Chương 12: Phát hiện
Nắng yếu ớt của Venus 666c xuyên qua những tán cây xoắn ốc cao v·út, tạo nên một thứ ánh sáng nhợt nhạt phủ lên khu rừng. Không gian xung quanh như bị bao bọc bởi một bức màn huyền ảo, nơi mọi thứ đều không thật, nhưng cũng không hề mang dáng vẻ giả tạo. Đội thám hiểm do Ethan Voss dẫn đầu bước chậm rãi qua những lớp rêu phát sáng lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao nhỏ trên mặt đất. Mỗi bước chân của họ đều cẩn thận, vì họ biết rằng ở hành tinh này, mọi thứ đều có thể là một mối nguy hiểm đang rình rập.
Không xa căn cứ Odyssey, nhóm thám hiểm đã lần theo tín hiệu từ cảm biến môi trường để đến một khu vực mà họ nghi ngờ có thể chứa nguồn nước. Tiếng rì rào nhỏ dần lớn lên khi họ tiến sâu hơn vào khu rừng, như một lời mời gọi vừa kỳ lạ, vừa mê hoặc. Dường như cả khu rừng cũng đang thở, từng nhịp rì rào của âm thanh ấy hòa quyện với sự lặng thinh c·hết chóc, tạo nên một bầu không khí vừa cuốn hút, vừa đáng sợ.
Khi họ bước qua một rặng cây dày đặc, khung cảnh phía trước mở ra như một bức tranh siêu thực.
Một dòng sông trải dài trước mắt họ, uốn lượn qua khu rừng như một dải lụa bạc, lấp lánh dưới ánh sáng nhợt nhạt của hành tinh. Nước sông có vẻ trong nhưng khó lòng nhìn thấy đáy, điều kỳ lạ nhất là sắc màu xanh nhạt phát ra từ chính mặt nước. Ánh sáng ấy không phản chiếu từ đâu, mà như được phát ra từ bên trong dòng sông. Những làn sương mỏng lơ lửng trên mặt nước, như những dải lụa mềm mại hòa quyện với ánh sáng phát quang từ cây cối xung quanh.
Không ai trong nhóm nói gì trong giây phút đầu tiên. Họ đứng đó, im lặng, như bị cuốn vào sự kỳ bí của khung cảnh trước mắt.
"Chúng ta đến nơi rồi," Ethan Voss phá vỡ sự im lặng, giọng anh trầm và chắc nịch. Anh dừng lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua toàn bộ khung cảnh như để ghi nhớ từng chi tiết. "Ayla, thiết lập cảm biến. Tôi muốn biết mọi thứ về dòng sông này."
Phân tích ban đầu
Ayla Torrence nhanh chóng quỳ xuống gần mép nước, lấy ra thiết bị cảm biến di động từ túi dụng cụ của mình. Cô đặt nó xuống đất, ngay bên cạnh những viên đá nhỏ nhẵn bóng bên bờ sông. Những dòng dữ liệu bắt đầu hiển thị trên kính thực tế tăng cường của cô, phản chiếu ánh sáng xanh lên khuôn mặt sắc sảo. Ayla chăm chú theo dõi, đôi mày cô khẽ cau lại khi các thông số hiện lên.
"Nước này không giống bất kỳ thứ gì tôi từng thấy," cô nói, giọng cô pha lẫn sự tò mò và ngạc nhiên. "Nó có độ tinh khiết cao, gần như hoàn hảo. Nhưng cũng chứa một lượng phóng xạ ổn định. Điều lạ lùng là năng lượng này không chỉ tồn tại trong nước, mà còn lan tỏa vào không khí xung quanh."
Ethan đứng gần đó, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi dòng sông. "Còn sinh vật thì sao?"
Ayla điều chỉnh cảm biến, mở rộng phạm vi quét xuống lòng sông. Các dữ liệu mới hiện lên, và Ayla khẽ nhíu mày. "Có dấu hiệu của sự sống," cô trả lời, giọng cô chậm rãi nhưng rõ ràng. "Những sinh vật dưới nước, nhưng chúng di chuyển rất chậm. Tín hiệu không rõ ràng lắm, nhưng dựa trên kích thước, có vẻ chúng khá lớn."
Ravi Chandar, nhà địa chất học của nhóm, lúc này đang cúi xuống gần bờ sông, dùng một dụng cụ nhỏ để lấy mẫu đất từ lớp trầm tích gần đó. Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ. "Các cậu có nhận thấy điều này không?" anh nói, giọng anh đầy sự hứng thú. "Địa hình quanh dòng sông này không hề tự nhiên."
Ethan quay sang Ravi, ánh mắt anh đầy nghi vấn. "Ý cậu là gì?"
Ravi nhấc mẫu đất lên, chỉ vào các lớp trầm tích bên trong. "Nhìn đây. Các lớp đá và trầm tích cho thấy dòng sông này không được hình thành bởi một dòng chảy bình thường. Những dấu vết này giống như đã bị định hình bởi một thứ gì đó có sức mạnh khổng lồ. Có thể là một vụ phun trào địa chất, hoặc một dạng năng lượng mà chúng ta chưa biết."
Anh đứng dậy, đưa tay chỉ vào những hòn đá lớn nằm rải rác dọc bờ sông. Mỗi hòn đá đều có bề mặt nhẵn bóng, giống như được mài mòn bởi một tác động mạnh mẽ. "Những hòn đá này bị bào mòn theo một cách rất kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng dòng sông này không chỉ là một phần của hệ sinh thái, mà có thể là trung tâm của nó. Một nguồn sống, hoặc có lẽ... một nguồn năng lượng."
Kael Asimov, người vẫn đứng yên lặng từ đầu, giờ mới lên tiếng. "Nếu đây thực sự là trung tâm của hệ sinh thái, thì chúng ta cần phải cực kỳ cẩn thận. Một dòng sông như thế này không chỉ cung cấp nước, mà còn có thể là nơi cư trú của những sinh vật mà chúng ta chưa từng thấy."
Ethan gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi mặt nước. "Chúng ta sẽ không làm gì liều lĩnh. Ayla, tiếp tục quét. Ravi, lấy thêm mẫu đất và đá. Kael, chuẩn bị các thiết bị thu thập sinh vật. Tôi muốn biết tất cả những gì chúng ta có thể về dòng sông này trước khi chúng ta tiến xa hơn."
Ethan giơ tay ra hiệu cho cả đội tiến lại gần bờ sông, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. "Ayla, tiếp tục thu thập dữ liệu. Kael, tôi muốn cậu lấy mẫu nước và mẫu sinh vật nếu có thể. Ravi, kiểm tra địa chất quanh đây. Chúng ta sẽ không làm gì để gây xáo trộn hệ sinh thái cho đến khi biết rõ hơn về nó."
Mọi người đồng loạt gật đầu, nhanh chóng bắt tay vào công việc. Không khí xung quanh dường như lạnh hơn, không phải vì nhiệt độ giảm đi, mà vì dòng sông trước mặt tỏa ra một cảm giác kỳ lạ, vừa cuốn hút, vừa đầy đe dọa.
Kael Asimov cúi người xuống gần mép nước, tay anh cầm một thiết bị thu thập nhỏ gọn. Anh thả đầu hút của thiết bị xuống nước, và dòng nước trong vắt lập tức bị hút vào trong ống chứa bằng kính. Kael quan sát màu sắc của nước trong ống, nơi ánh sáng xanh nhạt vẫn phát ra, như thể nó mang trong mình một nguồn năng lượng bí ẩn.
"Nước này có vẻ ổn định," Kael nói, giọng anh trầm ngâm. "Nhưng lượng phóng xạ trong nó cao hơn nhiều so với những gì chúng ta gặp trước đây. Có lẽ chính năng lượng này đã tạo ra ánh sáng xanh mà chúng ta đang thấy."
Anh nhìn kỹ hơn vào mẫu nước, ánh mắt anh ánh lên vẻ tò mò. "Nếu năng lượng phóng xạ trong nước thật sự là nguồn gốc tạo ra ánh sáng, thì nó không chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Có lẽ, nó còn đóng vai trò trong việc duy trì hệ sinh thái xung quanh dòng sông này."
Ở phía bên cạnh, Ravi Chandar đang chăm chú cào lớp đất gần mép sông bằng một dụng cụ địa chất. Anh nhấc lên một nhúm đất ẩm từ dưới đáy, lớp bùn xám lạnh ngắt trong lòng bàn tay anh. "Cậu nhìn xem," Ravi nói, chỉ tay vào các hạt đất nhỏ. "Đất ở đây không chỉ là bùn thông thường. Nó chứa các hạt tinh thể nhỏ li ti. Có thể chúng là một phần của quá trình hình thành dòng sông này, hoặc thậm chí là sản phẩm của một phản ứng hóa học nào đó xảy ra trong nước."
Anh quét mắt qua những hòn đá lớn nằm rải rác gần bờ. "Và những hòn đá này... Nhìn bề mặt của chúng đi. Chúng nhẵn bóng, nhưng không giống như bị mài mòn bởi dòng chảy thông thường. Có thứ gì đó khác đã tác động lên chúng."
Ayla Torrence, lúc này vẫn đang ngồi bên thiết bị cảm biến, tiếp tục theo dõi những dòng dữ liệu hiện lên trên kính AR của mình. Biểu đồ trên màn hình nhảy liên tục, phản ánh sự biến đổi năng lượng trong khu vực. Đột nhiên, cô nhíu mày. "Chờ đã..." cô nói, giọng cô chậm rãi nhưng đầy căng thẳng. "Tôi nhận được tín hiệu mạnh hơn. Có gì đó đang tiến lại gần."
Tất cả cùng dừng lại. Ethan ngay lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía Ayla. "Cụ thể là gì, Ayla?"
Ayla điều chỉnh thiết bị, mở rộng phạm vi cảm biến. "Tôi không chắc," cô trả lời, ánh mắt cô không rời khỏi màn hình. "Tín hiệu này rất lớn. Có vẻ như nó đang di chuyển dưới lòng sông, nhưng tốc độ rất chậm. Tôi không thể xác định chính xác hình dạng của nó."
Cả đội ngay lập tức hướng ánh mắt xuống mặt nước. Một bóng đen lớn xuất hiện, từ từ trôi qua dưới dòng sông. Dù bị che khuất bởi ánh sáng xanh nhạt, kích thước của nó vẫn đủ để khiến tất cả phải rùng mình.
"Cái quái gì thế kia..." Ravi lẩm bẩm, giọng anh pha chút lo lắng.
Bóng đen di chuyển chậm rãi nhưng đầy uy lực, như thể nó không hề vội vã. Không ai trong đội có thể nhìn rõ hình dạng của nó, nhưng chỉ riêng kích thước khổng lồ ấy đã đủ để khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn.
"Chúng ta rút lui hay tiếp tục, thưa đội trưởng?" Ravi hỏi, giọng anh căng thẳng nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Ethan không trả lời ngay. Anh nhìn chằm chằm vào bóng đen dưới nước, đôi mắt anh sắc lạnh, như thể đang cân nhắc mọi khả năng có thể xảy ra. Cuối cùng, anh quay sang Ayla. "Ayla, tăng cường cảm biến. Tôi muốn biết chính xác chúng ta đang đối mặt với gì."
Ayla gật đầu, nhanh chóng thực hiện lệnh. Những biểu đồ năng lượng trên màn hình của cô trở nên dày đặc hơn, nhưng dữ liệu vẫn không đủ rõ ràng để xác định bản chất của sinh vật dưới nước.
"Tôi không thể xác định được nó là gì," Ayla nói, giọng cô đầy tiếc nuối. "Nhưng tôi có thể khẳng định rằng nó rất lớn. Và lượng năng lượng phát ra từ nó cao đến mức đáng báo động."
Ethan siết chặt quai hàm, ánh mắt anh không rời khỏi mặt nước. "Chúng ta sẽ tiếp tục, nhưng giữ khoảng cách. Tôi không muốn bất kỳ ai mạo hiểm. Kael, Ravi, thu thập thêm mẫu vật. Ayla, tập trung vào cảm biến. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, chúng ta sẽ rút lui ngay lập tức."
Khi cả đội tiếp tục công việc của mình, bóng đen dưới nước chậm rãi trôi xa, rồi biến mất vào màn sương mờ mịt trên mặt sông. Dù không còn nhìn thấy nó, nhưng cảm giác bất an vẫn bao trùm lên tất cả.
Kael ngẩng đầu lên từ thiết bị thu thập, ánh mắt anh đăm chiêu. "Ethan," anh nói, giọng anh trầm và đầy suy tư. "Nếu dòng sông này thực sự là trung tâm của một hệ sinh thái, thì những sinh vật ở đây sẽ không giống với bất kỳ thứ gì chúng ta từng gặp. Chúng ta cần cực kỳ cẩn thận. Sinh vật dưới nước vừa rồi có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm."
Ethan gật đầu, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào mặt nước, như thể anh đang cố gắng nhìn xuyên qua lớp ánh sáng xanh để tìm lại bóng đen bí ẩn kia. "Tôi biết, Kael. Nhưng nếu chúng ta muốn tồn tại trên hành tinh này, chúng ta cần hiểu rõ mọi thứ về nó, bao gồm cả dòng sông này. Chúng ta sẽ quay lại với thiết bị tốt hơn và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn."
Sau khi thu thập xong các mẫu vật và dữ liệu cần thiết, Ethan ra lệnh cho cả đội rút lui. Những bước chân của họ, dù chậm và cẩn thận, vẫn không thể xóa đi cảm giác rằng họ đang bị theo dõi. Dòng sông, với vẻ yên ả và huyền bí của nó, giờ đây giống như một sinh vật sống, chứa đựng những bí mật có thể nuốt chửng bất kỳ ai dám x·âm p·hạm.