Chương 3: Công nghệ Hyperlink
Bên trong tàu Odyssey, ánh sáng từ các màn hình điều khiển nhấp nháy liên tục, phản chiếu lên những gương mặt căng thẳng của phi hành đoàn. Khoang điều khiển chính chìm trong một bầu không khí vừa náo nhiệt vừa trật tự—tiếng bíp nhịp nhàng của máy móc hòa quyện cùng tiếng gõ phím, tạo thành một bản giao hưởng công nghệ. Nhưng dù âm thanh có đều đặn đến đâu, một cảm giác nặng nề vẫn len lỏi trong không gian. Tất cả sự chú ý đều dồn về trung tâm, nơi Hyperlink, công nghệ tối tân nhất của nhân loại, sắp được kích hoạt trong điều kiện thực chiến lần đầu tiên.
"Tất cả vào vị trí," giọng Ayla Torrence vang lên, sắc bén và tự tin. Đôi mắt cô ẩn sau lớp kính thực tế tăng cường (AR) phản chiếu những dòng dữ liệu và sơ đồ kỹ thuật. Ayla đứng giữa khoang điều khiển, như một nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc, ánh mắt không ngừng lướt qua các biểu đồ và thông số hiện trên màn hình. "Đây không phải là bài tập. Nếu có bất kỳ vấn đề nào, báo ngay lập tức."
Dr. Naomi Huxley, chuyên gia y tế của đoàn, kiểm tra bảng điều khiển bên cạnh, nơi hiển thị các thông số sinh học của phi hành đoàn. Cô chăm chú theo dõi từng đường biểu đồ dao động trên màn hình, đôi mắt cô ánh lên vẻ tập trung nhưng không giấu được sự lo lắng. "Tim mạch ổn định, sóng não trong giới hạn thông thường," Naomi thông báo, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc. "Tất cả đều sẵn sàng, Ethan."
Ethan Voss, đội trưởng của Odyssey, đứng thẳng ở vị trí chỉ huy, đôi mắt lạnh lùng quét qua từng thành viên trong đội. "Hãy nhớ rằng, môi trường bên ngoài không cho phép sai lầm," anh nói, giọng anh trầm và chắc chắn. "Hyperlink là công cụ duy nhất chúng ta có để thăm dò hành tinh này mà không mạo hiểm mạng sống. Nhưng nếu các bạn mất tập trung, chúng ta không chỉ mất robot, mà còn mất đi cơ hội duy nhất để tồn tại."
Lời nhắc nhở của Ethan khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng. Đây không phải lần đầu phi hành đoàn sử dụng Hyperlink, nhưng là lần đầu tiên họ phải dựa hoàn toàn vào công nghệ này trong một môi trường khắc nghiệt như Venus 666c. Ý thức được rằng mọi sai lầm, dù nhỏ nhất, đều có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc, mỗi thành viên đều tập trung tối đa.
Trong buồng triển khai bên cạnh khoang điều khiển, những robot sinh học đứng sừng sững như những người khổng lồ bất động, toát lên vẻ uy nghi và bí ẩn. Chúng không phải những robot thông thường. Với chiều cao vượt trội, hình dáng mảnh mai nhưng đầy sức mạnh, và lớp vỏ ngoài làm từ hợp kim titanium-carbon kết hợp với vật liệu sinh học tổng hợp, chúng là biểu tượng của sự kết hợp hoàn hảo giữa công nghệ và sinh học.
Những đôi mắt phát sáng màu lam của chúng quét qua không gian, như thể chúng đang quan sát và chờ đợi lệnh từ những người điều khiển.
"Những cỗ máy này được chế tạo để chịu được phóng xạ cao, trọng lực gấp năm lần Trái Đất, và nhiệt độ cực đoan," Ayla lên tiếng, ngón tay lướt nhẹ qua bảng điều khiển khi cô kiểm tra từng thông số lần cuối. "Chúng ta đã phát triển chúng qua hàng ngàn năm, từ những robot thăm dò sơ khai cho đến những thực thể nhân tạo mang trí tuệ sinh học. Đây là thành quả của cả một nền văn minh."
Naomi nhìn chằm chằm vào những robot đang đứng bất động, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự ngưỡng mộ. "Thật khó tin khi nghĩ rằng chỉ vài ngàn năm trước, tổ tiên của chúng ta còn đang cố gắng đưa một chiếc tàu thăm dò lên sao Hỏa. Và bây giờ, chúng ta không chỉ khám phá các thế giới mới, mà còn có thể trực tiếp trải nghiệm chúng."
Ethan, đứng gần đó, đáp lại bằng giọng trầm và chắc nịch: "Con người không chỉ chấp nhận những giới hạn—chúng ta phá vỡ chúng."
Một khoảng lặng ngắn bao trùm không gian, như thể cả phi hành đoàn đang suy ngẫm về hành trình dài của nhân loại để đạt được bước tiến này. Họ hiểu rõ rằng, mỗi bước tiến công nghệ không chỉ là một thành tựu, mà còn là kết quả của những hy sinh và nỗ lực không ngừng nghỉ qua hàng thiên niên kỷ.
Sự yên tĩnh ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi Ayla cất tiếng: "Được rồi, không còn thời gian để lãng mạn hóa lịch sử nữa. Tất cả vào vị trí. Chúng ta cần bắt đầu ngay."
Ethan, Naomi, và các thành viên khác lần lượt bước vào những hộp con nhộng được đặt dọc theo một bên của khoang điều khiển. Những chiếc hộp này không khác gì những quan tài hiện đại, nhưng bên trong là một không gian mềm mại, nơi các cảm biến thần kinh được kết nối trực tiếp với thái dương và xương sống của người sử dụng.
Ayla kiểm tra lại lần cuối, ánh mắt cô lướt qua từng bảng thông số. "Hệ thống thần kinh đang đồng bộ hóa... Tín hiệu ổn định... Chuẩn bị kết nối." Giọng cô đanh lại, nhưng không giấu được nét căng thẳng trong từng từ.
Ethan nhắm mắt lại khi các cảm biến kích hoạt. Ban đầu, anh cảm nhận một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể, rồi một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, như thể anh đang trôi ra khỏi chính mình. Không gian xung quanh tối sầm lại trong một khoảnh khắc, trước khi bất ngờ sáng bừng lên với một góc nhìn hoàn toàn khác.
Anh mở mắt—nhưng đó không còn là đôi mắt của cơ thể anh nữa. Trước mặt anh không phải là da thịt, mà là đôi tay kim loại bóng loáng của một robot sinh học. Ethan nắm chặt bàn tay, cảm nhận từng khớp nối chuyển động một cách mượt mà. Tầm nhìn của anh giờ đây sắc nét đến từng chi tiết, vượt xa cả khả năng của mắt người. Anh có thể cảm nhận sức mạnh tiềm tàng trong từng bước đi, cảm giác như thể trọng lực gấp năm lần Trái Đất chỉ là một trò đùa.
"Kết nối thành công," giọng Ayla vang lên qua hệ thống liên lạc, rõ ràng và không giấu được sự nhẹ nhõm. "Mọi người thế nào?"
"Không thể tin được," Naomi lên tiếng, giọng cô tràn đầy ngạc nhiên. "Cảm giác như tôi thực sự đang sống trong cơ thể này. Mọi chuyển động, mọi cảm giác đều quá chân thật."
Ravi Chandar, người hiếm khi giữ được sự nghiêm túc trong bất kỳ tình huống nào, cười khẽ qua kênh liên lạc. "Tôi có thể quen với điều này. Cảm giác như mình vừa biến thành một siêu anh hùng trong phim vậy."
Ethan, vẫn giữ được sự lạnh lùng thường trực, cắt ngang: "Tập trung. Venus 666c không phải nơi để chúng ta dạo chơi. Đây là lúc bắt đầu công việc."
Bên trong tàu, sự căng thẳng vẫn bao trùm khi các robot sinh học lần lượt được kích hoạt. Nhưng bên ngoài, một khung cảnh kỳ lạ đang chờ đợi họ: màn sương phóng xạ dày đặc, những thân cây vặn vẹo, và một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Bên ngoài tàu Odyssey, lớp bụi phóng xạ dày đặc lơ lửng trong không khí như một tấm màn che phủ mọi thứ. Những thân cây khổng lồ với hình dáng vặn vẹo đứng im lìm, như những nhân chứng câm lặng của một thế giới bí ẩn đã bị lãng quên. Dưới ánh sáng vàng nhợt nhạt từ ngôi sao mẹ, không gian xung quanh hiện lên như một bức tranh siêu thực, vừa đẹp đẽ, vừa c·hết chóc.
Những robot sinh học đầu tiên của nhân loại, giờ đây được điều khiển bởi phi hành đoàn Odyssey, bắt đầu di chuyển. Đôi chân kim loại của chúng bước đi nhẹ nhàng nhưng chắc chắn trên mặt đất gồ ghề đầy bụi phóng xạ. Ánh sáng từ đôi mắt nhân tạo của chúng, màu lam lạnh lẽo, xuyên qua màn sương mờ mịt, như những ngọn đèn pha chiếu sáng con đường phía trước.
"Hệ thống điều khiển đang hoạt động mượt mà," Ayla Torrence báo cáo từ bên trong khoang điều khiển. Đôi mắt cô dán chặt vào màn hình, nơi hiển thị các dữ liệu từ robot sinh học. "Dữ liệu môi trường đang được thu thập. Mức phóng xạ cao hơn dự đoán, nhưng robot vẫn hoạt động trong phạm vi an toàn."
Naomi Huxley, người đang điều khiển một trong các robot, cúi xuống lấy mẫu đất từ bề mặt hành tinh. "Đất ở đây có thứ gì đó... không bình thường," cô nói, giọng cô tràn đầy sự tò mò. "Thành phần hóa học cho thấy có dấu hiệu của các hợp chất hữu cơ. Có vẻ như hành tinh này không hoàn toàn c·hết."
Ethan Voss, điều khiển robot của mình, bước chậm rãi qua khu vực xung quanh tàu. Đôi mắt nhân tạo của robot quét qua những thân cây khổng lồ, ghi lại từng chi tiết của cảnh vật. Những chiếc lá phát sáng nhẹ trên cây, giống như những ngọn đèn nhỏ lơ lửng trong không gian, khiến khung cảnh vừa huyền bí, vừa đáng sợ.
"Những cái cây này..." Ethan lẩm bẩm qua kênh liên lạc. "Chúng không giống bất kỳ loài thực vật nào tôi từng thấy. Ayla, cô có nhận được dữ liệu gì từ chúng không?"
Ayla nhanh chóng kiểm tra thông số từ các cảm biến. "Tôi đang phân tích," cô trả lời, giọng cô đầy tập trung. "Những cái cây này dường như phát ra một lượng nhỏ năng lượng. Có thể chúng đang tương tác với phóng xạ trong môi trường. Nhưng tôi cần thêm thời gian để xác định chính xác."
Ở phía xa, Ravi Chandar, nhà địa chất học, điều khiển robot của mình tiến gần đến một vách đá lớn. Anh cúi xuống, sử dụng một thiết bị cầm tay để lấy mẫu đá. "Đá ở đây cũng kỳ lạ không kém," Ravi nói qua kênh liên lạc. "Các vân đá có cấu trúc giống như đã bị nung chảy, nhưng lại tái kết tinh. Có vẻ như hành tinh này từng trải qua một sự kiện địa chất cực kỳ mạnh mẽ."
Kael Asimov, điều khiển một robot khác, bước lại gần Ravi. "Cậu nghĩ rằng sự kiện này có liên quan đến phóng xạ không?" anh hỏi, giọng anh trầm ngâm.
Ravi nhún vai, nở một nụ cười nhẹ. "Có khả năng. Nhưng tôi cần thêm mẫu để xác định. Nếu đúng, thì phóng xạ không chỉ là một phần của môi trường, mà có thể là yếu tố định hình toàn bộ đời sống trên hành tinh này."
Trong lúc đó, Naomi, vẫn tập trung vào việc lấy mẫu đất, phát hiện một điều kỳ lạ. "Có thứ gì đó di chuyển trong đất," cô nói, giọng cô hơi căng thẳng.
Ethan ngay lập tức dừng lại, ánh mắt anh quét qua khu vực xung quanh. "Cô chắc chứ, Naomi? Có dấu hiệu của sự sống sao?"
Naomi gật đầu, dù biết rằng không ai có thể nhìn thấy cô qua hệ thống liên lạc. "Tôi không chắc đó là sinh vật. Nhưng đất ở đây dường như có sự thay đổi khi tôi chạm vào. Giống như có thứ gì đó đang phản ứng."
Ayla, nghe thấy cuộc trò chuyện, nhanh chóng kiểm tra dữ liệu từ robot của Naomi. "Tôi đang phân tích. Có thể đó là một phản ứng hóa học tự nhiên. Nhưng cũng không loại trừ khả năng có sự sống vi sinh vật trong đất."
"Tuyệt vời," Kael xen vào, giọng anh pha chút hào hứng. "Nếu chúng ta tìm thấy dấu hiệu của sự sống, dù chỉ là vi sinh vật, thì hành tinh này không chỉ là một nơi c·hết chóc. Nó còn là một cơ hội để hiểu rõ hơn về cách sự sống có thể tồn tại trong những điều kiện khắc nghiệt nhất."
Ethan, tuy cảm thấy phấn khích trước phát hiện này, vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Anh lên tiếng qua kênh liên lạc: "Tất cả giữ nguyên vị trí. Tiếp tục thu thập dữ liệu, nhưng không được mạo hiểm. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, rút lui ngay lập tức."
Bên trong tàu, Ayla tiếp tục theo dõi sát sao các thông số. Đôi mắt cô không rời khỏi màn hình, nơi hiển thị từng chuyển động của các robot. "Ethan, tôi nhận thấy mức phóng xạ cao hơn ở khu vực phía bắc. Có thể có một nguồn phóng xạ lớn ở đó. Tôi khuyên chúng ta không nên tiến xa hơn cho đến khi hiểu rõ hơn về nó."
Ethan gật đầu, mặc dù không ai có thể thấy anh. "Hiểu rồi. Chúng ta sẽ giữ khoảng cách an toàn. Ayla, tiếp tục theo dõi. Nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, báo ngay cho tôi."
Khi đội tiếp tục thu thập dữ liệu, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lên khu vực xung quanh. Không có âm thanh nào ngoài tiếng bước chân kim loại của các robot. Không có gió, không có tiếng động vật, không có bất kỳ âm thanh nào từ thiên nhiên.
"Thật kỳ lạ," Ravi nói, phá vỡ sự im lặng. "Một hành tinh như thế này mà lại không có tiếng động. Không động vật, không côn trùng, không gì cả. Giống như cả hành tinh đang ngủ quên."
Naomi đồng tình. "Sự im lặng này... không tự nhiên chút nào. Nó khiến tôi cảm thấy như chúng ta đang bị theo dõi."
Ethan, dù không nói gì, cũng cảm thấy bất an. Anh quét mắt qua những thân cây khổng lồ và màn sương dày đặc. "Cẩn thận," anh nhắc nhở, giọng anh trầm xuống. "Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi mình ngoài kia."
Khi thời gian trôi qua, đội bắt đầu rút lui về tàu để phân tích dữ liệu thu thập được. Những robot sinh học, giờ đây mang theo các mẫu vật quý giá, chậm rãi quay trở lại, ánh sáng từ đôi mắt nhân tạo của chúng dần biến mất vào bóng tối của khoang tàu.
Bên trong, Ayla thở phào nhẹ nhõm khi thấy tất cả các robot trở về an toàn. "Chúng ta đã thu thập đủ dữ liệu cho giai đoạn đầu," cô nói, giọng cô pha chút mệt mỏi. "Nhưng tôi e rằng những gì chúng ta tìm thấy chỉ là bề nổi. Còn rất nhiều điều mà hành tinh này đang che giấu."
Ethan đứng ở trung tâm khoang điều khiển, ánh mắt anh đăm chiêu. "Đúng vậy," anh nói, như đang tự nói với chính mình. "Venus 666c vẫn còn quá nhiều bí ẩn. Và tôi chắc chắn rằng, chúng sẽ không dễ dàng được hé lộ."