Chương 11: Chuẩn bị cho tương lai
Phòng họp chính của tàu Odyssey chìm trong ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ các màn hình lớn treo trên tường. Những dòng dữ liệu nhấp nháy không ngừng, phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm của các thành viên phi hành đoàn. Sáu tháng sinh tồn trên Venus 666c đã để lại dấu ấn rõ rệt trên từng người: những đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, những vết nhăn hằn sâu trên trán, và cả những vết sẹo, dù nhỏ thôi, nhưng là minh chứng cho những lần chạm trán đầy nguy hiểm với các sinh vật bản địa.
Không khí trong phòng im lặng lạ thường, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bíp nhịp nhàng của các thiết bị điện tử. Ai cũng hiểu rằng, đây không phải là một cuộc họp thông thường. Đây là khoảnh khắc mà họ sẽ định hình tương lai của chính mình trên hành tinh c·hết chóc này.
Ethan Voss đứng ở đầu bàn, dáng người thẳng tắp như một bức tượng thép. Đôi mắt xanh lạnh lùng của anh quét qua từng thành viên, dừng lại một chút ở mỗi người, như muốn đọc được suy nghĩ ẩn sau vẻ mặt trầm mặc của họ. Dù anh không nói, nhưng sự hiện diện của anh đủ để khiến cả phòng họp tập trung tuyệt đối.
"Chúng ta đã sống sót kể từ trận chiến đầu tiên," Ethan bắt đầu, giọng trầm nhưng dứt khoát, như tiếng kim loại gõ vào nhau. "Trong 6 tháng qua, chúng ta đã không ngừng khám phá, tiếp xúc và chạm trán với các loài sinh vật bản địa. Không phải lần nào cũng là chiến đấu. Đôi khi, đó là những phút giây quan sát, học hỏi. Nhưng các bạn đều biết rõ, đây chỉ là khởi đầu. Hành tinh này không hề khoan nhượng, và nếu chúng ta không thích nghi, chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai."
Ethan nhấn nút trên bảng điều khiển trước mặt, và ngay lập tức, các màn hình lớn trong phòng sáng lên, hiển thị hình ảnh từ những trận chiến trong 6 tháng qua. Từ trận chiến đầu tiên với hai con Yêu Hổ đến những lần đối đầu với các sinh vật khác—hình ảnh những robot sinh học chiến đấu, những cú v·a c·hạm nảy lửa, và cả những tổn thất nặng nề của đội được tái hiện chi tiết.
Trên màn hình, cảnh tượng từ trận chiến đầu tiên hiện lên rõ ràng. Hai con Yêu Hổ, với bộ da xanh lấp lánh và cặp mắt vàng rực, lao vào đội hình robot sinh học với tốc độ kinh hoàng. Những cú vồ mạnh mẽ của chúng hất tung một robot cận chiến nặng cả tấn, khiến nó văng mạnh vào một thân cây xoắn ốc khổng lồ. Hình ảnh tiếp tục chuyển sang cảnh căn cứ bị lộ khi một con Linh Hưu hoảng loạn lao vào, làm hệ thống tàng hình bị phá hủy.
"Chúng ta đã phạm nhiều sai lầm," Ethan nói, ánh mắt anh sắc lạnh khi nhìn về phía các màn hình. "Vũ khí của chúng ta không hiệu quả trước lớp da của các sinh vật mạnh mẽ bản địa. Robot cận chiến không đủ nhanh để đối phó với tốc độ của chúng. Và hệ thống phòng thủ của căn cứ đã bị lộ trước cả những sinh vật vô tình v·a c·hạm vào. Chúng ta đã may mắn sống sót qua những lần đó. Nhưng các bạn biết đấy, chúng ta không thể chỉ dựa vào may mắn mãi."
Ethan quay sang Ayla Torrence, người đang ngồi gần đó với cặp kính AR vẫn sáng lên những dòng dữ liệu. Cô ngẩng đầu lên khi cảm nhận được ánh mắt của Ethan hướng về phía mình. "Ayla, tôi muốn cô trình bày về các nâng cấp mà cô đã đề xuất," anh nói, giọng anh trầm nhưng đầy uy quyền.
Ayla gật đầu, đứng dậy từ ghế của mình. Tay cô cầm một chiếc bảng điều khiển nhỏ, và với vài thao tác đơn giản, cô kết nối nó với hệ thống trình chiếu của phòng họp. Một loạt các dữ liệu và hình ảnh về các dự án cải tiến xuất hiện trên màn hình lớn.
"Trong 6 tháng qua," Ayla bắt đầu, giọng cô rõ ràng và sắc sảo, "chúng tôi đã làm việc không ngừng để cải tiến công nghệ của mình. Dựa trên các nghiên cứu từ sừng Linh Hưu và cơ thể của Yêu Hổ, chúng tôi đã đạt được một số bước tiến quan trọng."
Cô dừng lại một chút, ánh mắt cô quét qua các thành viên trong phòng để chắc chắn rằng mọi người đều đang theo dõi. Dù gương mặt cô vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, nhưng sự mệt mỏi ẩn sau đôi mắt cho thấy rằng những nỗ lực trong suốt 6 tháng qua không hề dễ dàng.
Naomi Huxley, ngồi ngay cạnh Ayla, nghiêng người về phía trước, ánh mắt cô đầy quan tâm. "Ayla, tôi biết cô đã làm rất nhiều việc với đội kỹ thuật. Nhưng trước khi cô trình bày chi tiết, tôi muốn hỏi: những cải tiến này liệu có đảm bảo an toàn cho đội của chúng ta không? Tôi không muốn bất kỳ ai phải đánh đổi mạng sống vì một công nghệ chưa được kiểm chứng."
Ayla gật đầu, thừa nhận mối lo ngại chính đáng của Naomi. "Tôi hiểu. Và tôi đồng ý với cô, Naomi. Đó là lý do tại sao chúng tôi phải kiểm tra từng cải tiến một cách cẩn thận trước khi áp dụng thực tế. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng, những gì chúng tôi đạt được sẽ tạo ra sự khác biệt lớn trong việc đối phó với các mối nguy hiểm trên hành tinh này."
Ravi Chandar, ngồi ở phía bên kia bàn, chống cằm lắng nghe. Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ. "Tôi chỉ hy vọng rằng những cải tiến này sẽ giúp chúng ta không phải chạy trối c·hết mỗi khi gặp một con gì đó to hơn robot của chúng ta."
Câu nói của Ravi khiến bầu không khí trong phòng nhẹ nhõm hơn một chút. Một vài người cười khẽ, nhưng Ethan vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
"Đừng quên rằng, những gì chúng ta đang làm không chỉ là để sống sót," Ethan nói, giọng anh trầm và chắc chắn. "Chúng ta ở đây để khám phá, để hiểu rõ hơn về hành tinh này. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta phải đảm bảo rằng mình có đủ sức mạnh để đối mặt với bất kỳ điều gì mà hành tinh này ném vào chúng ta."
Ayla tiếp tục, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm. "Những cải tiến mà tôi sẽ trình bày sẽ không chỉ giúp chúng ta sống sót, mà còn giúp chúng ta làm chủ tình thế. Nhưng xin nhớ rằng, đây không phải là sự đảm bảo tuyệt đối. Chúng ta vẫn đang học hỏi từ hành tinh này, và nó vẫn còn nhiều thứ mà chúng ta chưa hiểu hết."
Ethan gật đầu, ánh mắt anh dịu lại một chút. "Tốt. Hãy trình bày các chi tiết, Ayla. Tôi muốn mọi người trong đội hiểu rõ những gì chúng ta đang làm và tại sao chúng ta phải làm điều này."
Ayla Torrence nhấn nút trên bảng điều khiển, và ngay lập tức, các sơ đồ kỹ thuật phức tạp hiện lên trên màn hình lớn. Các mô hình 3D của v·ũ k·hí mới, bộ giáp cải tiến, và các thiết bị cảm biến được chiếu sáng rõ ràng, xoay chậm rãi để mọi người có thể nhìn thấy từng chi tiết. Trong không gian tĩnh lặng của phòng họp, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên những gương mặt chăm chú của các thành viên phi hành đoàn.
Ayla hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu. "Nhờ vào sự hỗ trợ của toàn thể đội ngũ nghiên cứu từ hành tinh mẹ Địa Cầu, cùng với sự tham gia của AI trong việc sáng tạo, tổng hợp và thử lỗi, chúng ta đã đạt được những bước tiến đáng kể trong 6 tháng qua."
Cô chỉ vào màn hình, nơi một biểu đồ năng lượng phức tạp đang hiển thị.
1. Lưu trữ năng lượng phóng xạ ổn định
Ayla chỉ tay vào một mô hình 3D của một chiếc hộp nhỏ, được thiết kế giống như một viên pin nhưng có cấu trúc phức tạp hơn nhiều. "Chúng tôi đã tìm ra cách lưu trữ năng lượng phóng xạ trong xương của các động vật bản địa," cô nói, giọng cô đầy tự tin. "Xương của chúng có cấu trúc tự nhiên giúp năng lượng phóng xạ ổn định hơn, giảm tính công kích. Những viên pin này không chỉ an toàn hơn mà còn cung cấp năng lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các nguồn năng lượng mà chúng ta đã mang theo từ Trái Đất."
Cô tạm dừng, ánh mắt quét qua từng người trong phòng. "Điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là chúng ta không chỉ có thể giảm phụ thuộc vào nguồn năng lượng mang theo, mà còn có thể sử dụng chính tài nguyên của hành tinh này để duy trì hoạt động lâu dài. Đây là bước đầu tiên để chúng ta thực sự thích nghi."
Naomi gật đầu, ánh mắt cô lộ rõ sự đồng tình. "Nếu năng lượng phóng xạ có thể được lưu trữ và kiểm soát như vậy, thì nó không chỉ giúp chúng ta tồn tại, mà còn mở ra cơ hội để phát triển công nghệ ngay trên hành tinh này."
2. Chiết xuất năng lượng phóng xạ từ động vật đi săn
Ayla chỉ vào một sơ đồ phân tích năng lượng khác, nơi các mẫu máu và xương của các sinh vật bản địa được hiển thị chi tiết. "Từ các sinh vật mà chúng ta săn được trong 6 tháng qua, chúng tôi đã trích xuất được năng lượng phóng xạ ổn định. Sinh vật nào trên hành tinh này cũng dường như mang trong mình một lượng phóng xạ đáng kể, nhưng điều quan trọng là khả năng cơ thể chúng chuyển hóa và kiểm soát nó."
Cô dừng lại, chỉ vào một đoạn video ngắn, nơi các nhà nghiên cứu đang thử nghiệm một khẩu súng năng lượng mới. "Khi năng lượng này được tích hợp vào v·ũ k·hí, kết quả cho thấy khả năng tăng cường phá giáp rõ rệt. Đặc biệt, lớp da cứng cáp của những sinh vật như Yêu Hổ, vốn gần như miễn nhiễm trước v·ũ k·hí thông thường, giờ đây đã bị xuyên thủng dễ dàng hơn nhiều."
Một tiếng xì xào nhẹ vang lên trong phòng. Ravi Chandar bật cười khẽ, nói: "Tôi sẽ không nhớ những lần chúng ta phải vật lộn để ngăn một con gì đó hất tung robot của mình. Nhưng nếu v·ũ k·hí này đủ mạnh, thì có vẻ như chúng ta đã có cơ hội tốt hơn trong lần chạm trán tiếp theo."
3. Phòng ngự lai tạo hợp kim và sinh học
Ayla chuyển sang một mô hình 3D khác trên màn hình, lần này là một bộ giáp mới với bề mặt lấp lánh, giống như được làm từ kim loại và da sinh học. "Chúng tôi không chỉ tập trung vào v·ũ k·hí t·ấn c·ông, mà còn cải tiến cả khả năng phòng ngự. Dựa trên lớp da của Yêu Hổ và các sinh vật khác, chúng tôi đã kết hợp hợp kim titanium-carbon với cấu trúc sinh học học được từ chúng."
Cô nhấn mạnh vào một phần của bộ giáp trên màn hình. "Bộ giáp này không chỉ nhẹ hơn, mà còn có khả năng chống chịu tốt hơn trước các đòn t·ấn c·ông vật lý và năng lượng. Nó có thể hấp thụ một phần lực tác động và phân tán năng lượng, giảm thiệt hại cho người mặc bên trong."
Kael Asimov, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ gật đầu. "Nếu điều đó thực sự hiệu quả, thì không chỉ giúp bảo vệ đội chiến đấu của chúng ta, mà còn cho phép chúng ta tiếp cận gần hơn với các sinh vật bản địa mà không sợ bị tổn thương nghiêm trọng."
4. Cải tiến cảm biến và thông tin liên lạc
Ayla tiếp tục, lần này chỉ vào một sơ đồ cho thấy một hệ thống cảm biến mới. "Một trong những vấn đề lớn nhất mà chúng ta gặp phải là sự can thiệp của bụi phóng xạ, khiến các cảm biến và hệ thống liên lạc của chúng ta hoạt động không hiệu quả. Nhưng nhờ nghiên cứu từ năng lượng phát ra từ cặp sừng Linh Hưu, chúng tôi đã cải tiến cảm biến để giao tiếp tốt hơn với năng lượng phóng xạ trong không khí."
Cô chỉ vào một đoạn video ngắn, nơi một robot sinh học đang quét qua một khu vực đầy bụi phóng xạ, nhưng các hình ảnh hiển thị rõ ràng và sắc nét hơn trước. "Cảm biến giờ đây không chỉ giảm nhiễu mà còn tăng cường khả năng quan sát trong điều kiện môi trường khắc nghiệt. Hơn nữa, hệ thống thông tin liên lạc của chúng ta cũng đã được cải thiện, cho phép truyền tin xa hơn và an toàn hơn, ngay cả khi bị phóng xạ bao quanh."
Khi Ayla kết thúc phần trình bày của mình, căn phòng chìm vào yên lặng trong vài giây. Mỗi người đều đang suy ngẫm về những gì vừa nghe—những tiến bộ công nghệ không chỉ giúp họ sống sót, mà còn mang lại hy vọng về việc thực sự chinh phục hành tinh này.
Ethan phá vỡ sự im lặng, giọng anh trầm nhưng chắc chắn: "Tốt. Những gì các cậu đã làm là một bước tiến lớn. Nhưng tôi cần nhấn mạnh rằng, dù những cải tiến này có hứa hẹn đến đâu, chúng ta vẫn phải cẩn thận. Mọi thử nghiệm đều phải được kiểm soát chặt chẽ. Tôi không muốn bất kỳ sự cố nào xảy ra."
Naomi, người vẫn luôn thận trọng, lên tiếng: "Tôi đồng ý. Những công nghệ này có tiềm năng lớn, nhưng chúng ta phải nhớ rằng hành tinh này không giống bất kỳ nơi nào khác. Chúng ta phải luôn chuẩn bị cho những điều không thể dự đoán trước."
Ayla gật đầu, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm. "Tôi hiểu rõ điều đó, và chúng tôi sẽ không để bất kỳ ai gặp nguy hiểm trong quá trình thử nghiệm. Nhưng tôi tin rằng, với những gì chúng ta đã đạt được, chúng ta có thể tiến xa hơn rất nhiều. Đây không chỉ là về việc sinh tồn, mà còn là về việc chinh phục những giới hạn mà chúng ta từng nghĩ là không thể."
Ethan nhìn Ayla, rồi quét mắt qua tất cả các thành viên trong phòng. "Được. Từ giờ, chúng ta sẽ triển khai các cải tiến này một cách có hệ thống. Nhưng hãy luôn nhớ: Venus 666c không khoan nhượng. Chúng ta phải luôn cảnh giác."
Căn phòng trở nên im lặng trở lại, nhưng lần này không phải là sự căng thẳng, mà là sự đồng lòng. Mỗi người đều biết rằng, những gì họ làm hôm nay sẽ định hình tương lai của họ trên hành tinh này—một hành tinh đầy hiểm nguy, nhưng cũng tràn ngập những cơ hội mà họ chưa từng dám nghĩ tới.