Ánh sáng xanh nhạt từ các màn hình điều khiển trong căn cứ Odyssey nhấp nháy đều đặn, phản chiếu lên những khuôn mặt mệt mỏi của phi hành đoàn. Tiếng máy móc vang lên nhịp nhàng trong không gian kín, nhưng không thể xua tan bầu không khí nặng nề đang bao trùm. Trận chiến với hai con Yêu Hổ đã kết thúc, nhưng cái giá phải trả không nhỏ. Những tổn thất không chỉ nằm ở máy móc hay v·ũ k·hí, mà còn ở tinh thần của cả đội.
"Ba robot hoàn toàn bị phá hủy," Ayla Torrence thông báo, giọng cô khô khốc khi đọc danh sách thiệt hại từ bảng điều khiển kỹ thuật. "Mười robot khác bị hư hỏng ở các mức độ khác nhau. Hệ thống động lực, v·ũ k·hí và cảm biến của chúng đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Để sửa chữa toàn bộ, chúng ta sẽ cần ít nhất vài tuần, và đó là trong điều kiện chúng ta có đủ nguồn lực."
Ayla đứng trước một màn hình lớn, nơi các sơ đồ kỹ thuật của robot hiện lên với hàng loạt biểu đồ báo lỗi. Đôi mắt cô, được che phủ bởi cặp kính AR, dán chặt vào những dòng dữ liệu đang chạy. Ngón tay cô lướt nhanh qua các phím điều khiển, kiểm tra từng thông số. "Nhiều hệ thống đã bị phá hủy hoàn toàn," cô nói tiếp, giọng cô đầy căng thẳng. "Một số robot cận chiến bị móng vuốt của Yêu Hổ xé toạc như giấy. Nếu chúng ta không tìm cách cải tiến lớp giáp, chúng ta sẽ mất thêm nhiều robot nếu có trận chiến tương tự."
Ở một góc khác của căn cứ, Dr. Naomi Huxley đang kiểm tra sức khỏe của các thành viên phi hành đoàn. Dù không ai b·ị t·hương về thể chất, nhưng những dấu hiệu của căng thẳng và mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt họ. Naomi, với chiếc túi y tế đa năng luôn bên mình, đi từng bàn làm việc, nhẹ nhàng hỏi han từng người.
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này," Naomi nói, quay sang Ethan Voss, người đang đứng gần đó. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự cương quyết. "Đội đang bị đẩy đến giới hạn. Trận chiến vừa qua không chỉ làm tổn thất về vật chất, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của mọi người. Nếu không giải quyết sớm, chúng ta sẽ mất khả năng đối mặt với những thử thách tiếp theo."
Ethan đứng thẳng, hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trong phòng điều khiển, nơi đang phát lại các cảnh quay từ trận chiến. Sự im lặng của anh kéo dài, như thể anh đang cân nhắc từng từ trước khi nói.
"Tôi biết," anh đáp, giọng anh trầm nhưng chắc chắn. "Nhưng chúng ta không có lựa chọn. Đây mới chỉ là khởi đầu. Nếu chúng ta không chuẩn bị tốt hơn, lần tới có thể không ai sống sót."
Naomi không rời mắt khỏi anh, giọng cô dịu lại nhưng vẫn chứa đầy lo ngại. "Tôi không yêu cầu sự hoàn hảo, Ethan. Nhưng nếu không cho đội thời gian để hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần, chúng ta sẽ tự đẩy mình vào ngõ cụt."
Ethan quay lại nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên một vẻ mệt mỏi hiếm hoi. "Tôi hiểu, Naomi. Nhưng chúng ta đang ở trên một hành tinh không khoan nhượng. Chúng ta không có sự xa xỉ của thời gian."
Ở trung tâm phòng nghiên cứu, xác của con Yêu Hổ và hai con Linh Hưu được đặt cẩn thận trên bệ phân tích. Dù đ·ã c·hết, cả ba sinh vật vẫn tỏa ra một vẻ đẹp kỳ lạ và đáng sợ. Bộ da xanh phát sáng của Yêu Hổ, với những hoa văn đỏ rực như lửa cháy âm ỉ, gần như vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ phần mắt và hông nơi các phát bắn đã trúng đích. Trong khi đó, cặp gạc phát sáng của Linh Hưu, dù đã mất đi ánh sáng rực rỡ khi còn sống, vẫn lấp lánh dưới ánh đèn trắng của phòng nghiên cứu, như thể đang giữ lại những bí mật cuối cùng của chúng.
Dr. Kael Asimov đứng cạnh bệ phân tích, tay cầm bút ghi chép trong cuốn nhật ký cũ của mình. Đôi mắt anh ánh lên sự suy tư khi quan sát kỹ từng chi tiết trên cơ thể các sinh vật. "Chúng ta đang nhìn vào những mảnh ghép của một hệ sinh thái lớn hơn và phức tạp hơn rất nhiều so với những gì chúng ta có thể hiểu," anh nói, giọng anh trầm lắng. "Yêu Hổ không chỉ là kẻ săn mồi đỉnh cao. Chúng là minh chứng cho sự tiến hóa hoàn hảo trên hành tinh này. Nếu chúng ta không học cách thích nghi, chúng ta sẽ không thể tồn tại."
"Vấn đề là chúng ta không có thời gian," Ayla chen vào, không rời mắt khỏi bảng điều khiển. "Với tình trạng hiện tại, chúng ta không thể đối mặt với một cuộc t·ấn c·ông khác. Tôi cần thêm nguồn lực, thêm thời gian, và có lẽ cả thêm người, nếu muốn sửa chữa và nâng cấp đội robot."
Ethan bước tới, đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua toàn bộ đội ngũ trong phòng điều khiển. "Vậy thì bắt đầu ngay bây giờ. Tôi biết mọi người đều mệt mỏi, nhưng chúng ta không có lựa chọn. Nếu chúng ta không chuẩn bị tốt hơn, chúng ta sẽ không thể đối mặt với mối nguy tiếp theo."
Naomi nhíu mày, nhưng không phản đối. "Tôi sẽ làm những gì có thể để đảm bảo sức khỏe của đội. Nhưng Ethan, tôi cần anh hiểu rằng chúng ta không thể chỉ dựa vào máy móc. Con người cũng cần được chăm sóc."
Ethan gật đầu, giọng anh dịu lại nhưng vẫn đầy quyết tâm. "Tôi hiểu, Naomi. Nhưng chúng ta không thể để cảm xúc làm lu mờ mục tiêu. Đây là sự sống còn."
Trong lúc đó, Logan Pierce đang kiểm tra lại bộ giáp cận chiến của mình ở một khu vực khác của căn cứ. Một trong những robot của anh đã bị hư hỏng nặng trong trận chiến, và anh biết rằng lần tới mọi thứ có thể còn khó khăn hơn. "Chúng ta đã làm tốt nhất có thể," anh nói qua kênh liên lạc với Ayla, giọng anh trầm nhưng chắc chắn. "Nhưng lần tới, chúng ta sẽ cần nhiều hơn thế. Đội robot cần được nâng cấp, và chúng ta cần tìm cách đối phó với tốc độ của những sinh vật này."
Ayla thở dài, đôi tay cô vẫn lướt nhanh trên bảng điều khiển. "Tôi đang làm hết sức mình, Logan. Nhưng anh biết đấy, chúng ta không thể tạo ra phép màu."
"Vậy thì hãy làm gì đó gần giống phép màu," Logan đáp, giọng anh pha chút mỉa mai. Nhưng đằng sau lời nói ấy là một sự nghiêm túc không thể phủ nhận.
Khi ngày làm việc kết thúc, cả đội tập trung tại phòng họp chính để thảo luận về các bước tiếp theo. Ethan đứng ở trung tâm, ánh mắt anh quét qua từng khuôn mặt mệt mỏi của đội ngũ, nhưng giọng anh vẫn chắc nịch.
"Chúng ta đã vượt qua được trận chiến đầu tiên, nhưng đây chỉ là khởi đầu," anh nói. "Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Ayla, tập trung sửa chữa và nâng cấp robot. Kael, Naomi, tiếp tục phân tích các mẫu vật và tìm ra những điểm yếu tiềm năng của hệ sinh thái này. Logan, huấn luyện đội chiến đấu để cải thiện khả năng phòng thủ. Juno, đảm bảo hệ thống của căn cứ vẫn hoạt động ổn định. Chúng ta không được phép thất bại."
Khi đêm buông xuống trên Venus 666c, căn cứ Odyssey vẫn sáng đèn. Ayla và đội kỹ thuật tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ để sửa chữa các robot bị hư hỏng. Trong phòng nghiên cứu, Kael và Naomi cẩn thận phân tích từng mẫu vật từ Yêu Hổ và Linh Hưu, cố gắng tìm hiểu những bí mật mà chúng mang theo. Và ở vị trí quan sát, Logan đứng gác, đôi mắt nhân tạo của anh quét qua khu rừng tối tăm, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì đang chờ đợi họ trong bóng tối.
Venus 666c không cho phép họ nghỉ ngơi, và họ biết rằng những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ phía trước.
----
Một tháng sau.
Trong phòng nghiên cứu sáng rực ánh đèn, cái xác khổng lồ của con Yêu Hổ nằm im lìm trên bệ phân tích, chiếm gần hết không gian căn phòng. Bộ da xanh lấp lánh, ánh lên như những mảnh pha lê ghép lại, vẫn giữ được vẻ uy nghi, lạnh lùng và đáng sợ. Dù đ·ã c·hết, nó vẫn toát lên một thứ sức mạnh khiến những người đứng gần cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Kael đứng bên cạnh bệ phân tích. Tay cậu cầm một cuốn sổ tay cũ, vừa chăm chú ghi chép, vừa quan sát từng chi tiết của con quái vật. "Không thể tin được," Kael nói, giọng cậu trầm ngâm như đang tự nói với chính mình. "Sinh vật này… giống như một tác phẩm nghệ thuật của tự nhiên. Nó vừa đáng sợ, vừa đẹp đến kỳ lạ."
Ayla ngồi bên bàn điều khiển gần đó. Cô không buồn ngẩng đầu lên khi đáp lời Kael. "Cậu nói đúng, nhưng nó cũng là nguyên nhân khiến chúng ta suýt nữa m·ất m·ạng. Cậu xem đây này."
Ayla đang điều chỉnh thiết bị quét năng lượng, những dòng dữ liệu xanh lục nhảy múa trên màn hình trước mặt cô. "Lớp da này không phải là da bình thường. Nó giống như một lớp tinh thạch, nhưng đặc biệt ở chỗ nó có khả năng kháng nhiệt cực kỳ cao. Có thể nói, v·ũ k·hí năng lượng của chúng ta đã bị nó coi như trò đùa."
Kael tò mò bước lại gần. "Ý cậu là lớp da này không chỉ cứng, mà còn thông minh nữa?"
Ayla gật đầu, ngón tay cô chỉ vào màn hình đang hiển thị hình ảnh cận cảnh của lớp da. "Đúng vậy. Năng lượng nhiệt từ các v·ũ k·hí của chúng ta bị lớp da này hấp thụ và phân tán đều. Nó hoạt động như một chiếc khiên tự nhiên. Cậu thử tưởng tượng xem, nếu chúng ta có thể tái tạo cấu trúc da này, robot của chúng ta sẽ bất khả x·âm p·hạm."
Kael trầm ngâm một lúc, rồi bật cười. "Nghe hay đấy, nhưng tôi nghĩ chúng ta còn lâu mới đạt được trình độ của tự nhiên. Nhìn xem, chỉ để cắt được một mẫu da nhỏ từ nó, tôi đã phải mất cả buổi sáng."
Ở phía bên kia căn phòng, một màn hình lớn hiển thị hình ảnh phóng đại từ các mẫu cơ bắp của con Yêu Hổ. Ayla, lúc này đang kiểm tra hệ thống cơ bắp, chỉ tay vào màn hình và gọi lớn: "Kael, qua đây mà xem. Cậu sẽ thích dữ liệu này."
Kael bước lại gần, ánh mắt tò mò. "Cậu tìm thấy gì thế?"
Ayla gõ nhẹ vào màn hình. "Hệ thống cơ bắp của nó được cấu tạo từ những sợi cơ siêu mật độ. Chúng không chỉ mạnh, mà còn cực kỳ linh hoạt. Đây là lý do tại sao nó có thể vừa nhanh vừa mạnh đến thế. Cậu nhớ không, chỉ một cú vồ của nó thôi cũng đủ để hất văng một robot nặng cả tấn."
Kael chăm chú nhìn màn hình, đôi mắt cậu sáng lên. "Những sợi cơ này thật không thể tin nổi. Chúng không giống bất kỳ thứ gì mà tôi từng thấy. Cậu biết không, nếu chúng ta hiểu được cách chúng hoạt động, chúng ta có thể tạo ra bộ giáp hoặc động cơ mới cho robot. Nhưng này, tôi muốn xem máu của nó nữa."
Kael lấy một ống nghiệm chứa máu của con Yêu Hổ, rồi đặt nó dưới kính hiển vi. Trên màn hình, hình ảnh các tế bào máu hiện lên rõ ràng. Mỗi tế bào phát sáng nhẹ, tựa như chúng chứa đựng một nguồn năng lượng bí ẩn. Kael nghiêng đầu, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Máu của nó chứa phóng xạ, nhưng không phải phóng xạ độc hại. Cơ thể của nó đã biến đổi phóng xạ thành một dạng năng lượng ổn định, giúp nó duy trì sức mạnh và tốc độ."
Ayla đứng bên cạnh, tay khoanh trước ngực, nhìn màn hình với vẻ suy nghĩ. "Nói cách khác, nó giống như một nhà máy năng lượng di động. Không chỉ chống lại phóng xạ, nó còn biến phóng xạ thành nguồn sống. Thật không thể tin được."
Kael gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự ngưỡng mộ. "Đây không còn là một sinh vật bình thường nữa. Nó giống như một kiệt tác của tiến hóa. Và nếu chúng ta học được cách cơ thể nó hoạt động, ai biết được chúng ta có thể làm được gì?"
Trong lúc đó, cánh cửa phòng nghiên cứu mở ra, và Ethan Voss bước vào. Ánh mắt Ethan quét qua căn phòng, dừng lại ở cái xác khổng lồ trên bệ phân tích. "Tiến độ thế nào rồi?" cậu hỏi, giọng cậu trầm và chắc chắn.
"Rất tốt," Kael đáp, ngẩng lên nhìn Ethan. "Chúng tôi đang hiểu rõ hơn về cơ thể của nó. Nhưng để áp dụng những phát hiện này vào công nghệ của chúng ta, chúng tôi sẽ cần thêm một chút thời gian. Nhiều khả năng chúng ta có thể cải tiến được cả giáp lẫn v·ũ k·hí."
Ayla quay lại, thêm vào: "Ethan, tôi nghĩ chúng ta cần ưu tiên nâng cấp giáp cho robot. Nếu chúng ta có thể mô phỏng được lớp da của Yêu Hổ, đội chiến đấu của chúng ta sẽ mạnh hơn nhiều."
Ethan im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Làm đi. Nhưng nhanh lên. Chúng ta không có nhiều thời gian. Nếu một con Yêu Hổ khác xuất hiện, chúng ta sẽ không đủ sức chống đỡ."
Phòng nghiên cứu lại chìm vào sự yên lặng. Tiếng máy móc và ánh sáng từ các màn hình là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng. Kael và Ayla tiếp tục làm việc, hai người trẻ mải mê với những phát hiện mới.
Xác của con Yêu Hổ, dù đã mất đi sự sống, vẫn là một kho tàng kiến thức. Mỗi mẫu da, mỗi giọt máu của nó đều ẩn chứa những bí mật mà Kael và Ayla cố gắng giải mã.