Trong phòng họp chính của Hội Đồng Địa Cầu, ánh sáng trắng lạnh từ những màn hình lớn phản chiếu lên gương mặt của các thành viên, nơi những cuộc tranh luận thường biến thành những trận chiến ý tưởng gay gắt. Phía trên màn hình trung tâm, hình ảnh 3D của Trái Đất hiện lên – một hành tinh từng rực rỡ, giờ đây chỉ còn là một quả cầu băng giá lưu lạc trong vũ trụ. Những lớp băng dày đặc phủ kín bề mặt, những đại dương đã hóa thành những vùng băng bất động, và những thành phố từng sầm uất nay chỉ còn là những tàn tích chìm trong bóng tối vĩnh hằng.
Căn phòng ngập trong im lặng, nhưng không phải sự im lặng của yên bình, mà là sự im lặng của những suy nghĩ đan xen, những quan điểm sẵn sàng v·a c·hạm. Alex Vega đứng ở đầu bàn họp, ánh mắt cô dừng lại trên từng người, cố gắng đọc được suy nghĩ từ những khuôn mặt căng thẳng. Cuộc họp hôm nay, như mọi khi, không chỉ là về những quyết định chiến lược, mà còn là về triết lý sống còn của loài người.
Darius Kane ngồi lặng lẽ ở phía cuối bàn, đôi mắt sắc bén của anh dán chặt vào hình ảnh Trái Đất trên màn hình. Đối với những người khác, hình ảnh ấy có thể là một lời nhắc nhở đau đớn về những gì đã mất. Nhưng với Darius, nó chẳng mang ý nghĩa gì hơn ngoài một mảnh ký ức xa vời – một mảnh ký ức anh không thấy cần thiết phải hoài niệm.
Khi một thành viên khác trong Hội Đồng kết thúc bài phân tích dài dòng về tiềm năng khôi phục bề mặt Trái Đất, Darius thở dài, đứng dậy. Tiếng ghế di chuyển trên sàn vang lên trong không gian tĩnh lặng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Chúng ta đã sống sót mà không cần đến bề mặt Trái Đất trong 5,000 năm qua,” Darius bắt đầu, giọng nói trầm và sắc lạnh của anh vang dội qua căn phòng. “Khôi phục nó chỉ để làm gì? Để thỏa mãn cảm giác tội lỗi? Hay để bám víu vào những ảo tưởng lãng mạn về một thế giới tự nhiên đ·ã c·hết?”
Anh đưa tay chỉ vào hình ảnh trên màn hình, đôi mắt đầy sự khinh miệt. “Đó không còn là Trái Đất mà chúng ta từng biết. Nó đ·ã c·hết. Tất cả chúng ta đều biết điều đó. Thế giới thật đã kết thúc khi chúng ta rời khỏi Hệ Mặt Trời. Và chúng ta không cần nó nữa. Chúng ta đã tạo ra một hệ thống ổn định, một thế giới ảo mang lại sự sống và trật tự. Phá vỡ nó chỉ vì những giấc mơ hão huyền là t·ự s·át.”
Những lời nói của Darius như một m·ũi d·ao cắt ngang bầu không khí nặng nề. Một vài thành viên trong phòng khẽ nhíu mày, nhưng không ai dám ngắt lời. Đối với họ, Darius không chỉ là một thành viên của Hội Đồng, mà còn là một biểu tượng của sự thực dụng tàn nhẫn nhưng hiệu quả – một người luôn đặt sự sống còn lên hàng đầu, không bị chi phối bởi cảm xúc hay lý tưởng trừu tượng.
Alex Vega, người đứng ở đầu bàn họp, nghiêng người về phía trước. Ánh mắt cô sáng rực lên với sự giận dữ và quyết tâm. “Darius, anh có thể sống mà không cần cảm giác về thế giới thật, nhưng không phải ai cũng như anh.” Giọng cô vang lên, từng từ như một lời thách thức. Cô chỉ tay về phía màn hình, nơi hình ảnh Trái Đất băng giá vẫn hiện lên như một lời trách móc im lặng.
“Khôi phục Trái Đất không chỉ là một dự án sinh thái,” Alex tiếp tục, đôi mắt cô không rời khỏi ánh nhìn lạnh lùng của Darius. “Đó là một biểu tượng của hy vọng, của nhân tính. Chúng ta cần một thế giới thật để nhắc nhở rằng chúng ta vẫn là con người.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt quét qua căn phòng như muốn tìm kiếm sự đồng tình từ những thành viên khác. “Anh nói về sự ổn định, về sự sống sót. Nhưng nếu chúng ta từ bỏ hoàn toàn thế giới thật, chúng ta sẽ đánh mất điều gì làm nên con người chúng ta. Anh có thực sự muốn sống trong một thế giới mà tất cả chỉ là giả lập, nơi không còn gì thực sự tồn tại ngoài những con số và mã lệnh?”
Darius nhếch môi, một nụ cười nhạt đầy vẻ khinh thường hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh không hề nao núng trước những lời nói của Alex, và ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Nhân tính là gì nếu không phải là sự sống sót?” Anh đáp, giọng nói của anh như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang bầu không khí căng thẳng. “Thế giới ảo mang lại cho chúng ta sự ổn định. Nó cho phép chúng ta tồn tại mà không cần phụ thuộc vào một hành tinh đ·ã c·hết. Còn những gì cô nói – hy vọng, nhân tính – chỉ là những khái niệm trừu tượng không có giá trị thực tiễn. Chúng ta không thể ăn hy vọng, cũng không thể sống sót chỉ bằng nhân tính.”
Căn phòng chìm vào im lặng, nhưng không phải sự im lặng của đồng thuận. Đó là sự im lặng của những ý tưởng trái ngược, của những xung đột chưa được nói thành lời. Alex nhìn Darius, đôi mắt cô đầy lửa giận nhưng cũng mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển.
“Nếu không có hy vọng, không có nhân tính, thì sự sống sót còn ý nghĩa gì?” Alex hỏi, giọng cô trầm nhưng sắc bén. “Anh có thể gọi thế giới ảo là sự ổn định, nhưng nó không phải là sự sống. Đó chỉ là một cái vỏ rỗng, một sự tồn tại không có linh hồn. Và tôi từ chối để nhân loại bị giam cầm trong một cái vỏ như vậy.”
Darius không đáp lời ngay. Anh đứng im, ánh mắt nhìn thẳng vào Alex, không có chút dao động. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng của anh lại mang trọng lượng lớn hơn cả những lời nói trước đó. Với Darius, những quan điểm của Alex, dù đầy cảm xúc và lý tưởng, vẫn chỉ là những giấc mơ xa vời, không thể đứng vững trước thực tế tàn khốc của sinh tồn.
“Thực hay ảo không quan trọng,” Darius cuối cùng lên tiếng, giọng anh trầm và lạnh lẽo như băng giá. “Quan trọng là chúng ta sống sót. Và chúng ta sẽ tiếp tục sống sót, bằng bất kỳ giá nào.”
Sophia Lin, người ngồi yên lặng ở giữa bàn họp, lặng lẽ quan sát cuộc đối đầu giữa Darius và Alex. Đôi mắt sắc sảo của cô di chuyển qua lại giữa hai người, như đang cố tìm kiếm một điểm cân bằng giữa hai luồng ý kiến đối lập. Căn phòng ngập trong sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng nhấp nháy của màn hình lớn phía sau Alex, nơi hình ảnh Trái Đất băng giá vẫn hiện lên, như một nhân chứng câm lặng của cuộc tranh luận.
Sophia hít một hơi thật sâu, đôi tay đặt nhẹ lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. “Cả hai người đều có lý,” cô bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sức nặng của sự chín chắn. “Darius, anh đúng khi nói rằng thế giới ảo đã mang lại sự ổn định và sự sống còn cho chúng ta. Nó là một giải pháp không thể phủ nhận cho những gì chúng ta đã đánh mất. Nhưng Alex cũng đúng khi nhấn mạnh rằng chúng ta không thể hoàn toàn từ bỏ thế giới thật mà không đánh mất một phần bản chất của mình.”
Cô ngừng lại, đôi mắt dừng trên Darius, như muốn thấu hiểu suy nghĩ sâu thẳm nhất của anh. “Thế giới ảo, dù hoàn hảo đến đâu, vẫn chỉ là một sự mô phỏng. Nó không thể thay thế hoàn toàn những giá trị mà thế giới thật mang lại – sự kết nối với tự nhiên, cảm giác về thực tại, và những bài học mà chúng ta có thể học được từ chính sự khắc nghiệt của nó. Anh nói đúng, Darius, rằng thế giới thật đã phản bội chúng ta. Nhưng liệu chúng ta có thực sự phản bội nó trước?”
Darius hơi nhướn mày, một phản ứng rất nhỏ, nhưng Sophia biết cô đã chạm đến điều gì đó trong anh.
Rồi cô quay sang Alex, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo. Giọng nói của cô trở nên cứng rắn hơn, như thể muốn nhắc nhở Alex rằng cảm xúc không thể là tất cả. “Nhưng Alex, chúng ta cũng phải thực tế. Khôi phục Trái Đất không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, và nó không thể chỉ dựa trên cảm xúc hay hy vọng. Nếu chúng ta muốn tiến hành, chúng ta cần cân nhắc kỹ lưỡng về nguồn lực, thời gian, và những gì chúng ta sẽ đạt được. Chúng ta không thể để những giấc mơ làm mờ mắt trước thực tế.”
Căn phòng lặng đi, như thể những lời của Sophia đã đặt một khoảng trống giữa hai thái cực. Những thành viên khác của Hội Đồng im lặng, ánh mắt họ đổ dồn về Sophia, như thể chờ đợi lời giải cho một bài toán không có đáp án.
Alex quay sang Sophia, ánh mắt cô ánh lên sự cảm kích, nhưng vẫn không giấu được vẻ quyết tâm. “Tôi không phủ nhận những khó khăn,” cô nói, giọng cô trầm nhưng vang dội. “Nhưng chúng ta không thể để nỗi sợ thất bại ngăn cản chúng ta. Khôi phục Trái Đất không chỉ là về việc sống sót – nó là về việc tìm lại chính mình. Nếu chúng ta từ bỏ thế giới thật, chúng ta sẽ đánh mất một phần linh hồn của mình. Và điều đó, Sophia, không phải là điều tôi sẵn sàng chấp nhận.”
Darius khoanh tay, ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng, nhưng đôi môi nhếch lên một nụ cười nhạt. “Tìm lại chính mình? Tôi nghĩ chúng ta đã tìm thấy chính mình trong thế giới ảo. Một thế giới mà chúng ta kiểm soát, một thế giới không bị ràng buộc bởi những giới hạn của tự nhiên. Thế giới thật đã phản bội chúng ta. Nó không còn là nhà của chúng ta nữa.”
Alex nghiêng người về phía trước, giọng cô đanh lại. “Thế giới thật không phản bội chúng ta, Darius. Chúng ta đã phản bội nó. Chúng ta đã bào mòn nó, vắt kiệt nó, và rồi bỏ rơi nó khi nó không còn phục vụ chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không học cách sửa chữa những sai lầm đó, thì dù có bao nhiêu thế giới ảo, có bao nhiêu hành tinh mới, chúng ta cũng sẽ lặp lại chính những sai lầm ấy.”
Darius thở hắt ra, ánh mắt anh lạnh như băng. “Nhân tính là gì nếu không phải là sự sống sót?” Anh hỏi, giọng nói của anh sắc như một lưỡi dao. “Thế giới ảo mang lại cho chúng ta sự ổn định. Nó cho phép chúng ta tồn tại mà không cần phụ thuộc vào một hành tinh đ·ã c·hết. Còn những gì cô nói – hy vọng, nhân tính – chỉ là những khái niệm trừu tượng không có giá trị thực tiễn. Chúng ta không thể ăn hy vọng, cũng không thể sống sót chỉ bằng nhân tính.”
Sophia nhìn cả hai, ánh mắt cô dịu lại, nhưng giọng nói của cô vẫn giữ được sự kiên định. “Điều làm nên con người không chỉ là sự sống sót, mà là cách chúng ta sống. Nếu tất cả chỉ xoay quanh việc tồn tại, thì chúng ta chẳng khác gì những cỗ máy. Nhưng Alex, Darius cũng đúng ở một điểm: chúng ta cần thực tế. Nếu không có nguồn lực, không có kế hoạch, thì những giấc mơ của chúng ta sẽ chỉ dẫn đến thất bại.”
Căn phòng như nín thở. Những ý tưởng, những quan điểm đối lập, tất cả đều treo lơ lửng trong không gian, không có câu trả lời nào là tuyệt đối.
Alex, với ánh mắt rực lửa, ngẩng cao đầu. “Tôi không phủ nhận thực tế, nhưng tôi từ chối từ bỏ hy vọng. Chúng ta không chỉ sống để tồn tại. Chúng ta sống để tìm kiếm ý nghĩa, để kết nối, để sáng tạo. Nếu chúng ta từ bỏ thế giới thật, chúng ta sẽ mất đi điều gì làm nên con người chúng ta.”
Darius nhếch môi, đôi mắt anh lấp lánh sự sắc bén. “Thế giới thật đ·ã c·hết, Alex. Và chúng ta đã học cách sống mà không cần nó. Cô có thể gọi những gì chúng ta đang làm là trốn tránh, nhưng đó là cách duy nhất để tồn tại. Còn nhân tính? Tôi nghĩ chúng ta đã vượt qua khái niệm ấy khi quyết định rời bỏ Hệ Mặt Trời.”
Sophia hít một hơi sâu, đôi mắt cô ánh lên vẻ mơ màng nhưng cũng đầy sự tỉnh táo. “Có lẽ cả hai người đều đúng, nhưng cũng đều sai. Chúng ta cần thế giới thật để nhắc nhở rằng chúng ta là ai. Nhưng chúng ta cũng cần thế giới ảo để thấy rằng chúng ta có thể là ai. Câu hỏi không phải là chọn thực hay ảo, mà là làm thế nào để cân bằng cả hai.”
Căng thẳng trong phòng họp như được đẩy lên đến đỉnh điểm. Nhưng Alex, Sophia, và Darius đều hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc tranh luận. Đây là cuộc chiến cho tương lai của nhân loại – giữa những người muốn bám lấy thế giới thật và những người sẵn sàng từ bỏ nó để tiến lên một con đường mới. Và dù họ bất đồng, tất cả đều biết rằng quyết định cuối cùng sẽ định hình số phận của loài người trong hàng ngàn năm tới.