Chương 13: Chuẩn bị khám phá
Bên trong căn cứ Odyssey, không khí tràn ngập sự tập trung và khẩn trương. Những tiếng gõ phím vang lên đều đặn, xen lẫn với tiếng bíp từ các thiết bị đo lường, tạo nên một nhịp điệu căng thẳng nhưng đồng bộ. Dòng sông kỳ bí cách căn cứ chỉ 2km đã trở thành ưu tiên nghiên cứu hàng đầu của phi hành đoàn. Nhưng cùng với sự hấp dẫn của nó, những hiểm nguy tiềm tàng từ lượng phóng xạ cao và sinh vật chưa xác định dưới lòng sông khiến mọi người phải thận trọng hơn bao giờ hết.
Ánh sáng xanh nhạt từ các màn hình lớn trong phòng nghiên cứu phản chiếu lên những gương mặt chăm chú của đội ngũ. Vẻ đẹp trong vắt của dòng sông không thể che giấu được sự huyền bí c·hết người mà nó mang theo.
Ethan Voss, đội trưởng của đoàn, đứng ở trung tâm phòng họp. Đôi mắt xanh lạnh lùng của anh quét qua các thành viên trong đội, như để chắc chắn rằng mọi người đều đang tập trung tối đa. "Dòng sông này là một cơ hội lớn, nhưng nó cũng là một rủi ro không thể xem nhẹ," Ethan bắt đầu, giọng anh trầm nhưng dứt khoát. "Chúng ta sẽ không tiếp xúc trực tiếp với môi trường này nếu chưa có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tôi muốn tất cả các thiết bị phải được kiểm tra cẩn thận và đảm bảo an toàn tuyệt đối trước khi triển khai."
Ở một góc phòng nghiên cứu, Ayla Torrence đang đứng trước bàn làm việc của mình, ánh mắt cô dán chặt vào bản thiết kế đang hiển thị trên màn hình lớn. Các chi tiết kỹ thuật của một thiết bị thu thập sinh vật dưới nước hiện lên rõ ràng, với từng đường nét được tinh chỉnh cẩn thận.
"Thiết bị này sẽ là bước đột phá," Ayla lẩm bẩm như đang tự nhủ với chính mình. Cô đẩy cặp kính AR lên sống mũi, những dòng dữ liệu xanh lục phản chiếu lên khuôn mặt sắc sảo của cô. "Chúng ta cần đảm bảo rằng nó có thể hoạt động tự động dưới nước, giảm thiểu tối đa sự hiện diện của con người. Dòng sông này không phải là nơi để chúng ta mắc sai lầm."
Trên màn hình, mô hình 3D của thiết bị hiện lên, xoay chậm rãi để lộ từng chi tiết. Lớp vỏ của thiết bị được thiết kế từ hợp kim lai sinh học, lấy cảm hứng từ cấu trúc da của các sinh vật bản địa như Yêu Hổ. Ayla gõ nhẹ vào một phần của bản thiết kế, nơi hiển thị lớp vỏ bảo vệ. "Chúng tôi đã học hỏi từ cấu trúc sinh học tự nhiên của các sinh vật trên hành tinh này. Lớp vỏ này không chỉ chịu được áp lực từ nước sông và lượng phóng xạ cao, mà còn có khả năng tự phục hồi ở mức độ nhất định khi bị tổn thương."
Bên cạnh lớp vỏ, thiết bị còn được trang bị một cánh tay robot nhỏ gọn, với các ngạnh mềm được thiết kế đặc biệt để bắt sinh vật mà không gây tổn thương cho chúng. "Cánh tay này sẽ giúp chúng ta thu thập mẫu mà không làm xáo trộn hệ sinh thái dưới nước," Ayla giải thích, ánh mắt cô lấp lánh sự hài lòng. "Nó đủ nhẹ để không làm ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, nhưng cũng đủ mạnh để giữ chắc các sinh vật mà chúng ta muốn nghiên cứu."
Naomi Huxley, chuyên gia y tế của đoàn, đang đứng gần đó, kiểm tra các thông số an toàn trên màn hình bên cạnh. Tay cô cầm một thiết bị kiểm tra cầm tay nhỏ gọn, đôi mắt cô chăm chú lướt qua những dòng dữ liệu hiển thị.
"Naomi, tôi cần cô xác nhận rằng lớp vỏ của thiết bị này thực sự có thể ngăn chặn phóng xạ và những mầm bệnh tiềm tàng trong nước sông," Ayla nói, quay đầu lại nhìn Naomi. "Chúng ta không thể để bất kỳ nguy hiểm nào xâm nhập vào căn cứ qua thiết bị này."
Naomi gật đầu, ánh mắt cô không rời khỏi màn hình. "Tôi đã thực hiện các thử nghiệm ban đầu," cô trả lời, giọng cô nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. "Lớp hợp kim lai sinh học mà cô sử dụng có khả năng c·ách l·y rất tốt. Nhưng tôi vẫn cần kiểm tra thêm với các mẫu nước thực tế từ dòng sông. Chúng ta không thể mạo hiểm với bất kỳ nguy cơ sinh học nào, dù là nhỏ nhất."
Naomi, với chuyên môn về y tế và an toàn sinh học, đã dành phần lớn thời gian để kiểm tra các nguy cơ tiềm tàng khi tiếp xúc với dòng sông. Trong một cuộc họp ngắn với cả đội, cô chỉ vào màn hình lớn nơi hình ảnh các mẫu nước đã được phân tích hiện lên. "Nước sông này không chỉ chứa phóng xạ," cô nói, ánh mắt cô lướt qua từng người. "Nó còn mang theo các vi sinh vật chưa xác định. Chúng ta không biết chúng có thể gây ra những ảnh hưởng gì đến cơ thể con người hoặc hệ thống của chúng ta."
Cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: "Chúng ta đã thấy rằng năng lượng phóng xạ trong nước sông này có thể tương tác với cấu trúc sinh học. Nếu các vi sinh vật trong nước sử dụng phóng xạ như một nguồn năng lượng, thì chúng có thể có những cơ chế thích nghi mà chúng ta chưa từng gặp. Điều này làm tăng nguy cơ l·ây n·hiễm hoặc tác động sinh học mà chúng ta không thể lường trước."
Ayla Torrence tiếp tục đứng lên, ánh mắt cô ánh lên niềm tự hào pha lẫn sự quyết tâm. "Thiết bị thu thập mà chúng tôi đang phát triển không chỉ có khả năng bắt sinh vật dưới nước," cô bắt đầu, giọng cô rõ ràng và mạnh mẽ. "Nó còn được trang bị cảm biến năng lượng, cho phép chúng ta thu thập dữ liệu về môi trường xung quanh và hành vi của các sinh vật mà không cần phải tiếp xúc trực tiếp."
"Cánh tay robot này," Ayla chỉ vào phần mô hình, nơi một cánh tay nhỏ gắn liền với thân thiết bị, "được thiết kế với độ linh hoạt cao. Các đầu ngạnh mềm được phủ một lớp hợp chất c·ách l·y đặc biệt, đảm bảo rằng chúng không gây tổn thương cho sinh vật mà chúng ta thu thập. Ngoài ra, lớp phủ này còn giúp ngăn chặn bất kỳ vi sinh vật nào bám vào thiết bị, giảm nguy cơ mang chúng về căn cứ."
Cô tiếp tục, nhấn mạnh vào hệ thống động cơ. "Hệ thống động cơ được thiết kế để hoạt động yên lặng, gần như không phát ra tiếng động dưới nước. Điều này giúp chúng ta tránh làm xáo trộn môi trường dưới nước, đồng thời giảm thiểu nguy cơ kích động các sinh vật lớn hơn."
Ethan Voss, đứng ở phía bên kia bàn họp, chăm chú quan sát mô hình trên màn hình. Đôi mắt anh sáng lên sự cân nhắc, như thể anh đang cố hình dung mọi khả năng có thể xảy ra. "Ayla, cô chắc chắn rằng thiết bị này sẽ hoạt động hiệu quả chứ?" anh hỏi, giọng anh trầm và nghiêm túc.
Ayla không do dự, gật đầu chắc chắn. "Tôi tin tưởng vào thiết kế này. Nhưng để đảm bảo, tôi cần thêm thời gian để thử nghiệm trong môi trường thực tế. Nếu mọi thứ ổn định, chúng ta có thể triển khai nó trong vòng vài ngày tới."
Ethan gật đầu, ánh mắt anh quét qua từng thành viên trong đội. "Tôi đồng ý triển khai thiết bị này," anh nói, giọng anh dứt khoát. "Nhưng chúng ta sẽ tiến hành từng bước một. Đầu tiên, Ayla sẽ thử nghiệm thiết bị trong một khu vực nhỏ của dòng sông. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chúng ta sẽ mở rộng phạm vi nghiên cứu."
Anh quay sang Naomi Huxley, người đang ghi chú cẩn thận vào thiết bị kiểm tra cầm tay của mình. "Naomi, cô tiếp tục đảm bảo rằng mọi quy trình an toàn sinh học được tuân thủ. Tôi không muốn bất kỳ nguy cơ nào xảy ra. Cô sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra mọi mẫu vật được đưa về từ sông trước khi chúng được phân tích sâu hơn."
Naomi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đầy sự tin cậy. "Tôi sẽ đảm bảo mọi thứ được kiểm tra kỹ lưỡng. Không một mẫu vật nào được đưa vào phòng nghiên cứu chính nếu chưa qua c·ách l·y và khử trùng."
Ethan bước ra khỏi bàn họp, đứng thẳng người, đôi tay anh khoanh trước ngực. Giọng anh vang lên, mạnh mẽ nhưng không thiếu sự nghiêm khắc. "Chúng ta đang bước vào một lãnh địa chưa được khám phá. Tôi biết rằng mọi người đều cảm thấy áp lực, nhưng hãy nhớ rằng chúng ta không chỉ đang tìm kiếm kiến thức. Chúng ta đang tìm kiếm cách để tồn tại trên hành tinh này."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt anh quét qua cả đội, từng người một. "Vì vậy, mọi quyết định đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng. Không được phép có sai lầm."
Không khí trong phòng họp dịu lại khi Ethan kết thúc. Sự căng thẳng, dù vẫn còn đó, giờ đây được thay thế bằng cảm giác tập trung và quyết tâm. Họ hiểu rằng Ethan không chỉ là một người lãnh đạo cứng rắn. Anh là người luôn đặt sự an toàn của cả đội lên hàng đầu, nhưng đồng thời, anh cũng không bao giờ ngần ngại đẩy họ tiến xa hơn để đạt được mục tiêu.
Khi cuộc họp kết thúc, các thành viên nhanh chóng quay trở lại công việc của mình. Ayla quay lại phòng thí nghiệm, đôi tay cô lướt nhanh trên bàn điều khiển, tiếp tục tinh chỉnh thiết bị thu thập. Trên màn hình của cô, mô hình 3D của thiết bị hiển thị từng chi tiết nhỏ, từ lớp vỏ hợp kim đến các cảm biến năng lượng.
Naomi, ở một góc khác của căn cứ, chuẩn bị các dụng cụ c·ách l·y và kiểm tra sinh học. Cô lấy ra một bộ dụng cụ khử trùng, sắp xếp lại phòng c·ách l·y để đảm bảo rằng bất kỳ mẫu vật nào từ dòng sông mang về đều được xử lý an toàn.
Ethan, đứng trong phòng điều khiển chính, quan sát dòng sông qua các hình ảnh từ cảm biến. Trên màn hình lớn, dòng sông hiện lên như một dải lụa xanh nhạt uốn lượn qua khu rừng. Ánh sáng phát ra từ mặt nước phản chiếu lên khuôn mặt trầm ngâm của anh.
"Chúng ta đang tiến gần hơn đến sự thật," Ethan lẩm bẩm, như tự nhắc nhở chính mình. "Nhưng sự thật luôn đi kèm với rủi ro. Và tôi sẽ đảm bảo rằng chúng ta sẵn sàng đối mặt với mọi thứ."
Cả căn cứ Odyssey chìm trong nhịp điệu hối hả của công việc chuẩn bị. Những tiếng máy móc chạy đều đều, tiếng gõ phím vang lên liên tục, và ánh sáng từ các màn hình lớn phản chiếu lên những gương mặt chăm chú. Họ biết rằng dòng sông không chỉ là một cơ hội nghiên cứu, mà còn là cánh cửa dẫn đến những bí mật lớn hơn mà hành tinh này đang che giấu.