0
Ngạ quỷ được giải thoát, cả cơ thể cô giống như được hoa đào bao phủ. Hàng ngàn cánh hóa đều mọc trên khắp cơ thể xinh xắn rồi cuối cùng đều nổ tung thành một cơn mưa hoa đào. Thật đẹp...
Không kịp dừng lại ở đó, tâm trí vị chủ nhân của Ragna giờ đây đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn. Quỷ môn quan đột nhiên xuất hiện dưới chân, hàng ngàn cánh tay từ dưới đất mọc lên nắm chặt lấy Huyền và kéo anh xuống dưới.
Cái thế giới dưới lòng đất là một màu trắng tinh tươm, không một kẽ hở. Đến ngay cả cái cảm nhận không khí qua da cũng không có, mọi thứ cứ như từ hư voi hóa thành, rồi lại trở về với hư vô, làm tiềm thức cứ như không còn phân biệt được mê mộng và thực tại. Tiếng gào thét, tiếng oán thán của các vong linh cứ xâu xé cơ thể kia. Cả vạn cánh tay ban đầu dần kéo dài, cào cấu lớp da trắng mịn của chàng kỵ sĩ. Cuối cùng là cái thế giới trắng đó chợt tan thành từng mảnh, anh lại tiếp tục rơi xuống một hố đen vô cùng vô tận, tiếng xé gió, ma sát giữa da thịt làm tiềm thức anh chợt rỗng thành một mảng vô định.
Đã gần năm giờ sáng, ngay trong căn phòng xinh đẹp trải đầy hoa hồng ở tầng bốn, ánh đèn ngủ mập mờ khiến nơi này thêm hư ảo, Phạm Thái Huyền bất ngờ mở mắt, miệng thở dốc từng hồi khó khăn. Lúc này, chiếc vòng gỗ được đặt gọn gàng trên một cái đệm nhỏ cạnh bàn chợt lên tiếng:
- Lại giấc mơ đó hả?
Huyền gật đầu, anh đáp:
- Đúng, tớ cứ mơ giấc mơ ấy suốt kể từ sau ngày đó. Tớ sợ nó sẽ thành sự thật.
Chiếc vòng cười nhẹ, khẽ an ủi anh bạn trai.
- Chỉ là mơ thôi, cậu sẽ làm được mà!
Chàng trai lại gật đầu, mở điện thoại, đồng hồ lúc này vừa chỉ 4:57, ba phút nữa là báo thức anh bắt đầu reo, cũng vừa hay lúc bản thân cần thức dậy.
Vẫn theo thói quen thường ngày ở căn biệt phủ, Huyền thay đồ rồi xốc Huyền Thiên Tán và thanh kiếm gỗ lên trên sân thượng của tòa nhà. Khu sân thượng này thực chất là một điểm hạ cánh trực thăng tư nhân do Lý Hồng Quân làm chủ. Điểm này cũng thường là sân tập phù hợp khi chiều cao, độ thoáng đều thích hợp.
Bước trên “sân tập” Huyền bắt đầu vung thanh kiếm gỗ, đường chém liên tục xé qua không khí, cắt phăng đi lo lắng về giấc mơ đêm qua. Anh dồn ánh nhìn về một hướng, cố tưởng tượng ra thứ sinh vật trước mặt. Nó là một con mắt bò sát mang ánh kim lấp lánh, bên viền là những tơ máu gấp khúc, chạy loạn trông không khác đám giòi là bao. Sau lưng con mắt là chi chít những gai nhọn, những cánh xương vụn được tạo bởi những hộp sọ ve vẩy xung quanh.
Chỉ thấy chàng kỵ sĩ chậm lại một nhịp, hai tay nắm chắc kiếm gỗ, điều chỉnh nhịp thở cho phù hợp. Thanh kiếm xoay ngang một vòng, người thanh niên nhanh chóng đứng về thế thủ của đòn được cho là tuyệt kỹ độc môn, đúng ra thì đây là kỹ năng anh tạo ra, một bộ kiếm pháp chỉ dành cho bộ giáp Ragna. Chính xác hơn thì, bộ kiếm pháp này là sự cải tiến của kiếm pháp độc môn nhà họ Phạm.
Huyền tít kiếm, thanh kiếm gỗ liên tục xoay tròn, để lại vô số tàn ảnh mở ảo vây xung quanh, cũng lượn chậm rãi theo hình tròn, sau đó là bay lên, tụ lại ngay phía trên người kỵ sĩ. Nhịp thở dần thay đổi, điều tiết nhẹ nhàng nhưng cũng lạnh lẽo, trầm ổn, giống như thứ áp lực khổng lồ của lòng biển với độ sâu cả nghìn mét. Bộ kiếm pháp ấy còn có một tuyệt kỹ mà Huyền đã thêm vào, nó có tên “Tinh Hà Nhất Trảm”. Đó là một chiêu đặt cược, kỹ thuật này yêu cầu cơ thể người dùng phải đủ sức để chịu được áp lực từ bộ giáp. Khi vận kỹ năng, Ragna sẽ thuận theo ý chí kỵ sĩ để tiến hành xâm nhập vào chính cơ thể anh ta, khi đó người sử dụng phải chịu đựng cơn đau do bộ giáp cắn nuốt cơ thể, các khối cơ bắp dần bị cắn xé, hấp thụ năng lượng người dùng để chuyển hóa lên chiêu thức. Chiêu này có thế nói là một mất một còn, đó chính là một đòn quét ngang mọi thứ như s·óng t·hần tràn vào, chỉ một nhát chém duy nhất để hủy thiên diệt địa, nhấn chìm mọi thứ thành bình địa.
Ngay sau lưng chủ nhân của Ragna là một ảo ảnh cỡ lớn, đó là hình dáng của một cơn sóng dường như là vô cùng vô tận, là hai thái cực của âm dương. Bí kỹ này được chia làm ba giai đoạn, thứ nhất là Dạ Vũ, sau đó là Quang Minh và cuối cùng là Huyền Cực.
Huyền xoay kiếm tạo thành một mặt trăng giữa bình minh. Mặt trăng này giống như bị thứ sức mạnh tà ác chiếm cứ mà trở thành màu đỏ, kích thước cũng to hơn nhiều. Biến bầu trời xanh thành một vùng tối trường kỳ. Trăng máu dần bành trướng hơn, vùng đêm tối theo đó mở rộng. Bóng tối đi đến đâu, không khí trở nên ảm đạm đến đấy, từng lớp băng sương liên tục đông kết khiến nhiệt độ giảm mạnh. Bên ngoài có một vài con muỗi bay vào vùng lãnh địa thì liền khô cứng, thậm chí còn bị đóng tuyết đầy mình.
Phạm Thái Huyền nhìn thẳng về đám mây trước mặt, ánh mắt kiên định chỉ hướng về một phía, không hề do dự chém thanh kiếm xuống, miệng trong vô thức hô to tuyệt kỹ.
- Dạ Vũ.
Trăng máu theo hiệu lệnh liền thu nhỏ, dồn nguồn năng lượng màu đỏ đó vào thanh kiếm gỗ. Kiếm gỗ vung ra, cũng là lúc nguồn năng lượng máu bùng phát kéo theo sự vỡ nát của cả thanh kiếm tập. Vùng lãnh địa cũng vỡ tung sau đó là xoay mạnh thành hàng vạn mảnh vỡ sắc ngọt đâm về phía trước. Đường cắt màu đỏ v·út qua rất nhanh, đám mây trước mắt ngay lập tức tản ra hai bên kèm theo đó là một dãy mây mờ cũng bị cắt ngọt như dao cau. Chừng một lúc thì những gợn mây xấu số đã nhanh chóng tụ lại, chuyển dần thành một màu sẫm tối và cuối cùng là đổ mưa. Có lẽ là bởi vì đòn này thiên hướng về cực âm, làm đám mây nhanh chóng tụ nước và hoàn thành quá trình tạo mưa.
Lúc này, Quân cũng lên đến sân thượng. Cặp mắt đối địch lúc nào cũng dán chặt lên cơ thể Huyền, anh lớn tiếng:
- Tao cũng muốn thử chiêm ngưỡng kiếm pháp gia truyền nhà mày. Để xem Tinh Hà Kiếm Pháp hay Thương Pháp Lý Gia tao mạnh hơn.
Nói rồi anh liền quẳng một thanh kiếm gỗ cho Huyền, bản thân cũng lấy ra cây gậy gỗ dài gần hai mét.
Huyền đón lấy thanh kiếm, cũng hạ giọng thoái lui:
- Chuyện này... không hay lắm!
- Có gì không hay? Chuyện đó mày còn dám làm mà thi đấu lại sợ sao?
Lý Hồng Quân hét.
Phạm Thái Huyền thở dài một hơi, quen tay xoay kiếm một vòng rồi thủ thế.
- Theo ý anh. Tôi sẽ không nương tay đâu!
Quân lao lên trước, anh xoay gậy liên tục nhằm phá đòn phòng thủ của Huyền, đôi lúc lại đổi thành những đòn đâm, tốc độ nhanh tựa cuồng phong. Mỗi một lần đâm đều mang tính xuyên phá cao, minh chứng cho thấy là trong cuộc đấu này Huyền luôn là người phải lùi lại.
- Sao hả? Tinh Hà Kiếm Pháp nhà họ Phạm chỉ đến đây thôi à?
Huyền vẫn thủ thế và lùi bước, không phải vì anh đang cần tìm cơ hội mà là thật sự là thương pháp này quá kín, hầu như không còn kẽ hở, muốn lật ngược tình thế chỉ còn cách bắt được sơ hở khi chiến đấu của Quân để từ đó vận hành hoàn mỹ Tinh Hà Kiếm Pháp.
Quân vẫn liên tục t·ấn c·ông, cho đến khi Huyền b·ị đ·ánh bật kiếm lên trời. Mà cũng cùng lúc đó, do bị vấp nên chủ nhân Ragna mới tránh được cú đâm chí mạng. Chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ để Phạm Thái Huyền bắt được khoảnh khắc quan trọng ấy. Chính vì cú ngã đã khiến một thương này của Quân đâm trượt, từ đó bị mất đà và chúi người về trước.
Huyền thuận thế luồn ra sau, anh nhanh lấy lại kiếm gỗ rồi công phá một đòn toàn lực từ trên xuống. Thế nhưng, một kẻ được cho là thiên tài như Quân sao lại có thể thua bởi chính chiêu này chứ! Anh xoay gậy, vòng quanh người một đoạn rồi xuống tấn, đưa gậy ngang đầu, vừa vặn đỡ trọn một kiếm này của Huyền. Quân hất tay, đẩy Huyền lùi ra sau đó là xoay người, vẩy gậy xuống đất hòng triệt hạ bằng đòn quét chân. Dĩ nhiên là Huyền biết điều đó, anh ngả người, thẳng chân dẫm xuống đầu gậy, cố gắng khống chế bước đi Quân.
Thế nhưng, thương pháp vi diệu, là món v·ũ k·hí có thể coi là khó học nhất nên đòi hỏi về sức mạnh cũng rất lớn. Mà Quân còn là thiên tài trong lĩnh vực này nên việc có thể hất tung kẻ khác như quăng một con ngóe là chuyện thường tình. Anh vẩy đầu gây, trực tiếp ném Huyền lên giữa không trung, sau đó là nhảy lên cùng và giáng một đòn toàn lực đánh khối thịt kia xuống. Lợi dụng quán tính, Huyền đã kịp thời xoay người, vừa vặn làm Quân mất đà, cuối cùng là tiếp đất thuận lợi, hay đúng hơn là hạ cánh xuống đỉnh chiếc trực thăng còn Quân thì đứng chiễm chệ phía dưới.
Giao đấu chừng ba tiếng, lúc này cũng đã hơn tám giờ, hai người đều bỏ xuống nhà thay đồ và tắm rửa cho đỡ mồ hôi. Chỉ có một điểm chung là cả hai lúc này đều bầm dập khắp người. Quân vừa tháo bộ đồ, hai bên tay là gần chục vòng chì mỗi tay, dưới bụng cũng đeo đến ba đai tạ. Tháo tạ và bước vào nhà tắm, ngắm nhìn cơ thể trước gương rồi chửi thầm: Thằng chó. Đánh đau đấy!
Về phía Huyền cũng không khá hơn là bao, anh cũng nhẹ nhàng tháo tạ chân cùng với ba đai tạ bụng giống như Quân. Không vội đi tắm, anh nghỉ ngơi cho bớt mồ hôi, lấy trứng gà lăn v·ết t·hương mà không một lời oán thán. Duy chỉ có cô thanh mai trúc mã là không nhịn được.
- Anh Quân thật là. Lúc nào cũng vậy, không thể nhẹ tay được sao?
Huyền cười nhẹ, nụ cười anh lúc này thật dịu dàng và hạnh phúc, giống như gỡ bỏ được chút phiền lòng trong người.
- Cứ kệ anh ta đi, coi như là giúp người khác giải tỏa vậy. Cậu xem, tớ cũng không sao mà!
- Không sao cái gì? Bầm dập thế này mà không sao!
Huyền nghe mắng cũng chỉ biết cười đáp lại, chiếc vòng thấy thế cũng không nói nữa, ai bảo tên này cười đẹp quá làm gì.
Thời gian dần trôi, lúc này đã hơn mười giờ, Huyền cũng chuẩn bị hành trang để tiến ra cảng, tiếp tục đi đến làng Vũ Tinh. Đi chừng chục phút thì đã gặp nhóm hai người Quang và Trọng. Cả ba trao đổi một hồi rồi cũng bắt đầu lên cano, ngay lúc vừa nổ máy chạy thì chiếc Honda Shadow từ đâu bay ra, đáp thẳng lên cano làm rung lắc dữ dội. Phần hiệu chỉnh máy móc bị cú va đập này làm cho vỡ nát. Người đàn ông gỡ mũ, anh ta không ai khác chính là Quân.
- Anh định làm gì?
Quân không nói, chỉ lườm hai người pháp sư một cái rồi lôi huy hiệu ra, thể hiện rõ cấp bậc bản thân. Cả hai người biết là cấp trên thì nhanh chóng im lặng, thế nhưng ánh mắt xa lánh luôn dán không ngừng vào gã đàn ông này. Chưa nói đến việc hành xử ngang ngược như vậy, mới nói đến chiếc cano mà hai người sắm thôi đã không biết tốn bao nhiêu tiền rồi. Và tất nhiên là Quân hiểu ý, anh thẳng tay ném một tấm thẻ ngân hàng vào tay Quang.
- Mật khẩu là 362159.
Ngay lập tức, sắc mặt hai người tươi tắn hẳn, nhưng khi nói đến chuyến đi lần này, họ lại luôn e dè. Dù sao thì vị cấp cao này cũng không được giao nhiệm vụ. Cả hai vị pháp sư liếc mắt sang Huyền, long lanh cầu khẩn sự cứu trợ. Huyền cũng nhìn họ, rồi lại quay sang Quân, trong lòng không khỏi thán phục cái tính ngang như cua này. Anh nói với cặp pháp sư.
- Cứ để anh ta đi đi. Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Đôi pháp sư như gặp được cứu tinh, họ ôm nhau mừng rỡ, lòng không khỏi thán phục người kỵ sĩ này. Mặc dù cano đã bị Quân phá nát nhưng ít ra nó vẫn còn có thể vận hành được một đoạn, chạy tới Hòn Con Cóc có lẽ vẫn kịp.
Đến nơi, hai vị pháp sư đứng vào khe sâu nhất của Hòn, nhanh chóng thi pháp. Không gian xung quanh bỗng im bặt, ánh sáng từ quyền trượng liên tục vẽ lên không khí, dần dà tạo thành một cánh cổng mờ ảo và đưa hai vị kỵ sĩ bước qua, thẳng tiến tới điểm đến cuối cùng - Làng Vũ Tinh.