Nhật Bản, đất nước xinh đẹp với những nền văn hóa từ lâu đời vẫn còn giữ đến ngày nay. Là một vùng có rất ít c·hiến t·ranh, cho nên điều kiện về kinh tế lẫn con người luôn phát triển nhanh hơn nhiều nước khác trên thế giới. Nhật Bản cũng là đất nước phát triển mạnh về du lịch bởi những kiến trúc mang đậm nét phương tây, xen lẫn vào các công trình phong kiến xưa. Mà trong đó, Kyoto là nơi được cho là một Edo giữa thời hiện đại - thành phố huyền ảo và đầy hoài niệm.
Trên một ngọn đồi cách trung tâm thành phố khá xa, có một căn biệt phủ bị làn sương sớm bao bọc qua nhiều năm làm nơi đây vô cùng ẩm ướt. Lúc này, trong gian chính là một gã đàn ông già dặn, chừng đã gần bốn mươi, dáng hình như tượng, râu chùm mắt ác, tựa như một vị hung thần. Hắn ta ở trần, trên eo là hai thanh kiếm nhật lần lượt là katana và wakizashi, nhìn qua cũng có thể mường tượng được đây là trường phái Nhị Thiên Nhất Lưu của sư tổ Miyamoto Musashi. Hắn tuốt thanh katana ra khỏi vỏ, ngồi xuống một cách thư thái, từ tốn đặt bao kiếm bằng trúc sang một bên. Thận trọng giữ chắc thanh kiếm trên tay, hắn đưa thanh kiếm lên cao, giơ ra chỗ sáng, cẩn thận quan sát thứ ánh sáng tán xạ từ lưỡi kiếm lên tới mũi. Sau đó là dùng một bao nhỏ màu đỏ, trong đựng bột đá, lau hết dầu cũ phủ lên lưỡi kiếm và dùng loại giấy dày của Nhật Bản để lau lại lần nữa. Hắn cũng làm tương tự với thanh wakizashi, cẩn trọng như những đứa con của mình.
Chừng một lúc, gã samurai kia xốc cả hai thanh kiếm đến trước gian chính, giắt lên eo thật chỉnh tề, cũng cẩn thận điều chỉnh lại trang phục. Cả hai thanh gươm đều được trang bị những mảnh ngọc trắng ngà, kết hợp với bao kiếm bằng trúc được mài đến trong suốt càng khiến thanh kiếm thêm sáng chói. Lúc này, trên phần kiếm cách mới được tia nắng sớm chiếu qua, họa tiết trên vừa hay in xuống lưỡi kiếm một cái tên vừa lạ mà cũng vừa quen - Muramasa, kẻ tạo ra những thanh quỷ kiếm.
Ngôi nhà mà hắn đang ở có một phong cách khá là cổ điển. Đây là ngôi nhà mang hướng quý tộc cổ còn được gọi là machiya. Căn nhà còn có một hoa viên nhỏ, trong hoa viên được trang trí vài cây anh đào đã tàn hoa sau mấy tháng hè oi bức và những chiếc lồng đèn giấy. Ngay tâm điểm là một hồ nước, giữa hồ lại là cây anh đào lớn hơn hẳn, thay vì nói là hoa viên thì hãy gọi nơi đây là một đảo anh đào thu nhỏ có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Phía xa xa trong đảo còn được điểm thêm một hòn non và những trụ nước nhỏ liên tục chảy như thác, bên cạnh có một lũy trúc thanh cao, mảnh mai. Đối diện với hoa viên là một bãi sân rộng rãi và không có lấy một vật dụng, ở mép tường còn được gán thêm hai hàng binh khí, chủ yếu là kiếm.
Quay trở về với gian chính thì ngay giữa gian nhà là bàn tiếp khách, bên trái là tivi và bên phải là những món đồ truyền thống của người Nhật. Trên đó trưng bày một thanh gươm đen bóng, ngay phía dưới là bộ mũ giáp samurai cổ cùng chiếc mặt nạ Oni. Hai bên xung quanh là những chiếc quạt giấy nhỏ chỉ bằng bàn tay. Ngoài cửa cũng được treo thêm đèn lồng giấy cùng vài chiếc chuông gió bằng thủy tinh.
Người đàn ông ngồi xuống chiếc bàn tiếp khách, cẩn thận rót trà, chậm rãi tận hưởng không gian thanh tịnh của sớm mai. Cùng lúc đó, một người phụ nữ cũng từ trong nhà bước ra, trên thân là chiếc kimono màu hồng đào, bên trên là những họa tiết gợn sóng và chiếc obi sẫm màu giắt ngang bụng. Chỉ thấy người phụ nữ bước đi thật nhẹ nhàng, khoan thai, hai tay cẩn thận, chậm rãi từng chút một để đưa cho vị samurai lá thư vừa được gửi đến.
Người kiếm sĩ trực tiếp đốt thư, tro tàn rơi xuống chiếc bàn vừa vặn tạo thành những dòng chữ ngay ngắn, hay đúng hơn là thứ ngôn ngữ của Rồng. Đúng, người đàn ông đó là Sengo Tachi, cũng chính là một Ma Long kỵ sĩ.
Chỉ thấy hắn ta đặt ly trà xuống, khoan thai bước ra sau nhà, chiếc nhẫn trên tay trái vừa vặn phát ra thứ hào quang nhàn nhạt, giống như một cách cổng công nghệ. Tachi quay lại với người phụ nữ:
- Lần này anh phải tới Việt Nam, có thể là nửa tháng, em nhớ cẩn thận.
Người phụ nữ gật đầu, trước khi Tachi bước vào cánh cổng còn kịp trao xuống một nụ hôn ngọt ngào.
- Đi đường cẩn thận nhé! Anh yêu.
Ngày 5 tháng 7 Âm lịch, tại thành phố Hạ Long.
Hạ Long là một thành phố xa hoa và nhộn nhịp. Cứ mỗi khi đêm đến là các ánh đèn lại sáng lên, thậm chí còn làm nổi bật cả nền trời đen thẫm. Trên cung đường quốc lộ là hàng tá những dãy đồ ăn đêm, các cô đào chào khách, những tay chơi cứ lảng vảng, đánh võng trên chiếc xe độ. Hai bên xung quanh lần lượt là những cột đèn mờ ảo, đường phố vừa vắng cũng vừa ồn ào. Phía xa hơn còn đang vọng lại tiếng nhạc xập xình của vũ trường, những cô nàng trắng trẻo, đầy đặn béo tốt như Dương phi đang mỗi người một sân khấu nhảy múa, kéo theo đó là hàng tá những tay chơi liên tục tips tiền qua cách giao môi. Quay về với đường phố nhộn nhịp, các cô đào tiếp tục hành nghề, hễ cứ thấy có tên nào hơi liếc mắt về phía mình thì nhanh chóng ra giá, chẳng mấy chốc mà có người được chọn.
Mà cũng cùng thời điểm đó, ngay gần khu cảng có hai gã đàn ông trông rất kỳ quái. Tuy họ vẫn mặc trang phục như bình thường nhưng biểu cảm phát ra lại rất khác người. Nếu là bình thường thì khu này chỉ có một bảo vệ duy nhất trực qua đêm, nhưng hôm nay lại có đến hai người, mà tư thế đứng cũng như động tác đều bất thường khó tả.
Hai người lần lượt là Quang và Trọng. Quang là gã to cao hơn hẳn, có mái tóc vàng rực và cặp ria con kiến trông khá phong lưu. Người còn lại thì mảnh khảnh, tóc rẽ hai khối, trên mắt còn bồi thêm cặp kính cận, trông thư sinh vô cùng. Quang liếc sang phía Trọng, chừng một lúc sau thì tiến tới, nhắc nhở:
- Anh thấy rồi chứ?
Trọng gật đầu:
- Thấy rồi, là chúng.
Dứt câu, cả hai người kéo cây điều hướng, sau đó là lột lá bùa bên trên, để lộ hình dáng là cặp quyền trượng gỗ đào. Giữa không trung là hai vòng tròn cỡ lớn, thứ ánh sáng xanh nhạt mà nó phát ra làm dịu hẳn cái không khí nhộn nhịp kia.
Trên mặt đất là hai con gián. Chúng từ từ bò dậy và đứng bằng hai chân, sau đó là dần dần biến lớn, ngang bằng với cơ thể người cuối cùng là một cơn lốc quấn quanh cơ thể chúng, biến chúng thành thứ ngạ quỷ áo đỏ như trong tòa chung cư ở Hà Nội.
Hai gã thanh niên bắt đầu niệm phép, hoàn thành vòng mà pháp và phóng ra ngoài. Hai tia sáng lần lượt là sấm sét và lửa, chúng đan xen, tách rời rồi hòa nhập, tạo thành v·ụ n·ổ nhỏ oanh tạc vào cơ thể con quỷ. Quả cầu được bắn ra, không khí xung quanh liên tục xảy ra ma sát, gây ảnh hưởng đến nhiệt độ bề mặt. Tiếng ma sát vang lên giống như có ngàn tiếng chim hót, thứ âm thanh bập bùng bên trong đó liên tục thổi phồng, thay đổi áp suất đòn đánh. Viên đạn lôi hỏa kết hợp lại một chỗ, rơi xuống rồi bung tán như bom bi, để lại vết xém đen nhẹm dưới nền bê tông lạnh giá.
Ấy vậy mà cả hai con quỷ đều không có vấn đề gì, nó chỉ lắc lắc cái đầu, cố để cho các khớp về lại vị trí mới bắt đầu nhe nanh múa vuốt.
Hai anh thanh niên nhìn thế thì hoảng hồn, vô thức lùi lại hai bước, tự hỏi: Thứ quái gì đây? Sao lại như vậy được? Vốn là vì hai người họ khi làm công việc này đều là một chiêu chí mạng, nhưng lần này lại không mảy may lấy một vết xước, càng khiến bản thân thêm e dè.
Hai con quỷ bắt đầu t·ấn c·ông, chúng chia hai vị pháp sư ra hai bên, mỗi con kèm cặp một người. Một con bổ một càng từ trên xuống chỗ Quang, người đàn ông vẫn kịp nghiêng người, sau đó là theo thói quen nhảy hẳn ra sau, cũng đồng thời phóng thêm hai viên đạn sấm. Nhưng đòn t·ấn c·ông ấy cứ như gãi ngứa cho chúng, đến cả mảnh vải đỏ cũng không làm xây xát nổi dù chỉ một ly. Ngạ quỷ còn lại thì bò thấp đến ngang đất, chỉ chực chờ găm càng xuống chân Trọng, nó cũng đâu ngờ Trọng lại là một trong những tay teakwondo chuyên nghiêp. Anh bất ngờ nhảy lên, vừa vặn tránh được đòn quét của con quỷ, sau đó mượn lực từ tay nó đẩy cơ thể lên cao, tiến hành một vòng lộn tinh xảo, thuận đà bức tường phía sau làm điểm tựa, phát động t·ấn c·ông. Trọng vội vẽ tra vòng tròn to hơn trước, cũng chi tiết hơn rất nhiều, triệu hồi một cầu lửa phải lớn gấp ba quả bóng rổ trên sân.
Vốn tưởng sau khi rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này anh đã rót nhiều ma lực hơn nhưng kết quả vẫn như một, không mảy may chút thương tích nào, chỉ kịp để lại vết xém trên cổ áo con quỷ.
Cả hai con quỷ đều đồng loạt lao lên, trung tâm trận chiến nhanh chóng chuyển về hai chàng pháp sư, tạo thành hai đường vòng cung đối xứng, hào quang xanh đỏ phát ra rõ rệt như ánh dương trong đêm mộng. Lần lượt là hai dòng ma pháp phòng ngự của cả hai nguyên tố lôi hỏa được kích hoạt. Lúc này, một thứ áp lực bất ngờ đè nén hai người, không phải là bởi vì hai con tiểu quỷ, mà là một bóng dáng thầm lặng phía xa.
Kẻ này thân cao hai mét, trên người là chiếc áo dài rách nát, cơ thể đen ngòm như vừa chui khỏi bể mực. Nét mặt hắn co rúm, cặp răng nanh to chìa ra ngoài nhưng vẫn luôn có cảm giác bị móm miệng, cứ như cả hàm răng chỉ còn bốn chiếc nanh lớn kia vậy. Hắn còn đội nguyên một cái mũ trùm kín đầu, chỉ lộ ra qua vai là mái tóc rối nặng mùi. Chiếc mũ lật lên, làm lộ cặp mắt vàng rực dưới ánh đèn đường xa hoa cùng nét hung thần ác bá bên trên.
Hắn bước dần đến chỗ hai chàng pháp sư, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân đầy c·hết chóc, cung đường nhựa sớm bị ăn mòn bởi bước tiến đó. Càng bước, làn sóng uy áp càng đẩy ra mạnh hơn, các pháp sư vốn cơ thể đã rất yếu, sau khi chịu đòn cùng với áp lực cực lớn lại càng khó khăn hơn. Nền đất dưới chân hai người nhanh chóng mềm lại, bốn chân bị uy áp đè cho lấn sâu xuống lòng đường. Chỉ kịp nghe tiếng cót két của khớp xương, cơ thể đã t·ê l·iệt hoàn toàn, mặc cho kẻ địch thỏa sức chém g·iết.
Nhưng trời không phụ lòng người, ngay lúc vị pháp sư sắp bỏ mạng thì một đường sáng lướt qua giữa hai con người. Tia sáng kia chớp lóe, sức nặng trên hai người họ giảm hẳn, chỉ là thứ áp lực đè nén kia vẫn dồn dập lên chính cơ thể đó. Ánh chớp qua đi, cơ thể con quỷ cũng dần tan biến vào hư vô, ngay cả những vệt máu cũng biến mất, hai người trẻ vì quá mất sức mà khuỵu xuống, dần ngước lên nhìn vị ân nhân đã cứu mình. Người vừa ra tay là một gã đàn ông lực lưỡng, cơ thể như tượng và chiều cao có lẽ còn hơn cả con quỷ đội mũ một chút. Người đàn ông này là Sengo Tachi, hắn buộc mái tóc dài lên cao, tháo kính, để lộ vết sẹo ghê rợn kéo dài tới đuôi mắt. Tachi rút một bên áo, khoe cái hình xăm rồng phượng kín từ cổ tay đến ngực, chậm rãi rút kiếm.
- Để ta dạy cho mấy đứa thế nào mới là sấm sét.
0