Chương 15: Lọc Nước
Ánh sáng phát ra từ những đèn LED trắng lạnh lẽo chiếu sáng cả phòng thí nghiệm tạm thời đặt gần dòng sông. Không khí bên trong phòng tràn ngập sự tập trung và khẩn trương. Tiếng máy móc êm ái hòa cùng tiếng gõ bàn phím đều đặn tạo nên một nhịp điệu tĩnh lặng nhưng tràn đầy năng lượng. Robot sinh học của đội nghiên cứu đã mất nhiều ngày để thiết lập cơ sở này, một phòng thí nghiệm nhỏ nhưng đầy đủ trang thiết bị, đủ để họ có thể tiến hành các thí nghiệm quan trọng mà không cần quay về căn cứ Odyssey mỗi lần lấy mẫu vật.
Ethan Voss đứng ở trung tâm phòng điều khiển, đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua từng khu vực trong phòng thí nghiệm qua các màn hình giá·m s·át. Dáng người thẳng tắp, sự uy nghiêm của anh như một điểm tựa tinh thần cho cả đội. "Tất cả đã sẵn sàng chưa?" anh hỏi, giọng anh trầm và chắc chắn, khiến không khí vốn đã căng thẳng như được kéo căng thêm một chút.
"Sẵn sàng," Ayla Torrence đáp mà không ngẩng đầu lên. Đôi tay cô lướt nhanh trên bảng điều khiển, kiểm tra lại các thông số của hệ thống cảm biến. "Các bể nuôi đã được thiết lập, cảm biến phóng xạ đang hoạt động ổn định. Thiết bị lọc và bảo vệ đều đã qua kiểm tra kỹ lưỡng."
---
Khu vực nuôi dưỡng loài ốc
Phòng thí nghiệm được chia thành bốn khu vực riêng biệt, mỗi khu vực phục vụ một mục đích nghiên cứu cụ thể. Ở khu vực nuôi dưỡng, những bể nước lớn được thiết kế để mô phỏng môi trường sống tự nhiên của loài ốc Lọc Phóng Xạ. Nước trong bể được lấy trực tiếp từ dòng sông, với nồng độ phóng xạ được kiểm soát chặt chẽ để đảm bảo những con ốc có thể thích nghi mà không bị tổn thương.
Naomi Huxley đứng trước một trong các bể nước, ánh mắt cô chăm chú quan sát những con ốc nhỏ đang bám vào các viên đá ở đáy bể. Một vài con bắt đầu di chuyển, chậm rãi và thận trọng, như thể chúng đang khám phá môi trường mới. "Đáy bể đã được lót bằng cát và sỏi tương tự môi trường tự nhiên," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng. "Những con ốc này dường như đã bắt đầu quen với môi trường nhân tạo. Chúng đã di chuyển tự do và bắt đầu hút nước qua lỗ nhỏ dưới thân."
Ayla đứng gần đó, đôi mắt của robot sinh học hiển thị các dữ liệu phân tích trực tiếp. Cô gật đầu, chỉ tay vào màn hình hiển thị dữ liệu từ cảm biến. "Nhìn đây," cô nói, giọng cô đầy sự hài lòng. "Mức độ phóng xạ trong nước đã giảm nhẹ chỉ sau vài giờ. Điều này chứng tỏ chúng đang hoạt động bình thường. Nhưng chúng ta cần theo dõi lâu hơn để đánh giá hiệu quả thực sự."
Naomi mỉm cười nhẹ, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào những con ốc. "Nếu những con ốc này có thể lọc nước hiệu quả trong môi trường nhân tạo, chúng ta có thể mở rộng quy mô nuôi dưỡng. Và nếu điều đó thành công, chúng ta thậm chí có thể sử dụng chúng để cải thiện hệ thống nước của chúng ta trong căn cứ."
---
Khu vực nghiên cứu cơ chế lọc phóng xạ
Ở phía bên kia phòng thí nghiệm, khu vực nghiên cứu cơ chế lọc phóng xạ là nơi bận rộn nhất. Kael Asimov đang cúi người trước một kính hiển vi điện tử, đôi mắt anh chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ trên một mẫu vỏ ốc. Màn hình lớn gần đó hiển thị hình ảnh phóng đại của các lớp vỏ, từng đường xoắn trên vỏ như một mê cung phức tạp được bao phủ bởi một lớp vật chất phát quang mờ.
"Thật đáng kinh ngạc," Kael nói, giọng anh trầm và đầy sự ngạc nhiên. "Vỏ của chúng không chỉ tích lũy phóng xạ mà còn có khả năng giữ lại các nguyên tố phóng xạ trong một cấu trúc ổn định. Giống như một chiếc 'kho lưu trữ' tự nhiên vậy. Điều này giúp nước thải ra hoàn toàn sạch."
Naomi bước lại gần, đứng cạnh anh. Cô chăm chú nhìn vào màn hình, nơi các lớp vỏ hiện lên chi tiết đến từng hạt nhỏ li ti. "Cơ chế hoạt động này có thể liên quan đến một loại enzyme hoặc protein trong cơ thể chúng," cô nói, giọng cô đầy suy tư. "Nếu chúng ta có thể xác định chính xác thành phần đó, chúng ta có thể tái tạo hoặc thậm chí tăng cường khả năng lọc nước."
Kael gật đầu, tay anh nhanh chóng ghi chú vào cuốn sổ quen thuộc của mình. "Nhưng điều đó cũng đặt ra một câu hỏi lớn hơn," anh nói, giọng anh trở nên nghiêm túc hơn. "Phóng xạ không phải là yếu tố gây hại với chúng. Ngược lại, nó là nguồn năng lượng giúp chúng tồn tại. Hệ sinh thái này đã phát triển theo một cách mà chúng ta chưa từng thấy trên Trái Đất. Có lẽ phóng xạ không phải là một mối đe dọa ở đây, mà là một phần của sự sống."
Naomi nhìn Kael, ánh mắt cô ánh lên sự đồng tình. "Điều đó cũng có thể giải thích tại sao nhiều sinh vật trên hành tinh này có khả năng thích nghi vượt trội như vậy. Chúng không chỉ chịu đựng phóng xạ, mà còn phụ thuộc vào nó để tồn tại. Nếu chúng ta hiểu được cách chúng hoạt động, chúng ta có thể học được rất nhiều từ chúng."
---
Khu vực nghiên cứu ứng dụng
Ở khu vực nghiên cứu ứng dụng, Ayla Torrence đang đứng trước một bàn làm việc đầy những thiết bị công nghệ cao. Trên bàn là những mảnh vỏ ốc đã được xử lý qua các điều kiện nhiệt độ cao và áp lực lớn. Những mảnh vỏ này giờ đây đã biến thành các tấm vật liệu nhỏ, bóng loáng, có màu ánh bạc lấp lánh dưới ánh sáng của đèn LED. Ayla cầm một mảnh vật liệu lên, xoay nó trong tay và quan sát kỹ lưỡng.
"Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể sử dụng vật liệu này để chế tạo các tấm chắn phóng xạ cho căn cứ," Ayla nói, giọng cô đầy sự hào hứng. "Ngoài ra, nếu chúng ta kết hợp nó với các hệ thống lọc nước hiện tại, chúng ta có thể cải thiện đáng kể khả năng làm sạch nước phóng xạ. Điều này không chỉ giúp chúng ta sống sót an toàn hơn mà còn giảm sự phụ thuộc vào các công nghệ mang từ Trái Đất."
Kael Asimov, đứng gần đó, nghiêng người lại gần để xem xét mảnh vật liệu. Anh gật gù, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên và đồng tình. "Những mảnh vỏ này thực sự rất chắc chắn. Tôi chưa từng thấy một loại vật liệu tự nhiên nào có khả năng chịu đựng phóng xạ tốt đến vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta cũng cần cẩn thận. Việc khai thác quá mức loài ốc này có thể làm mất cân bằng hệ sinh thái."
Kael đặt mảnh vật liệu xuống bàn, đôi tay anh khoanh trước ngực. "Nếu chúng ta phụ thuộc vào việc thu thập ốc từ tự nhiên, sớm muộn chúng ta cũng sẽ gây ra hậu quả lớn. Chúng ta cần tìm cách nhân giống chúng trong môi trường nhân tạo. Điều đó sẽ bền vững hơn rất nhiều."
Ayla mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên sự đồng tình. "Chính xác. Đó là lý do tại sao khu vực sinh sản trong bể nuôi là vô cùng quan trọng. Nếu chúng ta có thể tạo ra một chuỗi nuôi dưỡng tự nhiên ngay trong phòng thí nghiệm, thì chúng ta có thể đảm bảo sự bền vững cho cả nghiên cứu lẫn môi trường xung quanh."
Ayla chỉ tay vào một màn hình gần đó, nơi hiển thị hình ảnh các bể nuôi. "Những con ốc trong bể đã bắt đầu thích nghi. Nếu chúng ta có thể tối ưu hóa điều kiện sống, tôi tin rằng chúng ta sẽ có thể nhân giống chúng thành công. Điều này không chỉ giúp bảo vệ hệ sinh thái mà còn mở ra hướng đi dài hạn cho nghiên cứu của chúng ta."
---
Khi ngày làm việc dài kết thúc, cả đội tập trung lại trong phòng thí nghiệm để thảo luận về những phát hiện ban đầu. Các màn hình lớn xung quanh hiển thị dữ liệu từ các khu vực nghiên cứu: từ bể nuôi của loài ốc Lọc Phóng Xạ đến các thí nghiệm về cơ chế lọc phóng xạ và ứng dụng vật liệu.
Ethan Voss đứng ở trung tâm phòng thí nghiệm, dáng người thẳng tắp và uy nghiêm. Đôi mắt xanh sắc lạnh của anh quét qua từng người trong đội, như muốn chắc chắn rằng mọi người đều đang tập trung. "Chúng ta đã đạt được tiến bộ đáng kể," anh nói, giọng anh trầm và chắc chắn, vang lên trong không gian yên tĩnh. "Nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là sử dụng những gì chúng ta tìm thấy, mà còn phải hiểu rõ cách hệ sinh thái này hoạt động để tồn tại."
Naomi Huxley, đứng gần đó, gật đầu. Đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm khi nghe lời Ethan. "Chúng ta đang học cách sống cùng với hành tinh này, thay vì chống lại nó," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. "Nhưng chúng ta cần tiến hành mọi thứ một cách thận trọng. Một sai lầm nhỏ có thể gây ra hậu quả mà chúng ta không lường trước được."
Ayla, vẫn cầm mảnh vật liệu trong tay, nở một nụ cười tự tin. "Và nếu chúng ta thành công, chúng ta không chỉ tồn tại mà còn có thể biến những phát hiện này thành lợi thế lớn cho loài người. Những gì chúng ta học được từ hệ sinh thái này có thể thay đổi cách nhân loại đối mặt với những môi trường khắc nghiệt."