Làng Vũ Tinh, một ngôi làng ẩn mình trong khu rừng Ma Đạo, nơi được cho là vùng đất đầy rẫy những hung hiểm và bí ẩn. Khu rừng được chia làm hai phần, khu vực an toàn và khu săn bắt. Chủ yếu nơi đây sẽ là vùng để các kỵ sĩ thu thập các nguyên vật liệu để chế tạo v·ũ k·hí và quyền trượng cho các chiến binh. Mà ngày mười lăm âm lịch cũng đang đến gần. Quang Kích - thứ được cho là chìa khóa để đóng lại quỷ môn quan khi nó được mở ra to nhất. Và cũng ngay tại nơi đây, câu chuyện về một pháp sư thiên tài đã được truyền lại cho hầu hết những đứa trẻ.
Câu chuyện phải nói từ tháng cô hồn ba năm trước. Trong nhiệm vụ lần này có một nhóm pháp sư, kỵ sĩ thực thi chứ không phải hoàn toàn là các kỵ sĩ như bây giờ. Lúc đó, trong nhóm pháp sư có một vị nữ pháp sư trẻ tuổi. Không giống như kỵ sĩ, pháp sư được chia thành nhiều trường phái. Hắc pháp sư là những vị có sở trường về triệu hồi, độc và nguyền rủa, những pháp sư này thường ẩn mình sau mỗi trận chiến. Kim pháp sư là những pháp sư thuộc hệ nguyên tố, những vị này thường sẽ ra trận trực tiếp và luôn đứng sau kỵ sĩ để chuẩn bị cho những đòn tất sát hoặc mở phòng ngự trong phạm vi lớn. Cuối cùng là Bạch pháp sư, những vị pháp sư được cho là khan hiếm nhất, bởi vì thuộc tính của họ thuộc những phạm vi cấm kỵ, đó là ánh sáng, bóng tối, không gian và thời gian. Vị nữ pháp sư trẻ kia là một trong những Bạch pháp sư khan hiếm đó, không những thế tuy mới mười bảy tuổi mà cô còn là một pháp sư ở vị trí Vương, chỉ dưới bậc Thánh và bậc Đế.
Xét theo cấp bậc của pháp sư gồm có Tiểu pháp sư, Trung pháp sư, Đại pháp sư, Thiên pháp sư, Vương pháp sư, Thánh pháp sư và Đế. Ở độ tuổi đấy mà đã đạt Vương pháp sư thì hai từ thiên tài cũng không thể đo lường được. Mà Bạch pháp sư trên cả thế giới mới chỉ có năm người mang thuộc tính này. Pháp sư ánh sáng và pháp sư thời gian ở Trung Quốc, pháp sư bóng tối ở Mỹ, pháp sư không gian ở Anh, cuối cùng là vị nữ pháp sư ở Việt Nam kia, pháp sư thời không.
Nhưng dù có tài giỏi cỡ nào thì khi gặp đối tượng quá mạnh cũng sẽ gặp bất lợi, dù cho có sự bảo vệ của Ragna đi chăng nữa.
- Vậy chị ấy có sao không?
Đứa trẻ có mái tóc vàng nhạt nghiêng đầu hỏi, cặp mắt to tròn như chứa đầy cả một vũ trụ hồn nhiên thắc mắc. Bà lão lại từ tốn kể tiếp, rằng:
Năm đó, nhóm kỵ sĩ, pháp sư trẻ kia cũng đi thực thi nhiệm vụ như đợt này. Thế nhưng, biến cố đã xảy ra. Trong lúc đóng cánh cửa sắp đóng lại thì một bàn tay hắc ám từ bên trong vươn ra. Đây là một bàn tay vô hình vô dạng, nói đúng hơn thì nó chỉ là một cái bóng không có thực thể, mọi công kích hay phép thuật đều vô dụng với nó. Thứ duy nhất có thể tác động lên cánh tay quái dị kia chỉ có bộ giáp Ragna. Cho đến ngay nay, vẫn không ai có thể hiểu được vì sao bàn tay đó lại xuất hiện, bởi vì trên bàn tay đó có một hình xăm rõ rệt màu trắng mang hình dáng của một đôi cánh lông vũ đã rách nát và rướm đầy máu tươi.
Đứa trẻ tròn miệng, giống như nhớ ra điều gì:
- Có phải là tên ác ma mạnh nhất lịch sử, Luciah đúng không bà?
Bà lão gật đầu rồi tiếp tục.
- Có lẽ nó đang e sợ sức mạnh của Bạch pháp sư hơn cả Ragna. Mặc dù chỉ có Ragna mới làm b·ị t·hương nó được nhưng tuổi thọ của con người có giới hạn, nếu pháp sư thời không làm chậm quá trình tiến hóa của Ragna, biến tuổi thọ của anh ta từ một đời người nhân lên gấp mười lần thì ngày mà Luciah bị tiêu diệt là điều hiển nhiên. Vì thế mà nó đã đích thân x·âm p·hạm vào quy tác của thế giới, đi ra khỏi quỷ môn quan trong lúc cánh cổng đang đóng lại và lấy đi trái tim vị nữ pháp sư. Nhưng cũng thật may mắn, cô gái đã kịp thời đóng băng thời gian của chính mình và dùng thuộc tính không gian để đưa ý thức vào trong một chiếc vòng gỗ đào. Mà vị Ragna kỵ sĩ lúc đó vẫn chưa đủ năng lực để bảo vệ cô gái, tận mắt nhìn người trước mặt bị tước đi sự sống. Nhưng dù sao đấy cũng chỉ là suy đoán.
- Chị ấy có phải người mà chị Alice đặt làm mục tiêu không bà? Thế tên chị ấy là gì?
Người bà gật gù.
- Vị pháp sư ấy tên là...
Chưa đợi bà lão nói hết câu thì một giọng nói trầm khàn vang lên từ xa.
- Bà Eira! Chúng tôi đến rồi.
Người vừa nói là Tachi, hắn đi cùng với Duy, hai người một lớn một nhỏ đứng trước cổng làng, hay đúng hơn là trước cửa nhà của bà lão.
Bà vội vã chạy ra, cũng không quên vẽ lên không khí dòng chữ của Rồng.
- Kết giới! Mở.
Bà Eira đón hai người họ vào làng, cũng không quên hỏi thăm.
- Hai vị đến lâu chưa? Thứ lỗi cho lão vì đã tiếp đón không chu đáo, mời hai vị vào trong.
Lúc đó, trên thanh katana của Tachi bất ngờ rơi xuống nền đất một giọt máu. Thứ chất lỏng màu đỏ kia dần thấm vào trong, tan biến thành một mảng hư vô. Mà ngay tại một khách sạn bỏ hoang tại Hạ Long lúc này, gã đàn ông nhem nhuốc, cơ thể sần sùi và rách rưới chợt trừng mắt, để lộ con ngươi vàng rực của mình.
Quay lại với làng Vũ Tinh, đứa trẻ tóc vàng lại càng hăng hái hơn, bởi lẽ nó luôn coi kỵ sĩ là những vị thần linh. Đối với nó, kỵ sĩ chính là mục tiêu sau này, nó luôn mong được mặc những bộ giáp ngầu lòi, tuốt ra thanh kiếm, phong ấn đám ngạ quỷ gớm ghiếc kia. Lúc này, Duy bất ngờ chạy đến gần đứa trẻ, cũng tiện tay rút con dao găm đang giấu sẵn, trực tiếp ném găm lên búi tóc con bé.
Ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi hoảng sợ. Đứa bé bắt đầu rưng rưng, giọt nước mắt từ từ rơi qua má, khóc lớn:
- Ôi mẹ ơi, ông kẹ!
Được đà, Duy ngửa mặt cười, tỏ vẻ khoái chí. Mà bà Eira ngược lại vẫn không tức giận, chỉ nhắc khéo chàng kỵ sĩ.
- Ngài đừng dọa trẻ con thế chứ!
Duy cười khì khì, đưa tay gãi đầu rồi cũng đồng ý với bà lão.
Bà Eira lại hỏi tiếp:
- Lần này chỉ có hai người thôi à?
Tachi định mở lời đáp lại thì từ bên ngoài lại truyền đến thêm một giọng nói đầy ấm áp:
- Phải là bốn người chứ!
Bà Eira nhìn lại, lần này đến lượt bà tròn mắt kinh ngạc. Nhìn chàng trai trước mặt, lòng không khỏi tự trách, cũng bất ngờ và mừng rỡ.
- Cậu Ragna, sao lại là cậu?... À không, cậu vẫn sống tốt chứ? Tôi thay mặt cả làng xin lỗi cậu, nếu không phải vì...
Huyền bước vào trong làng, thuận tay đọc chú đóng kết giới, chậm rãi an ủi:
- Không, mọi người không có lỗi, đều do tôi không đủ năng lực.
Quân đứng bên cạnh cũng không khỏi xỉa xói, nói móc.
- Đúng, là do mày yếu, tốt nhất mày nên dừng việc làm kỵ sĩ mà sống cuộc sống bình thường.
Huyền chỉ cười nhẹ, cũng không đáp lại lời vừa rồi. Bà lão lại hỏi thăm tiếp:
- Vậy còn cô ấy?
- Cô ấy đang trong thời gian nghỉ ngơi, nên sẽ chưa thể giao tiếp bây giờ được.
Nói chuyện một lúc, không biết từ lúc nào mà nhóm người đã vào đến trung tâm ngôi làng, nơi cất giữ ngọn kích huyền thoại. Nhưng lần này, sau bao nhiêu năm nó đã han gỉ và không còn giữ được ánh sáng ban đầu. Bấy giờ, đứa trẻ bị dọa sợ mới chạy vội đến đưa cho người bà hộp giấy, tiếp đó là nhảy vụt ra sau lưng, cặp mắt sợ sệt nhìn Duy. Lúc này, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía người thanh niên. Duy bấy giờ chỉ biết gãi đầu, ngượng ngùng.
- Tôi chỉ đùa chút thôi mà!
Mọi thứ bỗng bị cắt ngang bởi giọng bà Eira. Alice, đứa cháu gái của mình đã một mình tiến vào vùng săn bắt, không những thế mà con bé đã vào sâu hơn, nơi được cho là ma giới thứ hai - vùng Ma Tâm.
Trong hộp giấy là hai món đồ dùng để mài lại ngọn kích, gồm bộ lông linh thú và con mắt thiên thụ. Thứ còn thiếu bây giờ chính là trái tim huyết long, thứ chỉ xuất hiện trong vùng Ma Tâm. Mỗi mười năm chỉ xuất hiện ba cây Huyết Long có trái tim này. Bà Eira tức giận đến tím cả người, nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh, thuật lại toàn bộ câu chuyện cho bốn vị kỵ sĩ. Rồi bà quay sang Huyền, thành khẩn:
- Cậu Ragna, nhiệm vụ của cậu đến đây cũng là sửa lại Quang Kích và đóng cánh cửa. Vậy nên, xin cậu hãy cứu lấy Alice.
Lúc này, mọi ánh nhìn lại đổ về anh lần nữa, đến mức bản thân Huyền cũng muốn tránh né. Cuối cùng, anh thở dài một hơi, đồng ý lời cầu xin này.
Bây giờ cũng khoảng hơn bốn giờ chiều, Huyền chậm rãi bước đến trước một ngôi đền, hay đúng hơn là một tảng đá lớn không hơn không kém, bên dưới có khắc họa một cái đền nhỏ.
Thế giới bên trong Ma Tâm không khác gì bên ngoài, cũng có mặt trời, cây cối và sông suối cùng các loài vật nhỏ. Nhưng chỉ có bản thân anh biết được, tất cả những gì ở nơi này đều là ảo giác. Tuy nhiên, nó cũng có những đặc điểm cho thấy đây là cảnh quan thực, thực và ảo liên tục đan xen đã khiến cho nhiều kỵ sĩ phải dừng chân cuộc đời mình ngay khi bước vào Ma Tâm. Hành trình đi tìm tung tích của Alice bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Phạm Thái Huyền trước mắt vẫn chưa thể xác định được chính xác vị trí cô gái. Chàng kỵ sĩ lấy trong túi ra một chiếc la bàn, từ từ đánh giá một lượt, cố xác định thử vị trí nhờ những trường ma pháp còn sót lại. Nhưng Ma Tâm là một nơi huyền bí, cách làm đơn giản này hiển nhiên là không hiệu quả. Dấu vết ma pháp của Alice không biết từ lúc nào đã trải đều khắp khu rừng làm cho việc lần theo càng thêm khó khăn.
- Nếu đã không được thì phải dùng cách phổ thông nhất thôi.
Theo như những gì được ghi chép lại thì cây Huyết Long thường sẽ xuất hiện ở những nơi ẩm ướt, đồng nghĩa với việc nơi đây là một nơi trải đều rêu xanh. Anh cũng nhanh chóng xác định được phương hướng, tiến thẳng về bên trái, hướng đến điểm được xác định là vị trí của cây Huyết Long.
Đi chừng năm bước thì cái suy đoán kia của anh lại phản tác dụng, bởi vì hướng tối màu của gốc cây lại xoay ngược lại, không kác gì đang nói bản thân đã đi ngược với hướng đi ban đầu.
- Cái quái gì đây?
Nhìn gốc cây trước mặt, lại quay về phía sau. Vị trí ẩm ướt của cả hai cây đều hướng vào nhau. Quả thật là việc tìm kiếm mục tiêu này chỉ có pháp sư mới làm tốt được. Dù anh có học được phép này đi nữa thì việc điểu khiển và vận hành ma lực đều do người bạn gái kia giúp đỡ, thật khó để hoàn thiện ma pháp.
Trở về với làng Vũ Tinh, Ma Tâm và rừng Ma Đạo là hai thế giới riêng biệt, nên việc xác định thời gian giữa hai nơi cũng khác nhau. Tuy Huyền mới ở trong Ma Tâm một tiếng, nhưng thế giới bên ngoài sớm đã quá mười một giờ đêm. Ba vị kỵ sĩ, mỗi vị canh giữ ba cửa lần lượt là Tachi ở hướng Đông, Duy ở hướng Tây và Quân ở hướng Bắc. Hướng Nam còn lại do tất cả pháp sư của làng trấn thủ, chỉ có bà Eira là ở trong ngôi đền trung tâm, cố gắng rót ma lực cho Quang Kích để cứu vớt đi phần nào hy vọng.
Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, những con gián dần lúc nhúc bên dưới, sau đó là đứng lên bằng hai chân và biến thành dạng ngạ quỷ áo đỏ.
- Như dự đoán, vẫn phải xử trí một phần nhỏ đám gián này.
Nhưng đáp trả lại lời của Duy lại là một tràng biến hình nhiều hơn. Số lượng ngạ quỷ dần tăng lên gấp đôi, gấp năm, thậm chí là gấp ba mươi lần mỗi cửa.
Tachi quỳ dưới đất, tay nâng niu thanh katana và wakizashi chờ đợi đám ngạ quỷ đến gần hơn. Bên phía cửa Bắc, Quân vẫn đứng sừng sững giữa sân, anh không ngần ngại tuốt mảnh vải khỏi mũi thương, làm lộ ánh thương bén ngọt.
- Thương Pháp Lý Gia là bất bại!
Khác với những người kia. Lý Hồng Quân rất dễ nổi nóng, anh thẳng chân chạy ra khỏi kết giới, tít thương thành những đường cong hoàn mỹ, xé toạc bất kỳ ngạ quỷ nào đến gần. Vừa xoay thương, anh vừa chửi:
- Đám quỷ chúng mày đáng ra không nên xuất hiện! Nên cút về ma giới đi.
Thương Pháp Lý Gia vô cùng điệu nghệ, có thể sánh ngang với Tinh Hà Kiếm Pháp. Tốc độ lẫn sức xuyên phá đều đạt đến đỉnh cao, mỗi một cú vung đều như thiên lôi dẫn phạt. Đường thương v·út nhanh tựa sao băng kết hợp với sự uyển chuyển của cơ thể làm mỗi bước đi đều để lại những vệt cầu vồng lấp lánh.
Còn về phía cửa Nam lúc này vẫn chẳng có chút gì gọi là điềm báo trước hay có sự thay đổi về đám quỷ. Có xuất hiện thì cũng chỉ là vài con quỷ nhỏ, các pháp sư dễ dàng phong ấn chúng chỉ với một đòn.
Bên phía Duy lại rất ồn ào, mà cũng có phần nhộn nhịp hơn so với Quân. Nếu chỗ Lý Hồng Quân chỉ là vài tiếng chửi khi chiến đấu thì Nguyễn Anh Duy lại ngược lại. Anh càng đánh càng làm cho chiến trường thêm ồn ào. Ngay cả tiếng gào thét của đám quỷ khi bị phong ấn cũng không nhiều bằng lời nói của anh.
- Đến đi, đến đi, đến đi. Thật hào nhoáng quá! Để ta cháy hết mình cho đêm nay nào, thưa các quý ông.
Dứt lời, Duy nhảy ngược ra sau và hoàn thành cú tiếp đất đầy chất “thanh lịch” ngay trên mái nhà, anh cúi người chào đám quỷ:
- Kính thưa quý ông và quý bà! Bữa tiệc đã đến màn cao trào, xin hãy hướng mắt về phía sân khấu. It’s show time!
Anh lại một lần nữa bay xuống nhẹ nhàng, thân thể tựa lông ngỗng, lả lướt v·út tới đám quỷ. Liễu kiếm trên tay uốn lượn nhịp nhàng, hệt như một điệu khiêu vũ đầy cao quý len lỏi sau mỗi nhát chém. Một bên như cuồng phong vũ bão, t·ấn c·ông không biết điểm dừng còn một bên thì nhịp nhàng, giống như một bài khiêu vũ trên nền nhạc cận đại. Hai vị kỵ sĩ nhanh chóng thể hiện ra hai thái cực đối lập một cách rõ rệt.
Còn về cửa Đông, Tachi lại bình tĩnh và từ tốn hơn rất nhiều so với hai kỵ sĩ trẻ tuổi. Hắn tuốt hai thanh kiếm khỏi vỏ, một dài một ngắn, một công một thủ phối hợp chặt chẽ. Thay vì lao về phía trước t·ấn c·ông như hai người kia thì hắn lại đứng im một chỗ, dùng kiếm pháp điêu luyện phòng thủ cửa mà bản thân canh giữ. Động tác Tachi rất nhanh và dứt khoát, mỗi đường chém đều vô cùng chính xác, dường như đám ngạ quỷ kia xông đến đều bị phong ấn bởi một nhát chém duy nhất. Tỉ suất diệt quỷ của Tachi so với hai người Quân và Duy đều cao hơn vài chục con. Vậy mà, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không mảy may xuất hiện trên gương mặt vị samurai, trường phái Nhị Thiên Nhất Lưu quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hai bên giao chiến một hồi cho tới khi một bóng đen xuất hiện. Kẻ này cao chừng hai mét, cơ thể đen ngòm và cặp mắt vàng rực. Đây chính là con ngạ quỷ đáng ra đã bị Tachi phong ấn ở Hạ Long.
- Ngươi...
Ngạ quỷ màu đen mở lời:
- Đã lâu không gặp, ông chú!
Tachi trừng mắt, hắn biết kẻ đứng trước mặt hắn là một ngạ quỷ cấp cao. Bởi lẽ chỉ có những ngạ quỷ cấp độ đó mới có thể có cặp mắt vàng rực như vậy. Lần trước dễ dàng hạ sát hắn, Tachi đã có chút nghi ngờ, nhưng quả nhiên là vậy. Kẻ này đã lợi dụng điểm đó để tiến hành ký sinh và xâm nhập vào trong khu rừng Ma Đạo. Tuy nói rừng Ma Đạo cũng có thể xuất hiện ngạ quỷ nhưng với tần suất đông như thế này thì đúng là lần đầu thấy. Việc ký sinh, phân thân và di chuyển thế này thì chỉ có những ngạ quỷ cấp cao mới có thể làm được, điều này đồng nghĩa với sự nguy hiểm của hắn.
- Thì ra là vậy! Vậy ta mới có thể đánh hết mình chứ.
Dứt lời, người kỵ sĩ trung niên ghim kiếm xuống đất. Mặt đất dần tạo thành một vòng sáng hình tròn, ở giữa là một rãnh nhỏ trông như ổ khóa và thanh kiếm chính là chìa khóa.
0