Darius Kane đứng trên ban công biệt thự của mình, đôi mắt nheo lại khi ánh chiều tà dần nhạt nhòa trên đồng cỏ xanh mướt trải dài vô tận. Xa xa, đàn ngựa quý đang phi nước đại, từng bước chân mạnh mẽ tung bụi mờ trong ánh hoàng hôn lộng lẫy. Tiếng cười khúc khích của những đứa trẻ vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa với âm thanh của gió, như một bản giao hưởng đầy yên bình. Cảnh sắc ấy quá hoàn hảo, từ ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trên từng ngọn cỏ đến làn gió nhẹ lướt qua, mơn man làn tóc của Darius. Nhưng anh biết rõ hơn ai hết – đây không phải là thực tại.
Thế giới ảo, một tuyệt tác của công nghệ, là nơi mà phần lớn nhân loại hiện tại đang sống. Những gì anh nhìn thấy trước mắt – đàn ngựa tung vó, những đứa trẻ cười đùa, ánh sáng ấm áp của chiều tà – tất cả đều được lập trình tỉ mỉ đến từng chi tiết. Darius không cảm thấy sự giả dối trong những điều ấy. Đối với anh, thực hay ảo không còn quan trọng nữa.
“Chúng ta không cần ánh sáng thật nếu ánh sáng ảo vẫn làm chúng ta hài lòng,” anh lẩm bẩm, đôi mắt sắc lạnh vẫn dõi về phía chân trời nơi đàn ngựa xa xăm biến mất.
Nhưng dù thế giới ảo có hoàn hảo đến đâu, nó cũng không thể che giấu được bóng tối sâu thẳm trong tâm trí Darius. Khi ánh chiều tà nhuộm đỏ cả vùng không gian, ký ức về những ngày đầu tiên khi Trái Đất rời khỏi Hệ Mặt Trời ùa về, như một cơn gió lạnh xuyên qua lớp áo hoàn hảo của thực tại nhân tạo.
Anh nhớ lại bóng tối – bóng tối thực sự, không phải thứ bóng tối dịu dàng của màn đêm mà con người quen thuộc, mà là bóng tối tuyệt đối khi ánh sáng từ Mặt Trời biến mất. Đó là một cảm giác t·ê l·iệt, như thể cả thế giới vừa bị nuốt chửng bởi một thực thể vô hình, để lại một hố sâu không đáy trong ký ức nhân loại.
Thời điểm đó, không ai thực sự chuẩn bị cho cảm giác mất đi ánh sáng và nhiệt từ ngôi sao mẹ. Trong vài tuần đầu tiên, nhiệt độ giảm đột ngột xuống dưới -50°C. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua những thành phố từng rực rỡ ánh đèn, biến chúng thành những khối đông lạnh khổng lồ. Sức sống tan biến nhanh chóng như hơi thở trong giá rét. Darius nhớ lại những bản tin đầu tiên phát đi từ các khu vực trên bề mặt: động vật c·hết hàng loạt, những cánh rừng xanh mát chỉ qua một đêm đã trở thành những tượng đài băng giá bất động.
Các thành phố – từng là trung tâm của sự sống – giờ đây chỉ còn là những tàn tích hoang vu, bị bỏ rơi bởi chính những con người từng xây dựng chúng. Những tòa nhà chọc trời, từng là biểu tượng của sự thịnh vượng, giờ đây đứng lặng lẽ trong bóng tối, những lớp băng dày phủ kín như tấm áo tang che đậy một giấc mơ đ·ã c·hết.
Trong những ngày đầu tiên đó, nỗi tuyệt vọng bao trùm khắp nơi. Con người, những sinh vật từng tự hào về sự thống trị của mình trên Trái Đất, giờ đây co ro trước sức mạnh khắc nghiệt của vũ trụ. Nhưng tuyệt vọng không kéo dài lâu. Nhân loại, trong bản năng sinh tồn mãnh liệt, đã nhanh chóng tìm kiếm một nơi nương náu mới. Và nơi đó chính là lòng đất – nơi duy nhất còn giữ được chút hơi ấm từ lõi hành tinh.
Darius vẫn còn nhớ rõ hình ảnh được tái hiện về những ngày đầu tiên khi con người bắt đầu định cư dưới lòng đất. Các thành phố ngầm khổng lồ, từng chỉ là những ý tưởng điên rồ trên bàn vẽ, được xây dựng trong thời gian ngắn chưa từng có. Những thang máy khổng lồ được thiết lập, đưa hàng triệu người xuống dưới mặt đất, nơi năng lượng địa nhiệt trở thành nguồn sống duy nhất. Những hệ thống thủy canh khổng lồ được xây dựng để trồng thực phẩm, những phòng thí nghiệm nuôi cấy thực phẩm nhân tạo hoạt động không ngừng nghỉ để duy trì sự sống.
Trong bóng tối của vũ trụ, con người đã tạo ra ánh sáng riêng của mình. Darius nhớ lại những phòng thí nghiệm khổng lồ đầy ánh sáng nhân tạo, nơi vi sinh vật và thực vật thủy sinh được nuôi dưỡng để duy trì hệ sinh thái. Những dòng nước ấm được dẫn từ sâu trong lòng đất, mang theo hơi thở cuối cùng của Trái Đất để giữ cho loài người không bị tuyệt diệt.
Darius không cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ về sự tuyệt chủng của hầu hết các loài động vật trên bề mặt. Anh không nhìn thấy giá trị trong việc cố gắng bảo tồn những loài sinh vật không còn phù hợp với môi trường mới. Đối với anh, đó là một sự hy sinh cần thiết – một phép toán để tối ưu hóa sự sống còn của nhân loại.
“Tất cả chỉ là vấn đề tối ưu hóa và tái thiết kế,” Darius nghĩ. Anh không bận tâm đến những ý kiến lãng mạn về việc tái tạo lại một thế giới tự nhiên đã mất. Đối với anh, chỉ cần con người sống sót, mọi thứ khác đều có thể được tái tạo từ đầu.
Anh nhìn về phía chân trời ảo, nơi ánh hoàng hôn vẫn rực rỡ, nơi tiếng cười của những đứa trẻ vẫn vang vọng như một khúc ca bất tận. Thế giới ảo này, dù không phải là thực tại, nhưng nó mang lại sự ổn định. Nó mang lại một cuộc sống mà con người có thể tiếp tục tồn tại mà không phải đối mặt với những khắc nghiệt của vũ trụ.
“Chúng ta không cần một Trái Đất thật để sống sót,” Darius lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh lóe lên trong ánh sáng nhạt của hoàng hôn. “Chúng ta chỉ cần một hệ thống đủ ổn định để duy trì sự sống. Và tôi sẽ đảm bảo rằng hệ thống này không bao giờ sụp đổ.”
Darius Kane, đứng trên ban công biệt thự, như một kẻ quan sát toàn năng của một thế giới mà anh không thực sự thuộc về. Thế giới thật đ·ã c·hết, và anh không hề cảm thấy tiếc nuối. Thứ duy nhất anh quan tâm là làm thế nào để tối ưu hóa sự tồn tại của nhân loại – dù cho điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ hoàn toàn những giấc mơ xa xưa về bầu trời xanh và đại dương mênh mông.
Địa Cầu khi ấy phải đối mặt với một câu hỏi lớn: làm thế nào để duy trì trật tự? Làm thế nào để những con người bị nhốt trong lòng đất không đánh mất lý trí khi họ bị cắt đứt khỏi thế giới tự nhiên? Khi ánh sáng từ Mặt Trời đã tắt, khi bầu trời xanh trở thành một ký ức mờ nhạt, loài người buộc phải tìm kiếm một ánh sáng mới – một ánh sáng không đến từ ngôi sao mẹ, mà từ trí tưởng tượng và công nghệ của chính họ.
Đó chính là lúc thế giới ảo ra đời – không phải như một giấc mơ, mà như một giải pháp. Ban đầu, thế giới ảo chỉ được xem như một công cụ giải trí, một cách để con người nhớ về những gì họ đã mất. Những cánh đồng xanh, những bầu trời đầy nắng, những đại dương mênh mông – tất cả được tái hiện một cách hoàn hảo trong thế giới ảo, như một tấm gương phản chiếu ký ức của nhân loại. Nhưng rồi, nó trở thành điều không thể thiếu, một phần không thể tách rời của xã hội mới.
Trong thế giới ảo, mọi thứ đều được thiết kế để phục vụ con người một cách tối ưu. Đó là một thế giới hoàn mỹ, nơi mà mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình. Những người muốn thành công sẽ luôn tìm thấy cơ hội. Họ sẽ gặp được những người thầy tài giỏi, những đồng đội tận tâm, và những kỳ ngộ bất ngờ giúp họ vượt qua mọi thử thách. Còn những người chỉ muốn hưởng thụ, họ sẽ được phục vụ như những vị vua. Những bữa tiệc xa hoa, những chuyến du lịch tới những nơi đẹp nhất mà trí tưởng tượng con người có thể tạo ra, những người bạn đời hoàn hảo – tất cả đều nằm trong tầm tay.
Darius đứng trên ban công biệt thự của mình, đôi mắt dõi theo những đứa trẻ đang cười đùa trên đồng cỏ. Anh biết rằng đó chỉ là những hình ảnh được tạo ra từ dữ liệu, nhưng chúng vẫn mang lại cảm giác ấm áp kỳ lạ. Xa xa, những chú ngựa phi nước đại trong ánh hoàng hôn rực rỡ, từng cái bờm tung bay trong gió như được thêu dệt từ ánh sáng. Cảnh sắc ấy hoàn hảo đến mức không thể nhận ra sự giả tạo, và Darius không cảm thấy cần phải nhận ra.
“Thực hay ảo không quan trọng,” anh nghĩ, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía chân trời. “Quan trọng là chúng ta sống sót. Và chúng ta sẽ tiếp tục sống sót, bằng bất kỳ giá nào.”
Ký ức của anh quay trở lại ghi chép về những tranh luận đầu tiên về việc xây dựng một thế giới ảo toàn diện, nơi con người có thể sống, làm việc, và thậm chí yêu thương mà không cần rời khỏi những thành phố ngầm. Nó cho thấy sự bất mãn của một số thành viên trong Hội Đồng khi ý tưởng ấy lần đầu được đưa ra. Họ gọi thế giới ảo là một sự trốn tránh, một sự đầu hàng trước thực tại. Nhưng đối với Darius, đó không phải là sự trốn tránh, mà là một giải pháp hiệu quả.
“Chúng ta không cần phải sống trong thực tại nếu thực tại không thể phục vụ chúng ta,” Darius từng nói trong một cuộc họp của Hội Đồng Địa Cầu, và anh vẫn tin vào điều đó.
Anh nhớ lại ghi chép về những ngày đầu tiên khi thế giới ảo bắt đầu được triển khai. Ban đầu, nó chỉ là một công cụ nhỏ, một cách để con người thoát khỏi sự khắc nghiệt của thực tại trong những giờ phút ngắn ngủi. Nhưng rồi, nó nhanh chóng trở thành trung tâm của toàn bộ xã hội. Thế giới ảo không chỉ là một nơi để giải trí, mà là một hệ thống hoàn chỉnh giúp duy trì trật tự và hạn chế xung đột. Trong thế giới ảo, mọi người đều có mục tiêu và lý do để tiếp tục sống. Không ai phải đối mặt với sự tuyệt vọng của thực tại, bởi thực tại ấy đã được thay thế bằng một giấc mơ được lập trình cẩn thận.
Darius nhớ lại những con số thống kê. Thế giới ảo giúp giảm áp lực tài nguyên đến 70%. Nó loại bỏ gần như hoàn toàn các xung đột xã hội, khi mọi người đều tìm thấy điều mình mong muốn. Nó giữ cho loài người không tuyệt vọng, giữ cho nền văn minh tiếp tục phát triển.
“Chúng ta không cần bầu trời xanh,” Darius nghĩ. “Chúng ta chỉ cần một bầu trời đủ sáng để thỏa mãn đôi mắt.”
Anh không cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi khi tận hưởng những tiện nghi của thế giới ảo. Đứng trên ban công biệt thự, nhìn những đứa trẻ đang nô đùa trên đồng cỏ, Darius cảm thấy… hài lòng. Không phải vì anh bị lừa dối bởi cảnh sắc này, mà bởi anh biết rằng nó phục vụ mục đích của mình. Thế giới ảo là một công cụ, và như mọi công cụ khác, nó được tạo ra để phục vụ con người.
Ký ức về Trái Đất cũ, về ánh sáng thật và bầu trời xanh, chỉ là những mảnh ghép xa vời, không còn ý nghĩa trong thế giới hiện tại. Darius không cần sự hoài niệm. Anh chỉ cần logic, sự thực dụng, và sự sống còn – những thứ duy nhất mà anh tin tưởng.
Nhưng anh cũng biết rằng, trong cuộc họp sắp tới của Hội Đồng, sẽ có những người không đồng ý với cách nhìn của anh. Alex Vega sẽ nói về nhân tính, về việc con người cần một thế giới thật để kết nối với chính mình. Sophia Lin sẽ nhấn mạnh ý nghĩa triết học của việc tìm kiếm một hành tinh mới để tái tạo sự sống. Còn Darius? Anh sẽ đứng lên và nói những gì mình tin tưởng, dù cho điều đó khiến anh trở thành kẻ phản đối duy nhất.
“Thế giới thật đ·ã c·hết, và chúng ta đã học cách sống sót mà không cần nó. Vậy tại sao chúng ta lại mạo hiểm tất cả để theo đuổi một giấc mơ cũ kỹ?” Darius thầm nghĩ, đôi mắt sắc lạnh ánh lên sự kiên định.
Với anh, Venus 666c không phải là một cơ hội để bắt đầu lại. Nó chỉ là một nguồn tài nguyên cần phải khai thác – một mắt xích trong hệ thống sinh tồn của nhân loại. Darius Kane không cần một thế giới thật. Anh chỉ cần một thế giới có thể vận hành, một hệ thống ổn định, nơi những con số và logic luôn chiến thắng cảm xúc.
Darius hít một hơi dài, ánh mắt dõi theo ánh hoàng hôn ảo dần tắt trên đồng cỏ. Trong thế giới này, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Và đó mới là điều thực sự quan trọng.