Trong thế giới ảo, Darius Kane được chở về trên một chiếc xe siêu cấp xa xỉ, một tác phẩm hoàn mỹ của công nghệ và thiết kế. Chiếc xe lướt đi êm ái như đang trôi trên mặt nước, tài xế riêng là một thiếu nữ tóc vàng với đôi mắt xanh hút hồn, nụ cười cô dịu dàng như ánh nắng sớm mai. Người đi đường đều dừng lại, ngoái nhìn chiếc xe với ánh mắt hâm mộ, một sự ngưỡng mộ lặng lẽ nhưng không giấu được vẻ thèm khát.
Xe chở Darius Kane về tòa biệt thự nguy nga nằm trên đỉnh một ngọn đồi, nơi mọi chi tiết đều được chăm chút đến mức hoàn hảo. Dàn người hầu đứng thành hai hàng dài, từ cổng lớn dẫn đến cửa biệt thự, cúi chào anh bằng ánh mắt kính cẩn và những nụ cười không tì vết.
Những cô vợ xinh đẹp của Darius, đủ mọi màu da và chủng tộc, đứng chờ sẵn trên bậc thềm đá cẩm thạch, dáng vẻ ngoan ngoãn và phục tùng. Những đứa con kháu khỉnh thì chạy nhào vào lòng Darius, đôi tay nhỏ bé níu lấy anh, đòi ôm ấp, đòi yêu thương.
Darius Kane không quan tâm chúng là thật hay ảo. Với sự hưởng thụ cao tột như vậy, ai quan tâm chứ?
Trong căn phòng tắm rộng như một hội trường nhỏ, Darius nằm ngâm mình trong một bồn tắm được chế tác từ loại đá quý hiếm, xung quanh là hơi nước mờ ảo và những người hầu cẩn trọng pha chế tinh dầu. Anh nhắm mắt, để mặc cơ thể được đắm chìm trong cảm giác thư giãn, trong khi tâm trí trôi dạt về những viễn vông.
Darius không phải kiểu người hay đắm chìm trong quá khứ. Anh là người thực tế, luôn nhìn về phía trước. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi Hội Đồng Địa Cầu đang tranh cãi dữ dội về tương lai của Venus 666c, anh không thể ngăn mình nghĩ về nguồn gốc của mọi thứ, về lý do tại sao nhân loại lại ở đây, lưu lạc giữa vũ trụ vô tận.
“Chúng ta đang sống trong một hệ thống ổn định. Phá vỡ nó chỉ vì cảm giác tội lỗi với thế giới chẳng khác nào t·ự s·át,” Darius lẩm bẩm với chính mình, câu nói quen thuộc mà anh đã nhắc đi nhắc lại trong các cuộc họp. Không phải ai cũng đồng tình với quan điểm ấy, nhưng đối với Darius, nó là sự thật không thể chối cãi.
Anh chọn lấy một tư thế thoải mái, đôi mắt nheo lại khi dòng ký ức ùa về. Chuyện bắt đầu từ hàng ngàn năm trước, khi Mặt Trời – ngôi sao mẹ của Hệ Mặt Trời – bắt đầu bước vào giai đoạn sao khổng lồ đỏ. Các nhà khoa học, kỹ sư, và chính trị gia thời đó đã nhìn thấy trước viễn cảnh tuyệt vọng: Mặt Trời sẽ phình to, bốc hơi các hành tinh gần nó, bao gồm cả Trái Đất. Đó không chỉ là một dự đoán, mà là một bản án tử hình cho toàn bộ sự sống trên hành tinh xanh.
Nhưng thay vì hoảng loạn, họ đã lên kế hoạch. Một kế hoạch mà ngay cả Darius, với tư duy thực dụng của mình, cũng phải thừa nhận là táo bạo và đầy tham vọng: Planetary Engine – động cơ hành tinh khổng lồ.
Hình ảnh từ những tài liệu lịch sử hiện lên trong tâm trí anh: những cỗ máy khổng lồ được xây dựng trên bề mặt Trái Đất, như những chiếc chân cơ học khổng lồ đẩy cả hành tinh ra khỏi quỹ đạo. Một kỳ tích của khoa học và công nghệ, được thực hiện bởi những con người không chấp nhận số phận. Trái Đất, từ một hành tinh nhỏ bé trong Hệ Mặt Trời, đã trở thành một con tàu khổng lồ, bắt đầu hành trình lưu lạc giữa các vì sao.
Darius không cảm thấy tự hào hay kính phục những con người ấy. Đối với anh, hành động của họ không phải là một kỳ tích, mà đơn giản chỉ là một giải pháp đúng đắn, không hơn không kém. “Thế giới thật không còn tồn tại,” anh nghĩ. “Thứ mà chúng ta gọi là Trái Đất bây giờ chỉ là một hành tinh nhân tạo, một cỗ máy khổng lồ được điều khiển bởi công nghệ và ý chí sinh tồn.”
Hành trình 5,000 năm của Trái Đất, trôi dạt giữa không gian lạnh lẽo và tuyệt vọng, là một câu chuyện mà Darius Kane đã nghe đi nghe lại từ khi còn là một cậu bé. Nhưng với anh, đó không phải là một bi kịch. Trong bóng tối lạnh lẽo của vũ trụ, con người đã thay đổi để thích nghi, và sự thích nghi ấy, đối với Darius, là minh chứng cho sức mạnh của loài người – không phải để yêu thương hay gắn bó với thế giới tự nhiên, mà để sống sót bằng mọi giá.
Trong tâm trí của Darius, những bài giảng lịch sử về sự "mất mát" của nhân loại – bầu trời xanh, mặt đất ấm áp, những đại dương mênh mông – chẳng khác gì những câu chuyện cổ tích. Anh nhớ lại hình ảnh giáo viên của mình, một người phụ nữ già với ánh mắt buồn bã, đứng trước lớp và kể về Trái Đất xưa cũ như thể kể về một thiên đường đã mất. Nhưng với Darius, những từ ngữ ấy chỉ là những âm thanh vô nghĩa. Anh không cảm thấy tiếc nuối hay đau buồn. Đối với anh, đổi lấy sự sống còn bằng cách từ bỏ những thứ đó là cái giá tất yếu. Và đó là cái giá xứng đáng.
“Chúng ta không còn sống trên Trái Đất thật,” Darius lẩm bẩm, đôi mắt nhìn xa xăm qua lớp hơi nước mờ ảo bốc lên từ bồn tắm. “Chúng ta sống trong một Trái Đất nhân tạo, và điều đó không sao cả, miễn là chúng ta sống sót.”
Những thành phố ngầm, nơi năng lượng từ lõi Trái Đất được tận dụng để duy trì sự sống, hiện lên trong đầu anh như một cấu trúc hoàn hảo của sự sinh tồn. Những hệ thống thủy canh, những cỗ máy nuôi cấy thực phẩm nhân tạo, những phòng thí nghiệm nơi vi sinh vật và thực vật thủy sinh được kiểm soát chặt chẽ – tất cả đều là những mắt xích trong chuỗi dây chuyền không bao giờ được phép đứt gãy. Và thế giới ảo, nơi hàng trăm ngàn người đang sống, không chỉ là một giải pháp, mà là một thiên đường được tạo ra từ khoa học và logic.
“Chúng ta không cần bầu trời xanh,” Darius nghĩ. “Chúng ta chỉ cần một bầu trời đủ sáng để thỏa mãn đôi mắt.”
Anh ngả đầu ra sau, để dòng nước ấm xoa dịu cơ thể. Thế giới ảo mà anh đang sống là một minh chứng rõ ràng cho điều đó. Những chiếc xe xa xỉ, những biệt thự nguy nga, những người hầu ngoan ngoãn và những giấc mơ không bao giờ bị gián đoạn – tất cả đều hoàn hảo. Và hoàn hảo hơn cả, chúng không tiêu tốn bất kỳ tài nguyên thật nào. Sự hưởng thụ này không làm tổn hại đến hệ thống. Nó không làm cạn kiệt nguồn năng lượng, không phá hủy môi trường. Nó chỉ đơn giản là một giấc mơ được lập trình tốt.
Mỗi khi Hội Đồng Địa Cầu bắt đầu tranh luận về việc khôi phục Trái Đất hay định cư trên một hành tinh mới như Venus 666c, Darius chỉ cảm thấy mệt mỏi. Những lý tưởng cao cả về việc "bắt đầu lại từ đầu," về việc "tái tạo một Trái Đất mới," đều chỉ là những giấc mơ viển vông.
Hình ảnh của Venus 666c hiện lên trong tâm trí anh: một hành tinh với trọng lực gấp 5 lần Trái Đất, mức phóng xạ cao đến mức phá hủy mọi thiết bị giá·m s·át, và một hệ sinh thái tàn nhẫn với những sinh vật bản địa mạnh mẽ và thông minh. Đối với nhiều người trong Hội Đồng, hành tinh này là một cơ hội, một hy vọng mới. Nhưng đối với Darius, nó chỉ là một lời nhắc nhở rằng nhân loại đang lặp lại những sai lầm cũ.
“Venus 666c không phải là giải pháp,” anh nghĩ, đôi mắt nheo lại trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng tắm. “Nó chỉ là một lời nhắc nhở rằng chúng ta đang lặp lại chính những sai lầm đã hủy hoại Trái Đất. Nếu chúng ta không thể thay đổi cách sống của mình, thì dù có bao nhiêu hành tinh nữa, chúng ta cũng sẽ phá hủy tất cả.”
Darius không thể hiểu được những người như Alex Vega hay Sophia Lin, những người luôn tin rằng nhân loại cần một "thế giới thật" để tồn tại. Đối với Darius, "thật" hay "ảo" không quan trọng. Điều quan trọng là hệ thống phải vận hành. Miễn là con người có thể tồn tại, miễn là nguồn tài nguyên được tối ưu hóa, thì thế giới ảo chính là tương lai.
Nhưng anh biết, trong cuộc họp sắp tới, quan điểm của anh sẽ không được đón nhận. Alex sẽ nói về sự cần thiết của việc khôi phục nhân tính, về tầm quan trọng của việc kết nối con người với thiên nhiên. Sophia sẽ nhấn mạnh ý nghĩa triết học của việc định cư trên Venus 666c, gọi đó là "sứ mệnh cao cả" của loài người. Còn Darius? Anh sẽ chỉ đứng lên và nói ra những gì anh tin tưởng – dù cho điều đó khiến anh trở thành kẻ phản đối duy nhất.
“Thế giới thật đ·ã c·hết, và chúng ta đã học cách sống sót mà không cần nó,” anh nghĩ, đôi mắt lóe lên ánh nhìn sắc lạnh. “Vậy tại sao chúng ta lại mạo hiểm tất cả để theo đuổi một giấc mơ cũ kỹ?”
Darius Kane không phải là người thích tranh cãi vô nghĩa. Anh không cần ai đồng ý với mình. Điều duy nhất anh quan tâm là đảm bảo rằng nhân loại không đi chệch khỏi con đường sinh tồn. Venus 666c, dù là một hành tinh đầy hứa hẹn, không phải là nơi để bắt đầu lại. Nó chỉ là một nguồn tài nguyên quý báu cần được tận dụng.
“Chúng ta không cần phải xây dựng lại một Trái Đất mới,” Darius tự nhủ, ánh mắt anh dừng lại trên màn hình ảo, nơi những hình ảnh của Venus 666c vẫn đang hiện lên. “Chúng ta chỉ cần đảm bảo rằng hệ thống này vận hành đủ lâu để chúng ta không phải đối mặt với sự tuyệt diệt.”
Rời khỏi bồn tắm, Darius Kane khoác lên mình bộ trang phục được làm từ những sợi vải mịn như ánh sáng, một sự xa hoa mà chỉ thế giới ảo mới có thể mang lại. Anh bước ra ban công, nơi ánh mặt trời ảo chiếu sáng một cách hoàn hảo, không một gợn mây, không một chút tì vết.
Darius Kane, với ánh mắt sắc bén và một trái tim lạnh lùng, chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới. Anh biết rằng mình sẽ không được yêu thích. Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là nhân loại phải sống sót – bằng bất kỳ giá nào.