Hiệp ngước lên, dần choáng ngợp trước kẻ này, hay đúng hơn là dòng suy nghĩ: Tên này bị úng não à?
Nhưng nỗi sợ sớm đã lấp đầy tâm trí anh, cả cơ thể nhanh chóng phản ứng với sự kiện vừa rồi, vội thu người lùi lại thêm vài bước.
Duy vẫy tay trước ngực, khẽ lùi một chân rồi nhún như thể đang chào khán giả. Sau đó là liếc Hiệp một cái, nhắc nhẹ:
- Quý ông đây xin hãy giữ chút tôn nghiêm cho buổi trình diễn. Ngài có hơi khiếm nhã rồi.
Hiệp nhìn theo ánh mắt Duy, anh thấy bản thân quả thật là có hơi quá lố khi ngay cả quần vẫn chưa kịp kéo lên. Người đàn ông vội kéo quần, cố gắng làm cho bản thân thật chỉnh tề rồi theo phản ứng chạy ra sau Duy, không dám liếc con quỷ lấy một cái. Mà con quỷ thấy miếng mồi được cứu thì cũng tức đến biến dạng, cái miệng máu sau gáy bắt đầu lộn ngược, đẩy lên giữa trán người đẹp. Nó rùng mình, cặp mắt không cân xứng bắt đầu chảy xệ, kéo lên kéo xuống một cách xộc xệch, có vài phần tế bào vì bị giao động mạnh mà rơi vụn như tuyết.
Duy nghiêng đầu với Hiệp, tỏ vẻ rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa, sau đó nhếch mép, cười nhẹ:
- Thật hào nhoáng.
Anh đẩy cây gậy lên phía trước, khẽ vặn. Ngay tức khắc, cây gậy được tách làm đôi, biến thành một thanh kiếm mỏng và sáng bóng. Hiệp thấy Duy bước chầm chậm về phía con quỷ thì như chịu cú sốc, bất ngờ ngã ngửa, nằm dài trên đất và b·ất t·ỉnh từ khi nào. Còn về phía chàng kỵ sĩ, anh đi lại một cách khoan thai, hai tay còn dơ ngang giống như đang biểu diễn một màn ảo thuật kinh điển.
- Quý cô, hãy tận hưởng buổi biểu diễn đầy kích thích này.
Dứt lời, cơ thể Duy như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, chốc đã đứng sau lưng con quỷ. Cả cái đầu chầm chậm rơi khỏi cổ, chỉ thấy Duy múa kiếm vài đường làm màu mới tra lại trong vỏ, cũng tiện tay đốt vài con Mê Điệp.
Tưởng sẽ diệt nó một cách nhanh gọn nhưng con quỷ không dễ c·hết như thế. Cái đầu bị cắt lìa kia bỗng mọc ra cả chục cái xúc tu tởm lợm, chốc lát đã nối lại với cơ thể không đầu, tiếng suối chảy lại vang lên róc rách.
Duy ngượng đến đỏ mặt, đưa tay gãi gãi sau gáy:
- C·hết thật, làm lỗi rồi. Sau vụ này khán giả sẽ nhớ mãi cái khoảnh khắc chém không c·hết kia.
Vốn dĩ con quỷ đã bị diệt, nhưng sự cố này phải nói đến sai lầm của chàng kỵ sĩ hào nhoáng. Vốn khi diệt quỷ thì linh hồn chúng sẽ mãi bị phong ấn trên thanh gươm người kỵ sĩ. Chính xác mà nói là những thanh kiếm sau khi biến đổi, còn thanh kiếm ban đầu cũng chỉ là một vỏ bọc cho thứ sức mạnh cao cấp kia. Do là thanh kiếm bình thường nên cần phải thanh tẩy âm khí định kỳ và vị kỵ sĩ đó lần này lại quên thanh tẩy khiến cho khi diệt quỷ sẽ không còn mấy hiệu quả.
Con quỷ cũng không cần che giấu nữa, nó bắt đầu biến đổi, làm lộ ra nguyên hình vốn có. Đó là một gương mặt trắng bệch, không có ngũ quan. Mái tóc dài được búi lên gọn gàng và thay vào cơ thể thối rữa đó là bộ trang phục đỏ thẫm, nhìn lướt qua trông không khác gì mấy bộ cổ trang Trung Quốc mà các đại hiệp phim Kim Dung hay mặc. Cánh tay con quỷ dần cứng cáp và chi chít gai nhọn, cong gấp khúc trông như càng của bọ ngựa. Mà gương mặt không chỉ không có ngũ quan mà còn phẳng và sáng như một tấm gương phản chiếu, nhìn trông giống đeo mặt nạ hơn là gương mặt vốn có của một con quỷ. Nó không nói, nó cũng không làm bất kỳ hành động kỳ lạ nào ngoài việc thể hiện khả năng bẻ khớp trước mặt vị kỵ sĩ. Con quỷ áo đỏ lắc lắc cái đầu, hai càng co duỗi theo nhịp, t·ấn c·ông thẳng về phía trước một cách ngây dại.
Chỉ thấy Duy ngả người cười giòn, một tay che nửa mặt, vô tình để lộ nụ cười đầy ma quái và c·hết chóc. Tiếng cười giòn và vang, trong thứ âm thanh đấy còn văng vẳng chút tạp âm sột soạt của các dòng nhạc ballad, pha trộn với rock và pop, thậm chí nếu nghe kỹ còn có cảm giác như tiếng đàn bầu hát xẩm, day dứt và ghê rợn tạo thành điệu cười ám ảnh.
- Thật hào nhoáng.
Duy lại tuốt kiếm, nhưng lần này mũi kiếm lại đâm xuống nền nhà lạnh ngắt. Dưới chân anh đã xuất hiện một vòng tròn với hàng trăm ký tự kỳ lạ, không giống chữ Rune cổ của người Bắc Âu, cũng không mang một nét Hán tự cổ nào, đây là một ngôn ngữ hoàn toàn mới, thứ mà sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên thế giới này - ngôn ngữ của Rồng. Thanh kiếm cắm xuống ngay giữa vòng tròn, chính xác hơn thì là tra chìa vào ổ khóa. Duy khẽ vặn, vòng tròn mờ ảo kia cũng dần chuyển động. Chỉ kịp nhìn thấy mặt đất nổ ra một luồng sáng tinh khôi, bao phủ dưới chân người kỵ sĩ. Từ trong vòng tròn, thứ liên tục bay ra là những mảnh giáp, nó lơ lửng trước Duy vài vòng rồi nhanh chóng rót xuống cơ thể anh.
Một vị kỵ sĩ lại xuất hiện - Thần Đằng Naran.
Bộ giáp Naran mang một màu đen huyền bí, giáp ngực và hai vai đều mang họa tiết của một bộ răng thú sắc lạnh. Phần bọc tay còn được trang bị thêm hai cái móc nhỏ, phù hợp để phóng ra móng vuốt, phục vụ chiến đấu trong không gian hẹp. Sau phần bụng chân là một bánh răng nhỏ, thích hợp cho chiến đấu đường dài để tiết kiệm sức lực. Tại những vị trí khớp nối được liên kết bằng những sợi xích cỡ nhỏ, giúp bảo vệ kỵ sĩ một cách tuyệt đối. Phần mặt nạ thì cũng tương tự như bao kỵ sĩ khác, là gương mặt của một con ác long, chỉ là nét hài hòa của ác long lại có sự thay đổi lớn. Nếu nói đây là gương mặt của rồng, vậy nên nói nó là nét gầm rú của một con sói cô độc thì đúng hơn. Bộ giáp thành hình, ở giữa ngực người đàn ông có một huy hiệu hình đồng hồ cát, nó bất chợt xoay một vòng, thời gian cũng bắt đầu đếm ngược từ 60 giây.
Con quỷ chỉ chững lại một nhịp, vẫn không phát ra tiếng, kêu lên róc rách rồi tiếp tục t·ấn c·ông. Mà Duy vẫn giữ điệu dáng cũ, tỏ ra thật thanh lịch, thậm chí còn cúi chào con quỷ trước khi chiến đấu.
- Chiến đấu thật hoành tráng nào.
Anh lại xoay kiếm, thanh Lang Kiếm tít giữa không trung. Không gian xung quanh dần thành hình của một con rồng châu Á nhưng lại đầy gai góc, thoạt nhìn giống như được xếp cân xứng bằng kim loại. Bước lên lưng rồng, Duy đưa tay vẩy chiếc sừng trên mặt nạ, làm ra vẻ giống như đang cụp mũ cúi chào.
Chủ nào tớ nấy, thú cưỡi của Duy cũng thật “hào nhoáng”. Nó trước khi chiến đấu còn đưa chủ nhân xoay tròn một vòng, miệng khè lửa trắng sang hai bên để thị uy rồi mới lao v·út về phía trước.
Ngạ quỷ bị cự long cắn ngang, cơ thể lập tức bị chia làm hai. Nửa dưới theo quán tính về tốc độ lúc đầu mà chạy thêm gần chục mét nữa mới đổ gục. Nửa trên thì thuận theo vết cắn mà trôi ra ngoài cửa kính, vất vưởng giữa không trung ở độ cao của tòa nhà hai mươi tầng.
Tưởng chừng con quỷ sẽ hoàn toàn c·hết đi, nhưng cơ thể đó lại ngoan cường đến lạ. Hai càng chỉ lặng lại một chút, rất nhanh đã lấy lại ý thức, vung càng về phía Naran. Thế nhưng, một người là kỵ sĩ, thậm chí còn là thiên tài với độ tuổi mới ngoài hai lăm mà đã leo lên vị trí cấp cao thì việc phản ứng trong chớp mắt cũng chỉ là chuyện thường.
Chiếc càng bị chặn lại bởi thanh Lang Kiếm dưới cổ Duy. Anh thuận thế hất ngược, tay kia còn khẽ vuốt cằm con quỷ, làm ra vẻ một vị công tước đang trêu đùa cô hầu gái ngây thơ.
- Quý cô đây làm vậy là khiếm nhã quá.
Duy nhảy ngược người lên, xoay một vòng trong không trung rồi sút văng cái cơ thể nửa vời kia. Lang Kiếm theo đà tít một vòng, lướt ngang cổ ngạ quỷ. Phần cơ thể còn lại thì tiếp tục bị con rồng gặm rồi dí xuống nền kính cường lực của tòa nhà.
Bầu trời đen thẳm chợt lóe lên một luồng sáng rồi vụt tắt. Cả nửa cơ thể đã bị rồng sắt bào mòn trước khi cả người và rồng tiếp đất. Chiếc mặt nạ kính cũng rơi xuống ngay sau đó, thời gian trừ vừa đủ 25 giây.
Duy thả lỏng, trả bộ giáp lẫn con rồng về lại không gian của nó, khẽ vuốt mái tóc đỏ rực:
- Vừa tròn hai lăm, thật hào nhoáng.
Duy phe phẩy cánh tay dính bụi, thổi nhẹ xem chừng như chẳng có gì to tát, tra lại thanh kiếm vào vỏ, xoay lấy một vòng làm màu rồi mới tiến đến chiếc Harley-Davidson màu bạc. Dắt kiếm lên xe, sau đó vít ga chạy theo hướng đông.
- Một nhiệm vụ đầy màu sắc. Làng Vũ Tinh...
Tiếng xe máy nổ vang cả khu phố, điệu cười đầy ma ám và c·hết chóc lại vang lên.
- Chiến đấu thật hoành tráng nào.
Bánh xe lăn tròn, trên con đường mòn và hẹp, cỏ cây liên tục nhảy múa. Mỗi khi Nguyễn Anh Duy đi qua, từng tán lá đều đung đưa nhẹ nhàng, dịu dàng và nhịp điệu như đang chào đón vị vua tài đức của mình. Mà tiếng nhạc ballad cũng vang nhẹ trên chiếc siêu xe. Chỉ là điệu cười được lồng trong nền nhạc tthanh bình đó lại trái ngược hoàn toàn, là một cảm giác ghê rợn và gớm ghiếc.
Chiếc Harley-Davidson bon bon trên cung đường Cổ Linh, hướng chạy dẫn thẳng đến thành phố Hạ Long, theo sau là một chiếc Bugatti Veyron màu trắng cũng chạy đều trên cung đường này. Trong một ngày xuất hiện hai chiếc siêu xe đắt đỏ càng khiến những người xung quanh dồn xuống một ánh nhìn ngưỡng mộ và ganh tị.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Duy dần giảm tốc độ, lùi xuống ngang hàng với chiếc siêu xe trắng tinh. Anh ra hiệu với người trong xe, bấm còi rồi gõ kính. Rất nhanh, chiếc Bugatti Veyron đã có phản hồi, người đàn ông có mái tóc dài quá cằm nói vọng ra.
- Có chuyện gì?
- Anh lúc nào cũng như vậy. Tiểu thư à!
Duy hò lớn.
Sở dĩ anh gọi người đàn ông trong xe như vậy là bởi vì nét mặt của anh ta. Một người đàn ông nhưng lại có làn da mịn màng, thư sinh. Cặp mắt to dài cùng sống mũi cao và lông mày hình lá liễu, cộng thêm việc anh ta để tóc dài càng khiến vẻ ngoài trông như một cô gái xinh đẹp. Điểm duy nhất để phân biệt là cơ thể vạm vỡ với những khối cơ săn chắc, cứng cáp và rõ nét đến từng đường vân kia. Lúc này, chiếc vòng gỗ đào trên tay người đàn ông lên tiếng.
- Huyền, mặc kệ anh ta, mau đi thôi.
Theo tự nhiên, mỗi lần chiếc vòng gỗ nói thì Phạm Thái Huyền đều đưa tay lên, không phải vì giọng quá bé mà là do sự tôn trọng và quan tâm với âm thanh trên đó. Huyền nhoẻn miệng, liếc sang Duy chừng vài giây thì hạ tay trái xuống, chực kéo cửa kính lên.
- Ấy ấy, vội thế anh giai?
Duy ra hiệu ngăn lại, sau đó hướng âm thanh về phía chiếc vòng:
- Quý cô đây có vẻ không vui với tôi nhỉ? Sẽ thế nào nếu tôi mời cô một bữa cơm sau khi trở về?
Huyền tặc lưỡi, anh xua tay với Duy, cũng kéo cửa kính lên trên rồi mới đạp mạnh chân ga. Trước khi đóng hoàn toàn ô cửa còn kịp nói xoáy đối phương:
- Tôi có việc, xin phép đi trước. Anh chàng màu mè.
Chiếc Bugatti Veyron rồ ga, tốc độ trong chớp mắt bỏ xa Duy, chỉ để lại làn khói nhiên liệu phả xuống mái tóc rực cháy. Người đàn ông hơi bĩu môi, cũng vít nga ngay sau đó.
- Chỉ nói có mấy câu thôi mà!... Mà anh trước sau gì cũng gặp tôi thôi...
Trên đoạn đường cao tốc bên cạnh, có một chiếc xe 45 chỗ đang chạy theo hướng hai người, đằng sau là dòng chữ “xe hợp đồng”. Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đang hướng mắt về hai chiếc siêu xe ban nãy. Trong lòng thầm than: ăn lương nhà nước không biết bao giờ mới có tiền mua siêu xe đây. Người này vừa than, cũng thở dài với sự nghiệp bản thân. Suốt bao nhiêu năm làm việc, mãi anh mới có dịp đi du lịch cùng một vài đồng nghiệp và gia đình trong ngày nghỉ phép. Thời gian cho quan chức nhà nước đều rất eo hẹp, sống hoàn toàn đều dựa vào nhân dân. Người ta cũng có câu về các anh cán bộ: “Ăn cơm Đảng, mặc áo dân” quả không sai.
Người này không ai khác chính là viên cảnh sát Trung. Nhưng lần đi “công tác” này chỉ đơn thuần là thỏa mãn bản thân, không hề có chút thông tin gì về công việc. Bởi những thành tích anh mới đạt được, không những được thưởng lớn mà còn được thăng chức. Chuyến đi này nói trắng ra thì là một buổi “chữa lành” sau bao ngày làm việc mệt mỏi.
Mà Huyền đang trong chiếc siêu xe lúc này cũng bị chiếc vòng gỗ trêu chọc ngược lại:
- Sao? Cậu ghen à?
Huyền hơi ngượng, anh hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh và hạ cửa kính xuống, để cho không khí bên ngoài làm dịu cái không gian ngột ngạt, làm mát đi cái máy nóng bừng trên gương mặt nữ tính.
- Không! Không ghen.
Anh lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe trắng lại chạy nhanh hơn nữa, lướt qua cỏ cây ven đường như một cơn lốc từ ngoài đại dương.
0