần hóa hư ảo, mọi thứ dường như có thể biến mất bất cứ khi nào. Trong lúc anh còn mơ hồ thì những tiếng gào thét như truyền lên từ dưới lòng đất sâu thẳm cứ ù ù bên tai.
Không gian chợt lặng thinh, giống như bất kỳ một chuyển động nào cũng có thể phát thành thứ âm thanh rùng rợn và to lớn, làm vỡ tan trái tim kẻ yếu đuối. Hiệp cũng bắt đầu sợ, một người đàn ông có thể nói là bất cần đời lại đang dần trở nên sợ hãi trước một điều bí ẩn. Anh cảm nhận rõ lông tơ bản thân dựng đứng và thô ráp, da gà phủ khắp thân, từ giữa sống lưng xộc thẳng lên não một cơn khí lạnh đến điếng người. Ngồi trong không gian hẹp, hai chân run rẩy dần cứng lại, Hiệp run đầu, cố gắng dùng chút can đảm cuối cùng để áp tai về phía cánh cửa vô định.
Tiếng gào thét ngày một rõ, đằng sau cánh cửa là những tiếng đập mạnh, khung sắt sau mỗi cú v·a c·hạm thì lại lõm sâu hơn một chút, nhìn kỹ thì vết lõm đó có hình của một bàn tay thô thiển.
Sợ hãi và hoảng hốt, hai trường cảm xúc tiêu cực luôn giằng xé Hiệp, tâm trạng đã nằm cạnh bờ vực của tuyệt vọng thì nay lại càng được khuếch tán mạnh hơn. Cặp mắt anh trắng rã, trợn ngược vì sợ. Thình lình, một dòng chất lỏng đỏ thẫm từ bên kia cánh cửa tràn vào, nó nhớp nháp và tanh hôi khó tả. Thứ chất lỏng kia nhầy nhụa, bám dính lên chính đôi giày da đen bóng của gã đàn ông. Hiệp cố nhấc chân, dịch lỏng kia vẫn muốn bám lấy đôi giày nhỏ, kéo dãn và dàn thành những sợi dịch mỏng trên nền. Vẫn chưa kịp kéo quần, anh ta bất ngờ đổ ngửa ra sau, chiếc sơ mi trắng nhanh chóng bị máu đỏ dưới đất nhuộm kín, cơ thể Hiệp lại càng nhầy nhụa, máu cũng bám chặt lên làn da mịn của anh nhân viên văn phòng.
Chỉ kịp nghe thấy một tiếng thụp, lại là một chất lỏng nhỏ xuống đầu anh nhân viên. Liên tục là ba đến bốn giọt cùng lúc, cảm giác không khác gì đang ngồi trong một căn nhà dột giữa cơn giống tố cả đêm. Hiệp chợt hét lớn lấy bình tĩnh, rồi anh cũng cố nuốt xuống một ngụm nước bọt, đầu run rẩy một hồi mới ngước lên trần.
Đó là một bàn tay ướt đẫm, thứ dịch trên đó vẫn luôn chảy xuống mặt anh. Trong màn đêm không rõ là máu hay bùn nhưng với mùi tanh và hôi thế này thì phần lớn là máu. Anh dần thở gấp, vốn bản thân đã rất sợ ma rồi nên khi nhìn cảnh này, cùng với tâm trạng đang xuống dốc càng khiến anh thêm điên loạn. Người đàn ông chỉ kịp nín thở, không dám nhìn mạnh về thứ trên trần nhà, tâm trạng cũng không khỏi sốt ruột hơn.
Thế rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, tâm trạng anh thanh niên công sở từ sợ hãi một cách thuần túy chỉ trong hai giây đã trở nên điên dại. Không phải bởi vì bàn tay máu kia, mà là thứ xuất hiện bất chợt ngay sau đó, một gương mặt quái đản. Đó là nét mặt của một cô gái, nhưng lại trông rất ghê rợn. Tuy ngũ quan có đủ nhưng hai con mắt bên to bên nhỏ, bên nổ bên lép, tổng thể gương mặt giống như bị acid tạt vào, chảy xệ kéo dài chừng cả cây số. Mái tóc rối và bết, kết hợp làn da tái nhợt khiến người con gái càng thêm kinh dị. Cặp môi khô và héo đến mức lộ cả hàm răng, kéo theo cái lưỡi rách cứ lê thê dưới cằm. Chiếc lưỡi trông có vẻ “quyến rũ” kia chợt lướt qua gò má Hiệp, làm cả đầu tóc dựng đứng, trên đỉnh không khỏi nhìn thấy một làn khói trắng mờ mờ, trông như một đứa trẻ bị nhát ma đến ngơ người.
Hiệp lại hét to lần nữa, nhưng tiếng hét này không phải là tiếng hét lấy bình tĩnh, mà là tiếng hét cứu mạng. Bởi vì, cô gái kia bất thình lình chúi người vào, hai tay sà xuống chực tóm lấy anh. Chàng công sở vội đẩy cửa chạy ra ngoài, hớt hải đến quên cả kéo quần. Bộ dáng ở truồng móc nối theo chiếc quần Âu đen cứ kéo dài suốt đoạn đường hành lang.
Đương nhiên là chiếc quái vật kia sẽ không bỏ qua cho miếng mồi ngon này. Ả cũng lao theo chàng trai với một dáng đuổi quái gở. Đó là dáng bò ngược với cái đầu có thể xoay 360 độ. Mỗi bước chân nó bò qua, nền nhà đều lưu lại một v·ết m·áu đặc sệt, tốc độ di chuyển linh hoạt hệt như một con nhện khổng lồ chạy loạn. Chỉ nghe thấy tiếng róc rách của nó, hệt như những âm dế kêu vào mỗi đêm ở quê nhà. Con quỷ cứ chạy chừng năm bước lại nhảy nước đại một lần, nếu không bám vào trần nhà thì là tường dọc, dường như chẳng bao giờ thấy nó đi trên nền đất như một con người.
Hiệp chạy được một đoạn thì bị dồn đến ban công, anh quay đầu lại, nhìn con quỷ gớm ghiếc đã không đứng được nữa, cả người đổ dài trên nền đất lạnh, chiếc quần vẫn kéo lê dưới đầu gối. Tiếng nước chảy róc rách vẫn vang bên tai, con quỷ bò dồn ra trước mặt. Nó bắt đầu đứng thẳng, tự mình tinh chỉnh lại cái đầu vẹo, gương mặt xệ và những khớp xương vốn đã nằm sai so với vị trí ban đầu.
Người đàn ông hít một hơi sâu, hoảng hồn nhìn về phía con quỷ. Nếu là bình thường, một cô gái ăn mặc thiếu vải, chỗ lộ chỗ che như này sẽ khiến gã này ngượng đến đỏ mặt, thậm chí là thèm thuồng như con sói hoang. Mà kẻ này lại khác, tuy cũng mặc đồ rách, một bên ngực bị lộ hẳn ra ngoài do áo rách nhưng lại nhợt nhạt, góc dưới cùng của quả đào nguội lạnh đó lại đang trong quá trình phân hủy, để chìa ra hẳn một nhúm thịt, thậm chí còn nhìn thấy được cả xương sườn bên trong. Lúc này, cái đầu nó lại xoay tròn, để lộ hàm răng sắc nhọn ngay sau gáy, trên đó vẫn còn nhỏ xuống vài giọt máu còn tươi nóng. Trong răng nanh là miếng thịt còn sống nguyên, hay chính xác hơn là phần cánh tay kéo dài đến bả vai của gã bảo vệ dưới lầu do chiếc áo sơ mi, cầu vai và thẻ bảo vệ vẫn còn mắc bên trên.
Lại một tiếng hét nữa, anh cũng bò ngược giống con quỷ, lùi càng ngày càng sát ban công. Cặp đồng từ co rúm nhìn về phía trước, nước mắt và mồ hôi sớm đã hòa vào nhau từ lúc nào, gào thét cầu mong một thế lực nào đó sẽ giúp mình thoát khỏi cơn ác mộng này.
Cầu được thì ước sẽ thấy, một bóng hình thanh lịch dần hạ cánh từ lầu trên xuống ban công kia, kèm theo đó là ánh đèn mờ ảo rọi theo cùng với nền nhạc du dương không khác gì vừa mở màn một sân khấu lớn. Tốc độ tiếp đất thật mềm và nhẹ, giống như là một vị thiên sứ đang chao liệng giữa bầu trời đêm. Chiếc áo choàng trắng theo làn gió thổi phất phơ sau lưng chàng trai, trên mặt là chiếc mặt nạ cùng màu và làn tóc đỏ rực. Anh ta mặc một bộ vest trắng, lót sơ mi xanh và nơ đỏ bên trong, trên tay còn cẩn thận đeo găng cùng màu và đôi giày da đen bóng. Trước ngực cũng là một nhánh hoa hồng xanh thẫm, bộ dáng tiếp đất sau đó cúi người một cách thanh lịch càng khiến gã ta thêm quý phái.
Người này không ai khác chính là Duy, gã Ma Long kỵ sĩ vừa mới nghe ngóng về vụ m·ất t·ích bí ẩn của cả một gia đình.
- Thưa quý ông và quý bà! Trình diễn xin được bắt đầu.