Bầu không khí trong phòng họp chính của Hội Đồng Địa Cầu nặng nề như bức tường thép khổng lồ đang đè nặng lên những con người trong căn phòng này. Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ những màn hình lớn phản chiếu lên khuôn mặt của các thành viên, mỗi người đều lặng im, như đang cân nhắc từng hơi thở của chính mình. Đây là Hội Đồng Địa Cầu – nơi tập trung những bộ óc thiên tài, những con người xuất sắc nhất còn sót lại của nhân loại, được lựa chọn để gánh vác trọng trách định đoạt tương lai của loài người.
Thế giới ngoài kia, hay đúng hơn là "thế giới ảo" nơi phần lớn nhân loại đang sống, không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra trong căn phòng này. Đối với họ, mọi thứ vẫn là hiện thực. Họ vẫn đi làm, vẫn yêu đương, vẫn mơ ước như bao đời trước. Nhưng sự thật lại phũ phàng hơn. Địa Cầu, hành tinh mẹ của nhân loại, đã lưu lạc trong vũ trụ suốt 5000 năm, vật lộn để tồn tại trên một con tàu khổng lồ trôi dạt qua không gian. Dân số chỉ còn khoảng 200.000 người, và hầu hết sống trong thế giới ảo để giảm áp lực lên nguồn tài nguyên cạn kiệt. Chỉ có những thành viên của Hội Đồng Địa Cầu – những người biết rõ sự thật – mới hiểu được tình trạng tuyệt vọng mà họ đang đối mặt.
Hôm nay, cuộc họp khẩn cấp được triệu tập không phải vì một vấn đề thông thường. Thất bại trong nhiệm vụ thăm dò Venus 666c – hành tinh xa xôi mà họ đặt hy vọng làm nơi định cư mới – đã để lại hậu quả nặng nề. Đội robot tiên tiến nhất của nhân loại đã bị tiêu diệt hoàn toàn bởi hệ sinh thái khắc nghiệt và những sinh vật mạnh mẽ bản địa. Nhưng thất bại ấy không chỉ mang tính chất kỹ thuật. Nó là một lời nhắc nhở đầy cay đắng rằng hành tinh này không dễ khuất phục.
Alexandria “Alex” Vega, chủ tọa của Hội Đồng, đứng ở đầu bàn họp. Gương mặt cương nghị của cô phản chiếu ánh sáng nhạt từ màn hình sau lưng, tạo nên vẻ uy quyền không thể phủ nhận. Cô là một nhà khoa học lỗi lạc, người đã dành cả đời để nghiên cứu và phát triển công nghệ sinh học nhằm cứu lấy nhân loại. Nhưng giờ đây, ánh mắt cô ẩn chứa một nỗi đau không thể che giấu, như thể cô đang cảm nhận được sức nặng của sự thất bại.
"Chúng ta phải đoàn kết," Alex mở lời, giọng nói của cô vang lên mạnh mẽ, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng. "Thất bại trên Venus 666c không phải là dấu chấm hết. Đó là thử thách đầu tiên mà chúng ta phải vượt qua nếu muốn tồn tại."
Cô nhìn quanh phòng, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở từng khuôn mặt. Một vài người gật đầu, nhưng đa số vẫn giữ vẻ mặt thận trọng. "Venus 666c là cơ hội duy nhất của chúng ta," Alex tiếp tục. "Nếu chúng ta không dám đối mặt với thách thức, nhân loại sẽ mãi mãi bị giam cầm trong thế giới ảo mà chúng ta tạo ra. Chúng ta có thể làm được – nếu chúng ta đoàn kết."
Darius Kane, một thành viên khác của Hội Đồng, đứng ở phía đối diện bàn họp, nhếch môi cười nhạt. Anh là một chiến lược gia tài ba, người chuyên phân tích những kịch bản sinh tồn cho nhân loại trong suốt hai thế kỷ qua. Nhưng sự hoài nghi luôn hiện hữu trong ánh mắt sắc lạnh của anh.
Anh búng tay lên bảng điều khiển trước mặt, và ngay lập tức, những hình ảnh từ nhiệm vụ thăm dò thất bại hiện lên trên màn hình lớn. Những con robot bị phá hủy, những tín hiệu biến mất, và một dòng sông nhuốm máu xanh lục của đàn giun nước hiện ra, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sức mạnh không khoan nhượng của hành tinh này.
"Đoàn kết?" Darius hỏi, giọng anh lạnh lùng và sắc bén. "Alex, cô đang nói về điều gì vậy? Venus 666c không phải là cơ hội – nó là một cái bẫy. Chúng ta đã mất quá nhiều nguồn lực chỉ để hiểu rằng chúng ta không thể chiến đấu với cả một hành tinh."
Anh nhìn thẳng vào Alex, ánh mắt sắc như dao. "Thế giới ảo mà chúng ta tạo ra đang hoạt động tốt. Chúng ta không cần phải mạo hiểm tất cả để theo đuổi một giấc mơ viển vông."
Alex giữ im lặng, ánh mắt cô không rời khỏi Darius. Nhưng trước khi cô kịp trả lời, một giọng nói khác đã vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
"Tôi có một câu hỏi," Sophia Lin lên tiếng, phá vỡ sự căng thẳng trong phòng họp. Cô là một nhà triết học và nhà sử học, người giữ vai trò như lương tâ·m đ·ạo đức của Hội Đồng. Đôi mắt sắc sảo của cô nhìn thẳng vào Darius, như thể muốn xuyên qua lớp vỏ lạnh lùng của anh.
"Chúng ta có quyền phá vỡ hệ sinh thái của một hành tinh khác để cứu chính mình không?" Sophia hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng từng từ đều vang lên rõ ràng. "Nếu chúng ta xâm chiếm Venus 666c, liệu điều đó có làm chúng ta trở thành những kẻ p·há h·oại, không khác gì những gì chúng ta đã làm với Trái Đất?"
Cả phòng im lặng. Sophia đứng dậy, ánh mắt cô quét qua toàn bộ căn phòng, như muốn truyền đạt điều gì đó sâu sắc hơn.
"Chúng ta có thể sống sót trên Venus 666c," cô tiếp tục. "Nhưng câu hỏi là: liệu chúng ta có còn là con người sau khi chà đạp lên một thế giới khác để tồn tại?"
Lời nói của Sophia để lại một khoảng lặng nặng nề. Không ai trong căn phòng lên tiếng, nhưng ánh mắt của họ – dù là sự đồng tình, sự phản đối hay đơn thuần chỉ là sự bối rối – đều hướng về phía cô.
Cánh cửa phòng họp đột ngột mở ra, và Ezekiel “Zeke” Cross bước vào, dáng vẻ bất cần của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý. Anh hất mái tóc bù xù ra sau, đôi mắt sắc bén quét qua mọi người trong phòng trước khi ném một thiết bị hỏng lên bàn. Tiếng kim loại v·a c·hạm với bề mặt kính vang lên khắp căn phòng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“Thật là một màn trình diễn tuyệt vời,” Zeke mỉa mai, giọng anh pha chút giễu cợt, cắt ngang mọi suy nghĩ còn dang dở của các thành viên. “Chúng ta đang tranh luận về việc cứu nhân loại bằng cách gửi thêm người xuống một hành tinh c·hết chóc? Hay chúng ta chỉ đang tìm cách lặp lại những sai lầm đã hủy hoại Trái Đất?”
Anh khoanh tay lại, lưng tựa vào tường, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng trước khi dừng lại ở Darius. “Cậu, Darius, chắc chắn sẽ đồng ý với tôi. Venus 666c không phải là thiên đường mà chúng ta đang tìm kiếm. Đó là địa ngục. Một cái bẫy c·hết người mà con người không bao giờ nên bước vào.”
Rồi anh quay sang Alex, đôi mắt sắc lạnh của anh ánh lên sự thách thức. “Alex, cô biết rõ hơn ai hết. Chúng ta không thể thoát khỏi chính mình. Nếu chúng ta không thay đổi cách nghĩ và cách sống, thì dù có bao nhiêu hành tinh nữa, chúng ta cũng sẽ hủy hoại tất cả. Venus 666c không phải là câu trả lời. Nó là lời nhắc nhở rằng chúng ta đã thất bại.”
Một bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Nhưng trước khi nó kịp kéo dài, Mila Torres, người ngồi gần đó, lắc đầu và nhẹ nhàng đặt một bản thiết kế robot cải tiến lên bàn. Cô ngả người ra ghế, đôi mắt sáng lên với sự nhiệt huyết.
“Tôi không đồng ý,” Mila nói, giọng cô vang lên rõ ràng và đầy cảm hứng. “Venus 666c là một hành tinh tuyệt vời. Hệ sinh thái của nó, dù nguy hiểm, cũng là một minh chứng cho sự thích nghi và tiến hóa. Nếu động thực vật trên Venus 666c có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt đó, tại sao chúng ta không thể?”
Cô đẩy bản thiết kế về phía Alex, ngón tay chỉ vào những chi tiết phức tạp được khắc họa trên đó. “Đây là một mẫu robot mới tôi vừa phát triển. Nó được thiết kế để hoạt động tốt hơn trong môi trường trọng lực cao và phóng xạ. Với hệ thống tự cân bằng và lớp giáp chống phóng xạ, nó có thể tồn tại và chiến đấu hiệu quả hơn nhiều so với các thiết kế cũ. Chúng ta có công nghệ, có sự sáng tạo. Tôi tin rằng chúng ta có thể biến Venus 666c thành ngôi nhà thứ hai của mình.”
Zeke nhếch môi cười nhạt, nhưng không nói gì. Lời nói của Mila, dù mang đầy sự lạc quan, vẫn không thể làm anh từ bỏ sự hoài nghi của mình.
Ở cuối phòng, Victor Hale vẫn ngồi im lặng, đôi mắt trầm tư dõi theo từng lời tranh luận đang diễn ra. Victor là một nhà lãnh đạo kiên định, người luôn hành động thay vì nói nhiều. Khi cuộc tranh luận trở nên căng thẳng hơn, anh từ từ đứng dậy. Chỉ cần một bước tiến của anh cũng đủ khiến cả phòng phải chú ý.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” Victor nói, giọng nói trầm, mạnh mẽ của anh ngay lập tức làm dịu đi bầu không khí căng thẳng. “Nếu Venus 666c là hy vọng cuối cùng, tôi sẵn sàng đặt mạng sống của mình để tìm ra câu trả lời. Nhưng chúng ta phải hiểu rằng đây không chỉ là về công nghệ hay triết học. Đây là về sự sống còn của nhân loại. Nếu chúng ta không dám mạo hiểm, thì chúng ta đã thất bại rồi.”
Những lời của Victor như một mũi kim xuyên qua những tranh cãi đang r·ối l·oạn trong căn phòng. Alex, vẫn đứng ở đầu bàn họp, lặng lẽ quan sát từng người. Dù những ý kiến trái chiều đang xung đột, cô biết rằng mỗi người trong căn phòng này đều có lý lẽ riêng, và tất cả đều đúng theo cách của họ.
“Chúng ta đều có lý lẽ riêng,” Alex mở lời, giọng cô trầm nhưng đầy cảm hứng. “Nhưng chúng ta không thể chỉ ngồi đây và tranh cãi. Chúng ta cần hành động, và chúng ta cần làm điều đó ngay bây giờ.”
Cô nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở Zeke, rồi đến Mila và cuối cùng là Victor. “Venus 666c không phải là một lựa chọn hoàn hảo, nhưng nó là lựa chọn duy nhất mà chúng ta có. Nếu chúng ta không tiến lên, thì không chỉ chúng ta, mà cả thế hệ sau của nhân loại cũng sẽ mãi mãi bị giam cầm trong thế giới ảo này. Tôi không chấp nhận điều đó.”
Zeke thở dài, bước lại gần bàn họp. Anh nhìn chằm chằm vào bản thiết kế của Mila, rồi lắc đầu. “Hy vọng là các người đúng. Nhưng nếu các người sai, tôi sẽ không để nhân loại phải trả giá thêm một lần nữa.”
Victor gật đầu, ánh mắt anh ánh lên sự kiên định. “Chúng ta sẽ không thất bại, không phải lần này.”