Tachi nhếch môi, cổ tay xoay nhẹ cán kiếm. Chỉ kịp nghe tiếng kiếm cách kêu lên một tiếng, cơ thể hắn đã biến mất từ lúc nào chẳng hay. Tachi lúc này như một tia sét, sau lưng hắn còn thoang thoảng nhìn thấy hình bóng của một con rồng châu Á, xung quanh là sấm chớp bao bọc. Ánh đèn đường chớp tắt, mặt đất bỗng bị bao phủ bởi bụi mịn, bóng dáng Tachi lúc này đã ở sau con quỷ từ bao giờ. Chỉ thấy con quỷ dần tan thành từng hạt bụi rồi biến mất, chỉ kịp để lại một giọt máu nhỏ ngay dưới kiếm cách vị samurai, và tất nhiên Tachi không hề biết điều đó.
Nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ thật cẩn thận, Tachi từ từ tiến gần đến chỗ hai vị pháp sư trẻ, hắn đỡ họ ngồi dậy thật chậm rãi, từ tốn giúp bôi thuốc, cũng không quên hỏi thăm:
- Hai đứa ổn chứ?
Trọng có tính cách thoải mái hơn hẳn, lên tiếng với điệu cười nhàn nhạt:
- Cảm ơn ông chú. May có ông chú chứ không hai đứa cháu xuống mồ rồi.
Tachi xua tay, tỏ vẻ không có gì to tát. Sau đó, hắn cũng nói rõ mục đích đến đây, cả hai vị pháp sư hiểu ý liền đưa vị ân nhân lên thuyền, đích đến là Hòn Con Cóc trên vịnh.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, không biết từ lúc nào đã bước đến mũi cano chạy ra biển. Lần lượt từng người một bước lên cano, cho đến khi tới lượt Tachi thì một giọng nói kèm theo âm thanh trong trẻo vọng lại từ xa:
- Chờ một chút đã! Cuộc vui hoành tráng thế này sao lại thiếu tôi được.
Tachi ngoảnh đầu lại:
- Cậu là?...
- Naran! Đã lâu không gặp rồi, ông chú!
Tachi tròn mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, hắn mở miệng tưởng chừng sẽ dài tới tận mang tai, cặp mắt híp lại, toe toét:
- Duy đó hả? Đã lâu không gặp cháu rồi, cha cháu khỏe chứ?
Duy chậm lại một nhịp, trong ánh mắt hào hứng rơi xuống một nét ưu phiền không tên, ngập ngừng đáp:
- Cha cháu... bị ma khí xâm nhập. Chính cháu đã chém ông ấy!
Tachi chợt hiểu ra vấn đề, kéo tay Duy an ủi.
- Được rồi, chuyện đã qua, bây giờ điều cháu cần làm là cố gắng sống tiếp.
Duy gật đầu, cũng tươi tỉnh trở lại. Anh kéo chiếc Harley-Davidson lên cano rồi ra hiệu cho hai vị pháp sư nổ máy.
Trong lúc đó, ngay tại thành phố Hạ Long lúc này, Phạm Thái Huyền đang điểu khiển chiếc siêu xe Bugatti Veyron chậm lại, kéo cửa kính xuống, chăm chú quan sát khung cảnh xung quanh. Chợt có một giọng nói nghe chừng rất quyến rũ và gợi tình thổi qua tai anh.
- Anh đẹp trai à! Đi không anh? Em lấy hai trăm thôi.
Trong lúc nhất thời, Huyền vô ý đạp nhầm chân ga, thoáng cái đã biến mất trước tầm ngắm ả đào kia. Chiếc vòng tay lại lên tiếng lần nữa:
- Kìa, người ta mời chào như thế rồi!
Anh không nói gì, nhanh chóng kéo kính lên, trong miệng cứ lẩm bẩm, không rõ ra nổi một lời, cụ thể ý tứ lúc đó là: Cái gật đầu chỉ chỉ xuất hiện khi đó là cậu.
- Hả? Cậu mới nói gì cơ?
Huyền vội đưa tay che miệng, khóe môi vô thức cười nhẹ, giống như bản thân đã giành được một ưu thế nhỏ trước kẻ địch lắm chiêu. Cả gương mặt nhanh chóng rơi vào thế gượng gạo, gò má bị máu huyết dồn dập, làm hồng cả khuôn trăng thanh tú.
- Không, không có gì!
Đầu óc anh nửa mê nửa tỉnh, giống như rơi vào ảo ảnh, trong miệng bất ngờ cảm nhận thấy một dư vị đầy ngọt ngào và tâm trí lúc đó chỉ là vài dòng suy nghĩ trẻ con: Tớ thắng cậu rồi! Cứ tò mò đi.
Không khí càng ngày càng yên tĩnh, đến cả khung cảnh tưng bừng, náo nhiệt bên ngoài cũng khó có thể xâm nhập vào không gian riêng giữa hai người trẻ. Chiếc xe vẫn cứ chạy, không biết từ bao giờ đã tạt đến một căn biệt thự cỡ lớn ngay đường Hậu Cần thuộc phường Bãi Cháy.
Dừng trước cổng biệt thự, Huyền từ tốn bấm số trên điện thoại. Cánh cổng biệt thự chỉ sau hai phút nói chuyện đã từ từ mở ra, nhường chỗ cho chiếc Bugatti Veyron tiến vào.
Người tiếp đón anh là một ông lão chừng hơn sáu mươi tuổi, thân mặc vest đuôi tôm chỉnh tề, bên trong ngoài chiếc sơ mi cổ hoa còn phối thêm chiếc gile cùng màu, nhìn qua cũng biết là quản gia của căn biệt thự. Phạm Thái Huyền cũng xuống xe, ông lão bước lên trước hỏi thăm.
- Cậu Huyền, đi đường vất vả rồi! Cả tiểu thư nữa.
Huyền cũng hỏi lại ông lão:
- Ông Tâm vẫn khỏe chứ?
Lão quản gia gật đầu. Chưa đợi ông lão đáp lời thì vị “tiểu thư” vòng tay đã lên tiếng.
- Anh Quân thế nào rồi ông Tâm?
- Cậu chủ xem chừng vẫn còn để bụng chuyện đó, tôi khuyên cũng không được. Ngài nên gặp cậu ấy một chút.
Huyền gật đầu, người quản gia hướng tay mời anh vào trong, cũng không quên nhắc nhở người hầu lái xe vào bãi. Phạm Thái Huyền quay sang với ông Tâm:
- Ông Tâm, về chuyện đó tôi nhất định sẽ làm được, xin hãy tin ở tôi.
Người quản gia già gật đầu, trong lòng lúc nào cũng luôn tin tưởng vị kỵ sĩ trước mắt. Ông chỉ đau đầu chuyện của chủ nhân mình, lúc nào cũng coi việc đó là gánh nặng và đổ hết trách nhiệm cho Huyền. Có lẽ nguyên do là vì chịu cú sốc quá lớn khiến bản thân không thể tin vào hiện thực tàn khốc đã xảy ra.
Chừng một đoạn thời gian ngắn sau, cả hai đã đứng trước cửa một căn phòng lớn, cửa phòng được làm hoàn toàn bằng gỗ đào, bên trên có khảm hàng trăm viên ngọc bích đến các loại đá quý đủ kiểu. Huyền chạm nhẹ tay nắm cửa, cánh gỗ đào dần đẩy vào trong. Vừa lúc đó, một đường thẳng giống như đợt sóng năng lượng vàng rực lao tới, chỉ để lại một vệt hư ảnh với đủ bảy sắc của cầu vồng phía sau.
Tâm trận đấu chuyển về phía kỵ sĩ cầm ô, sóng xung kích lan mạnh ra tứ phía, cả tòa biệt thự bất ngờ rung lắc nhè nhẹ. Từ dưới bàn tay Huyền là một con dao nhỏ, đúng hơn là một thanh đoản đao có chạm khắc biểu tượng của một con rồng châu Á quấn quanh, lưỡi đao là những đường viền gấp khúc đang phát ra luồng sáng lam nhạt, ánh điện bao quanh liên tục nhấp nháy. Đối lập với thanh đao là một cây thương dài, trên cán là những đường vân đan xen nhau như lớp vảy của một con thánh long, đầu thương được chia làm ba đoạn, đầu chính hướng lên trên và hai phần cánh được thiết kế vòng xuống dưới, tách ra hai bên hệt như đôi cánh của thiên sứ, tinh khôi và thuần khiết.
Tình cảnh trước mắt là một người cầm thương đang cắm mũi nhọn của mình vào cổ kẻ trước mặt và ngược lại, mũi thương đã bị chặn hoàn toàn bởi thanh đoản đao sấm sét kia, khoảng cách từ mũi thương đến yết hầu xét chừng chỉ cách vài tấc.
- Mày đến đây làm gì?
Huyền vẫn giữ chặt đao, bình thản giống như cách chào hỏi này là điểu hiển nhiên và thường gặp:
- Làm nhiệm vụ! Anh cũng biết đấy, giờ đang là tháng cô hồn.
Người đàn ông này là Lý Hồng Quân, cũng chính là chủ của tòa biệt phủ xa hoa này. Anh từ từ hạ thương, cặp mắt đầy sát khí vẫn cứ chằm chằm dán lên người Huyền, không khí từ lúc nào đã trở nên vặn vẹo, dần thành hình tượng của một cuộc long tranh hổ đấu. Quân quay lưng lại, lạnh giọng:
- Tầng bốn vẫn còn chỗ.
- Cảm ơn.
Huyền cúi nhẹ đầu toan rời khỏi thì chiếc vòng lại lên tiếng.
- Bao giờ anh mới bớt làm những chuyện vô nghĩa này?
Nhưng Quân vẫn không có phản ứng, hất tay ra sau, quát lớn:
- Cút!
Phạm Thái Huyền cũng không muốn làm phiền, anh chậm rãi bước ra khỏi cửa, lịch sự rời khỏi căn phòng. Người quản gia già đã chứng kiến toàn bộ sự việc bèn an ủi:
- Cậu Huyền, cậu chủ đã luôn như vậy, mong cậu đừng để bụng.
Huyền cũng gật đầu, nói rằng bản thân chẳng hề để ý chuyện này, anh hiểu cảm xúc của Quân và điều bản thân cần làm chính là hoàn thành được mục tiêu đó.
Về phòng, anh chẳng màng để ý điều gì, mọi thứ đều giống như thói quen, cứ như là vốn dĩ cuộc v·a c·hạm sẽ xảy ra dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Huyền thoải mái sắp xếp lại chút hành lý, sau đó là lấy tập truyện Cẩm Y Vệ đang đọc dở ra, say sưa một lúc rồi tắt đèn.
Một con ngạ quỷ với dáng người nhỏ xinh đang ngồi trong một góc tối của thành phố và nhai ngấu nghiến một quả tim. Con ngạ quỷ này vẫn giữa được dáng vẻ lúc là con người. Ả có một mái tóc dài đến ngang lưng, cặp mắt long lanh, ngọc ngà cùng đôi môi mọng và mịn màng. Mang trên mình một cơ thể xinh xắn cùng gương mặt trái xoan càng làm cho tổng thể ngoại hình ả thêm hoàn mĩ.
Chiếc sừng của con quỷ cũng nhỏ nhắn không kém, thậm chí còn không xuất hiện lấy một phần gai nhọn trên lưng hay dưới cặp sừng kia. Bên tay thậm chí còn đeo lên một sợi chỉ đỏ, điều này càng thể hiện nét dễ thương của nó. Ả không chỉ có khuôn dáng đáng yêu mà làn da cũng không vì ma khí mà tối sầm, xanh xao. Đôi mắt cũng giống như lúc là con người, long lanh hồn nhiên và cặp răng nanh ngắn tũn chẳng khác nào mấy cô bé vamprie trên phim.
Nhìn tổng thể người này có vẻ rất quen thuộc với Huyền. Anh đứng ở một góc bên ngoài nhìn vào thì đã không cầm nổi nước mắt.
Tóc gáy dựng đứng, sống mũi cay xộc, cả gương mặt tái nhợt đi như là xác c·hết, gân máu cũng nổi lên, làm tổng thể nét mặt anh giống như một con quỷ Oni trong truyền thuyết Nhật Bản.
Chỉ thấy Phạm Thái Huyền kéo ô, cảm xúc như dừng lại trước hình ảnh người con gái thân thương đó hóa quỷ. Đôi mắt anh giờ đây đã được lấp đầy mời những giọt nước mắt. Thậm chí, sự đau khổ giằng xe đó đã nén chặt lên cặp mắt uy dũng khiến thứ rơi xuống đã chỉ còn là những giọt máu.
Hai hàng ngọc đỏ liên tục kéo gương mặt người kỵ sĩ chảy xệ xuống cho đến khi một giọt trong đó đã rời bỏ khuôn trăng góc cạnh kia mà rơi xuống.
Tại thời điểm giọt máu chạm đất thì tán ô cũng mở, bóng dáng Huyền theo đó biến mất. Một đường thẳng chớp nhoáng lướt qua cổ cô gái, trên tuyến đường của đường kẻ kia như được phủ lên bằng một lớp hoa đào nhàn nhạt. Chỉ thấy anh ngậm ngùi nói:
- Xin lỗi.
0