Chương 22: Quyết định cho Ethan Voss
Trong phòng họp chính của Hội Đồng Địa Cầu, ánh sáng trắng từ những màn hình lớn phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của các thành viên. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của từng người, như thể họ đang cố kìm nén cảm xúc trong bầu không khí nặng nề này. Trên màn hình trung tâm, hình ảnh từ Venus 666c hiện lên – những con robot chiến đấu bị phá hủy hoàn toàn, dòng sông xanh lục cuộn trào dữ dội, và cuối cùng là tín hiệu từ trung tâm điều khiển đột ngột tắt ngấm như một lời cáo chung.
Alex Vega, chủ tọa của Hội Đồng, đứng ở đầu bàn, ánh mắt sắc sảo của cô quét qua từng khuôn mặt trong phòng. Gương mặt nghiêm nghị của cô không che giấu được sự căng thẳng đang dồn nén. Cô biết rõ mọi người ở đây đều đang đợi cô lên tiếng, nhưng sự im lặng kéo dài này không phải là sự trì hoãn. Đó là cách cô đánh giá tình hình, để từng người cảm nhận được sức nặng của những gì vừa xảy ra.
"Chúng ta đều đã thấy những gì xảy ra trên Venus 666c," Alex bắt đầu, giọng cô vang dội, trầm và nghiêm nghị. "Ethan Voss và đội ngũ của anh ta đã thất bại. Nhưng thất bại này không chỉ là của họ. Đây là thất bại của chúng ta – của cả Hội Đồng này."
Cô dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm sâu vào từng thành viên trong phòng. Không ai lên tiếng, không ai dám ngắt lời. Tất cả đều biết, đây không phải là thời điểm để tranh cãi vô nghĩa.
"Câu hỏi đặt ra bây giờ là: chúng ta sẽ làm gì để sửa chữa sai lầm này? Và liệu Venus 666c có còn là hy vọng cuối cùng của nhân loại?" Giọng Alex càng thêm sắc bén, ánh mắt cô không rời khỏi màn hình lớn. "Chúng ta không có thời gian để đổ lỗi. Tôi muốn nghe các đề xuất. Làm sao chúng ta có thể hỗ trợ đội ngũ ngoài kia và đảm bảo rằng thất bại này không lặp lại?"
Darius Kane, ngồi ở đầu bên kia của bàn họp, đứng dậy. Anh cao lớn, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng và đầy tính toán. Tay anh cầm một bảng điều khiển nhỏ, chiếu hình ảnh từ nhiệm vụ thất bại lên các màn hình phụ. Những con robot bị xé nát, tín hiệu bị mất, và cảnh tượng dòng sông kinh hoàng hiện lên trước mắt mọi người.
"Ethan Voss và đội ngũ của anh ta đã cho thấy sự thiếu chuẩn bị và kế hoạch chiến lược yếu kém," Darius bắt đầu, giọng anh trầm và sắc như thép. "Chúng ta đã gửi họ xuống Venus 666c với công nghệ tốt nhất mà nhân loại có thể cung cấp, nhưng họ đã không thể tận dụng nó đúng cách. Chúng ta không thể tiếp tục giao phó những quyết định sống còn cho một người không có khả năng nhìn xa và đưa ra quyết định sáng suốt như vậy."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt quét qua căn phòng, như để nhấn mạnh quan điểm của mình. "Tôi đề xuất chúng ta cử một cố vấn chiến lược từ Hội Đồng để giá·m s·át trực tiếp các hoạt động của đội ngũ tại Venus 666c. Ethan không thể đưa ra những quyết định quan trọng một mình nữa."
Sophia Lin, nhà triết học của Hội Đồng, ngồi im lặng ở phía bên phải bàn họp. Đôi mắt sắc sảo của cô dường như đang phân tích từng lời nói của Darius. Khi anh vừa dứt lời, cô nghiêng người về phía trước, đôi tay đặt hờ lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
"Darius, anh đang quên mất rằng Ethan và đội ngũ của anh ta đã hoạt động trong một môi trường mà chúng ta chưa từng hiểu rõ," Sophia nói, từng từ của cô như một mũi tên nhắm thẳng vào lập luận của Darius. "Chúng ta đang nói về một hành tinh với trọng lực gấp 5 lần Trái Đất, mức phóng xạ cao, và một hệ sinh thái mà chúng ta chỉ mới bắt đầu khám phá. Họ đã phải đối mặt với những sinh vật bản địa mạnh mẽ và thông minh, những thứ mà ngay cả công nghệ tiên tiến nhất của chúng ta cũng chưa thể đối phó."
Cô dừng lại, ánh mắt cô chuyển từ Darius sang những thành viên khác trong phòng. "Thay vì chỉ trích, chúng ta cần hỗ trợ họ. Tôi đồng ý rằng cần bổ sung một cố vấn chiến lược, nhưng chúng ta cũng cần gửi thêm chuyên gia về chính trị xã hội và hòa giải. Nếu chúng ta không thể hiểu và hòa nhập với hệ sinh thái bản địa, mọi kế hoạch của chúng ta sẽ chỉ là vô nghĩa."
Victor Hale, người luôn giữ vẻ trầm mặc trong các cuộc họp, đứng dậy. Ông là một người đàn ông cao lớn, mái tóc hoa râm và gương mặt đầy những đường nét cương nghị của một cựu quân nhân. Khi ông cất tiếng, giọng nói của ông trầm và mạnh mẽ, như một tiếng chuông đánh tan sự tranh luận.
"Tôi đồng ý một phần với cả hai," Victor nói, ánh mắt ông quét qua cả Darius và Sophia. "Ethan Voss cần được hỗ trợ, nhưng chúng ta không thể chỉ dựa vào cố vấn chiến lược hay chuyên gia hòa giải. Những gì đội ngũ của chúng ta thiếu không chỉ là kiến thức, mà là sức mạnh công nghệ và tài nguyên. Nếu chúng ta không trang bị đủ công cụ để đối phó với những thách thức trên Venus 666c, thì mọi giải pháp khác chỉ là lý thuyết."
Ông nhìn về phía Alex, ánh mắt ông đầy sự quyết tâm. "Chúng ta cần tăng cường sức mạnh cho họ. Công nghệ tiên tiến hơn, v·ũ k·hí mạnh mẽ hơn, và một đội hình được huấn luyện tốt hơn. Nếu không, chúng ta sẽ chỉ tiếp tục gửi người xuống đó để hy sinh vô ích."
Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Những ý kiến trái ngược, những lời tranh luận đầy sức nặng, tất cả đều phản ánh sự nghiêm trọng của tình hình. Alex Vega, đứng ở đầu bàn, lặng lẽ quan sát. Cô biết rằng mỗi người trong phòng này đều có lý, nhưng để đưa ra một quyết định đúng đắn, cô cần phải tìm ra điểm cân bằng.
"Cả ba người đều đúng," Alex cuối cùng lên tiếng, giọng nói của cô trầm nhưng đầy uy quyền. "Ethan Voss cần được hỗ trợ, nhưng chúng ta cũng cần trang bị cho đội ngũ của anh ta những công cụ tốt hơn. Và quan trọng nhất, chúng ta cần hiểu rõ hơn về hành tinh này. Venus 666c không chỉ là một chiến trường – nó là một thử thách để chúng ta chứng minh rằng nhân loại có thể vượt qua mọi giới hạn."
Trong phòng họp, không gian gần như bị đóng băng khi những lời của Alex Vega vang lên. Từng thành viên trong Hội Đồng, dù mệt mỏi sau những giờ thảo luận căng thẳng, đều không rời mắt khỏi màn hình trung tâm, nơi hình ảnh từ Venus 666c vẫn nhấp nháy yếu ớt, như một lời nhắc nhở không ngừng về hy vọng và hiểm họa đang chờ đợi.
Alex, với tư thế uy nghiêm và giọng nói mạnh mẽ, tiếp tục dẫn dắt cuộc họp. Cô biết rõ rằng những quyết định hôm nay sẽ không chỉ định đoạt số phận của đội ngũ trên Venus 666c, mà còn là tương lai của toàn bộ nhân loại.
“Chúng ta không thể thất bại thêm một lần nào nữa,” Alex nói, ánh mắt cô quét qua từng thành viên trong phòng, như muốn đánh thức ý chí của họ. “Venus 666c là nơi duy nhất còn lại cho chúng ta. Nếu chúng ta bỏ cuộc, nhân loại sẽ mãi mãi bị giam cầm trong thế giới ảo – một thế giới giả tạo, nơi chúng ta chỉ tồn tại, chứ không thực sự sống.”
Sophia Lin, với đôi mắt sắc sảo và vẻ điềm tĩnh đặc trưng, nhẹ nhàng lên tiếng. Lời nói của cô mang theo một sự sâu lắng khiến cả phòng im lặng lắng nghe.
“Alex nói đúng,” Sophia bắt đầu, giọng cô trầm nhưng rõ ràng. “Nhưng chúng ta cần nhớ rằng, đội ngũ trên Venus 666c không chỉ đối mặt với những thách thức về môi trường hay công nghệ, mà còn là những áp lực tâm lý khủng kh·iếp. Nếu tinh thần của họ sụp đổ, mọi kế hoạch của chúng ta sẽ không còn ý nghĩa.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt cô chuyển từ Alex sang những người khác trong phòng. “Tôi đề xuất bổ sung một chuyên gia tâm lý và xã hội vào đội hình hỗ trợ. Người này sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo rằng đội ngũ trên Venus 666c có đủ sức mạnh tinh thần để vượt qua những thử thách phía trước. Sự đoàn kết và tinh thần chiến đấu của họ quan trọng không kém gì công nghệ.”
Alex gật đầu, ánh mắt cô lóe lên sự đồng tình. “Tôi hoàn toàn đồng ý. Chúng ta không chỉ cần kế hoạch, mà còn phải đảm bảo rằng những người thực hiện kế hoạch ấy có đủ sức mạnh để tiếp tục.”
Mila Torres, kỹ sư trưởng, bước lên phía trước với một bản thiết kế trên tay. Nụ cười rạng rỡ thường trực của cô, dù chỉ thoáng qua, cũng đủ để mang lại một chút năng lượng cho căn phòng đang tràn ngập sự căng thẳng.
“Thất bại vừa qua đã dạy chúng ta rất nhiều,” Mila nói, giọng cô tràn đầy nhiệt huyết. “Rõ ràng, đội hình robot hiện tại không đủ khả năng đối phó với trọng lực cao và mức phóng xạ mạnh trên Venus 666c. Nhưng tôi đã phát triển một mẫu robot mới – mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, và có khả năng thích nghi với môi trường khắc nghiệt hơn.”
Cô nhấn vào màn hình, và một mô hình 3D chi tiết hiện lên. “Đây là mẫu robot cải tiến, được trang bị lớp giáp chống phóng xạ nâng cấp và hệ thống tự cân bằng vượt trội. Ngoài ra, chúng tôi đã tích hợp hệ thống cảm biến sinh học, cho phép phát hiện sớm các sinh vật bản địa và giảm thiểu nguy cơ bị t·ấn c·ông bất ngờ.”
Mila dừng lại một chút, ánh mắt sáng lên với niềm tự hào. “Tôi đề xuất sản xuất 100 robot trong vòng 3 tháng tới, và thêm 200 robot trong 3 tháng tiếp theo. Đây không chỉ là nâng cấp, mà là sự đầu tư cần thiết để chúng ta tiến lên phía trước.”
Darius Kane, người vẫn lặng lẽ quan sát, khẽ nhướn mày. Lần này, anh không cắt lời Mila như thường lệ. Thay vào đó, anh gật đầu nhẹ, như thể chấp nhận rằng đây là một bước đi cần thiết.
“Robot mạnh mẽ hơn sẽ không có ý nghĩa nếu chúng ta không tận dụng được tài nguyên tại chỗ,” Darius nói, giọng anh trầm và đầy tính toán. Anh chỉ vào một bản đồ hiển thị khu vực xung quanh dòng sông, nơi đội hình của Ethan bị tiêu diệt. “Venus 666c không chỉ là một hành tinh khắc nghiệt – nó còn là một kho tài nguyên. Nếu chúng ta có thể khai thác hiệu quả, áp lực về nguồn lực sẽ giảm đi đáng kể.”
Cả phòng im lặng trong giây lát, trước khi Alex phá vỡ sự im lặng. “Ý kiến của anh có lý,” cô nói. “Chúng ta sẽ đưa điều này vào kế hoạch. Nhưng trước hết, chúng ta cần đảm bảo rằng đội ngũ tại Venus 666c được bảo vệ – cả về công nghệ lẫn tinh thần.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ màn hình bên cạnh – Juno Vega, người đang làm việc từ xa, gửi về báo cáo của cô. “Hệ thống giá·m s·át trước đây của chúng ta đã bị phóng xạ làm nhiễu loạn, nhưng tôi đã phát triển một công nghệ mới dựa trên đặc điểm sinh học của các sinh vật bản địa. Công nghệ này sử dụng enzyme từ hệ sinh thái của Venus 666c để tăng cường khả năng lọc nhiễu và thu thập dữ liệu chính xác hơn. Nếu triển khai, chúng ta sẽ có cái nhìn rõ hơn về môi trường, giảm thiểu các rủi ro không lường trước.”
Alex gật đầu, ánh mắt cô sắc bén hơn bao giờ hết. Cô nhìn quanh phòng, đôi mắt cô dừng lại trên từng thành viên, như muốn chắc chắn rằng tất cả đều hiểu được tầm quan trọng của những gì họ đang thảo luận.
“Chúng ta không thể để thất bại này làm chúng ta chùn bước,” Alex nói, giọng cô vang lên mạnh mẽ. “Đây là kế hoạch của chúng ta:
- Ethan Voss sẽ tiếp tục lãnh đạo đội ngũ, nhưng anh ta sẽ làm việc dưới sự hỗ trợ của một cố vấn chiến lược từ Hội Đồng và một chuyên gia chính trị xã hội.
- Chúng ta sẽ sản xuất 100 robot cải tiến trong vòng 3 tháng, và thêm 200 robot trong 3 tháng tiếp theo.
- Gửi thêm thiết bị thăm dò tài nguyên và cử một đội ngũ quản lý kinh tế để thiết lập hệ thống khai thác tại chỗ.
- Triển khai hệ thống giá·m s·át từ xa cải tiến để tăng cường khả năng thu thập dữ liệu và bảo vệ đội ngũ.
- Bổ sung thêm chuyên gia tâm lý và xã hội để hỗ trợ tinh thần cho đội ngũ tại Venus 666c.”
Cô dừng lại, ánh mắt cô chuyển đến màn hình trung tâm, nơi tín hiệu từ Venus 666c vẫn đang nhấp nháy yếu ớt. “Venus 666c là hy vọng cuối cùng của chúng ta. Dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải tiếp tục tiến về phía trước. Không chỉ vì chúng ta, mà vì toàn bộ nhân loại.”