Chương 26: Hy vọng phục hồi
Trong phòng họp chính của Hội Đồng Địa Cầu, ánh sáng trắng lạnh từ những màn hình lớn chiếu sáng lên những khuôn mặt trầm tư của các thành viên. Những tia sáng lấp lánh từ hình ảnh 3D của hệ sao trung tâm mới như đang khuấy động không gian tĩnh lặng trong căn phòng. Không khí nơi đây không căng thẳng, nhưng nặng nề – nặng bởi sức nặng của quyết định sắp tới, một quyết định có thể định hình tương lai của toàn bộ nhân loại.
Trên màn hình trung tâm, mô hình 3D của hệ sao trung tâm hiện lên với các vùng sống được (Habitable Zone) được đánh dấu rõ ràng. Những đường nét xanh lam và đỏ phác họa khoảng cách lý tưởng để nước lỏng có thể tồn tại, tựa như một bản đồ dẫn tới hy vọng tái sinh của Trái Đất.
Alex Vega đứng ở đầu bàn họp, đôi mắt sáng rực với sự quyết tâm. Dáng người nhỏ nhắn của cô như được nâng đỡ bởi ý chí mạnh mẽ, như thể cô đang gánh trên vai toàn bộ tương lai của hành tinh. Cô bước lên phía trước, giọng nói trầm ấm nhưng vang vọng, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm căn phòng.
“Chúng ta đều biết rằng Trái Đất, dù đang là một quả cầu băng giá, vẫn có tiềm năng để khôi phục sự sống,” Alex bắt đầu, ánh mắt cô lướt qua từng thành viên, như muốn khơi dậy niềm hy vọng trong họ. “Hành trình lưu lạc 5,000 năm qua đã đẩy chúng ta đến những giới hạn chưa từng có, nhưng nó cũng mang lại cho chúng ta cơ hội để làm lại từ đầu. Báo cáo hôm nay sẽ tập trung vào cách chúng ta đưa Trái Đất vào vị trí lý tưởng trong vùng sống được của hệ sao trung tâm mới, để tái tạo điều kiện sống và khôi phục hành tinh của chúng ta.”
Trên màn hình, mô hình 3D chuyển động, hiển thị rõ ràng các dải vùng sống được của hệ sao. Các đường nét tinh vi mô tả khoảng cách lý tưởng từ sao trung tâm, nơi mà nước lỏng có thể tồn tại – điều kiện tiên quyết cho sự sống.
“Vùng sống được,” Alex tiếp tục, chỉ tay lên màn hình, “nằm trong khoảng từ 0.38 AU đến 0.86 AU (AU: đơn vị thiên văn). Và dựa trên các tính toán của đội ngũ khoa học, khoảng cách lý tưởng cho Trái Đất là 0.8 AU – gần rìa ngoài của vùng sống được.”
Cô dừng lại, để lời nói của mình thấm sâu vào từng người trong phòng. “Tại khoảng cách này, nhiệt độ cân bằng của Trái Đất sẽ vào khoảng -20°C. Tuy nhiên, với hiệu ứng nhà kính tự nhiên và các công nghệ hỗ trợ, chúng ta có thể tăng nhiệt độ lên đủ để duy trì nước lỏng và tái tạo khí quyển.”
Căn phòng vẫn im lặng, nhưng không phải sự im lặng của đồng thuận, mà là sự im lặng của những suy nghĩ đan xen.
Darius Kane, ngồi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mô hình trên màn hình. Khi Alex dừng lời, anh không chờ đợi mà đứng dậy, phá vỡ sự yên lặng bằng giọng nói trầm và đầy lý trí của mình.
“0.8 AU, gần rìa ngoài của vùng sống được,” anh lặp lại, như thể đang nhấn mạnh một vấn đề mà chỉ riêng anh nhìn thấy. “Một quyết định táo bạo, nhưng tôi không chắc nó có thực sự khả thi.”
Darius chỉ tay vào mô hình, nơi Trái Đất được đánh dấu bằng một chấm nhỏ. “Khí quyển còn sót lại của Trái Đất, dù có thể tái tạo, vẫn là một yếu tố không ổn định. Và việc dựa vào hiệu ứng nhà kính nhân tạo để bù đắp nhiệt độ là một canh bạc nguy hiểm. Chúng ta không thể đánh cược nguồn lực, thời gian, và sinh mạng của nhân loại chỉ để theo đuổi một giấc mơ lý tưởng.”
Anh quay sang Alex, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng không hề mang ý định thù địch. “Alex, tôi hiểu ý định của cô. Nhưng chúng ta đã sống sót trong 5,000 năm mà không cần bề mặt Trái Đất. Chúng ta đã tạo ra một hệ thống ổn định dưới lòng đất và trong thế giới ảo. Tại sao phải mạo hiểm phá vỡ nó chỉ để theo đuổi một ý tưởng lãng mạn?”
Alex không hề nao núng trước lời nói sắc lạnh của Darius. Cô đứng thẳng, đôi mắt sáng rực với sự quyết tâm. “Darius, tôi không phủ nhận những gì thế giới ảo và các thành phố ngầm đã mang lại cho chúng ta. Nhưng chúng không phải là giải pháp lâu dài. Chúng chỉ là một cách để chúng ta tồn tại, không phải để sống.”
Cô bước đến gần màn hình, chỉ tay vào mô hình 3D của Trái Đất. “Khôi phục Trái Đất không chỉ là một dự án sinh thái. Đó là một biểu tượng của hy vọng. Nó là lời nhắc nhở rằng chúng ta vẫn là con người, không phải những cỗ máy sống nhờ vào những mã lệnh và mô phỏng.”
Giọng nói của cô trở nên mạnh mẽ hơn. “Darius, anh nói về sự ổn định. Nhưng ổn định không phải là tất cả. Chúng ta cần một thế giới thật để kết nối, để nhớ rằng chúng ta đã từng có một ngôi nhà, và chúng ta có thể làm lại từ đầu.”
Darius nhìn thẳng vào Alex, đôi mắt anh không dao động. “Hy vọng là một thứ xa xỉ mà chúng ta không thể mua bằng nguồn lực có hạn.”
Nhưng Alex không để lời nói ấy làm cô chùn bước. “Hy vọng không phải là xa xỉ, Darius. Nó là điều duy nhất khiến chúng ta khác biệt với những cỗ máy mà anh luôn ca ngợi.”
Căn phòng rơi vào một sự im lặng nặng nề, nhưng không phải vì sự bất đồng. Đó là sự im lặng của những suy nghĩ đan xen, của những câu hỏi chưa có lời giải, và của một tương lai chưa được định hình. Trên màn hình, hình ảnh Trái Đất vẫn hiện lên, như một lời nhắc nhở rằng quyết định của họ không chỉ đơn thuần là về khoa học hay tài nguyên, mà còn về ý nghĩa của sự sống.
Sophia Lin, ngồi giữa bàn họp, vẫn giữ im lặng suốt phần lớn cuộc đối đầu giữa Alex và Darius. Nhưng khi không khí trong phòng trở nên quá nặng nề, cô khẽ nghiêng người về phía trước, đôi tay đặt lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng vang lên, phá vỡ sự im lặng.
“Cả hai người đều có lý,” Sophia bắt đầu, đôi mắt sắc sảo của cô lần lượt quét qua Alex và Darius. Cái nhìn ấy không hề phán xét, nhưng đủ sức buộc họ phải lắng nghe. “Alex, cô nói đúng. Con người cần một kết nối với thế giới thật để không đánh mất bản chất của mình. Nhưng Darius cũng không sai khi nhấn mạnh rằng chúng ta không thể để cảm xúc lấn át thực tế.”
Lời nói của Sophia ngay lập tức thu hút sự chú ý từ các ủy viên khác trong phòng. Một vài người khẽ gật đầu đồng tình, trong khi một số khác vẫn giữ im lặng, ánh mắt tập trung vào màn hình trung tâm, nơi Trái Đất – quả cầu băng giá – vẫn đang xoay tròn trong không gian vô tận.
Sophia chỉ tay lên màn hình, giọng cô đều đặn nhưng không kém phần thuyết phục. “Nếu chúng ta muốn khôi phục Trái Đất, chúng ta cần một kế hoạch rõ ràng và thực tế. Hệ sinh thái tự nhiên đã bị phá hủy, nhưng chúng ta có thể tái tạo nó từ đầu. Chúng ta có công nghệ, và chúng ta có ý chí. Nhưng chúng ta cũng phải thừa nhận rằng đây là một hành trình dài, và không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ thành công.”
Cả căn phòng gần 100 người chìm trong im lặng. Một vài ủy viên, ngồi ở phía xa, trao đổi ánh mắt với nhau, như muốn cân nhắc điều Sophia vừa nói. Không khí căng thẳng như sợi dây đàn bị kéo đến mức tối đa, chỉ chờ một cú chạm nhẹ để bùng nổ.
Darius Kane, ngồi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, phá vỡ sự im lặng. Giọng anh trầm, lạnh lùng, nhưng lần này có chút gì đó chậm rãi, như thể đang cố kiềm chế cảm xúc. “Sophia, cô nói đúng. Đây là một hành trình dài, và tôi không chắc rằng chúng ta có đủ nguồn lực để hoàn thành nó. Nhưng nếu mọi người muốn đánh cược, thì hãy nhớ rằng cái giá phải trả có thể lớn hơn những gì chúng ta tưởng tượng.”
Anh đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh của anh hướng thẳng vào màn hình trung tâm, nơi mô hình 3D của Trái Đất được hiển thị. “Chúng ta đã sống sót trong 5,000 năm mà không cần bề mặt Trái Đất. Chúng ta đã xây dựng một hệ thống ổn định, một thế giới mà chúng ta kiểm soát hoàn toàn. Tại sao phải mạo hiểm phá vỡ nó chỉ để theo đuổi một giấc mơ? Chúng ta không thể để lòng hoài niệm dẫn dắt những quyết định sinh tử.”
Darius quay đầu, ánh mắt lạnh như thép lướt qua các ủy viên Hội Đồng, như thách thức bất kỳ ai dám phản bác. Nhưng trước khi anh kịp ngồi xuống, một giọng nói vang lên từ phía bên kia bàn họp.
“Darius, anh không thể phủ nhận rằng sự ổn định hiện tại chỉ là tạm thời,” một ủy viên lớn tuổi với mái tóc bạc, ngồi gần cuối bàn, đứng dậy. “Thế giới ảo và các thành phố ngầm không phải là kế hoạch dài hạn. Chúng ta không thể sống mãi dưới lòng đất hay trong một thực tại mô phỏng. Khôi phục Trái Đất không chỉ là chuyện cảm xúc. Đó là sự chuẩn bị cho tương lai.”
Một tiếng ồn nhỏ lan tỏa trong phòng, như thể lời nói ấy đã đánh thức những suy nghĩ đang bị nén lại. Nhiều ủy viên bắt đầu trao đổi ý kiến với những người bên cạnh. Một số gật đầu đồng tình, trong khi những người khác vẫn giữ vẻ hoài nghi.
Alex Vega, vẫn đứng ở đầu bàn, tận dụng khoảnh khắc ấy để lên tiếng. Giọng cô vang lên mạnh mẽ, đanh thép nhưng không mất đi sự chân thành. “Cái giá của việc không làm gì cũng rất lớn, Darius. Nếu chúng ta từ bỏ Trái Đất, chúng ta không chỉ từ bỏ một hành tinh. Chúng ta từ bỏ chính mình.”
Lời nói của Alex khiến căn phòng rơi vào im lặng lần nữa. Nhiều ánh mắt dồn về phía cô, một vài người gật đầu, trong khi những người khác vẫn giữ vẻ trầm tư.
Một ủy viên trẻ tuổi ngồi gần màn hình trung tâm, với giọng nói hơi ngập ngừng nhưng đầy nhiệt huyết, lên tiếng: “Alex nói đúng. Chúng ta không thể mãi mãi sống trong thế giới ảo. Đó là cách để tồn tại, nhưng không phải là cách để sống. Nếu chúng ta có cơ hội để khôi phục Trái Đất, thì chúng ta phải thử.”
Sophia, ngồi lặng lẽ ở giữa bàn, thở dài. Đôi mắt cô ánh lên một sự buồn bã, nhưng giọng nói của cô vẫn giữ được sự điềm tĩnh. “Có lẽ câu hỏi thực sự không phải là liệu chúng ta có thể khôi phục Trái Đất hay không,” cô nói, ánh nhìn cô quét qua từng người trong căn phòng. “Mà là liệu chúng ta có sẵn sàng chấp nhận rủi ro để tìm lại nhân tính của mình hay không.”
Những lời của Sophia như một làn gió thổi qua căn phòng, làm dịu đi sự căng thẳng nhưng lại để lại một cảm giác nặng nề hơn. Một vài ủy viên nhìn xuống bàn, như thể đang tự hỏi chính mình câu hỏi ấy.
Darius đứng im, ánh mắt anh thoáng hiện lên một tia gì đó – không phải đồng tình, nhưng cũng không hoàn toàn phủ nhận. Anh khoanh tay, đôi mắt sắc lạnh giờ đây mang thêm chút mơ hồ. “Nhân tính là gì nếu không phải là sự sống sót?” Anh lẩm bẩm, nhưng lần này giọng anh không còn sắc bén như trước.
Alex, đứng ở đầu bàn, nhìn quanh căn phòng. Ánh mắt cô dừng lại trên từng khuôn mặt, như muốn tìm kiếm sự đồng lòng trong đám đông. Giọng cô vang lên, không lớn nhưng đầy uy lực. “Chúng ta không thể từ bỏ Trái Đất. Không phải vì nó là một hành tinh, mà vì nó là biểu tượng cho niềm hy vọng của chúng ta.”
Một ủy viên ở góc xa phòng, người đã giữ im lặng suốt cuộc họp, lên tiếng: “Nếu chúng ta không thử, thì điều gì sẽ xảy ra với thế hệ sau? Chúng ta sẽ để lại cho họ một di sản của sự ổn định trong thế giới ảo, hay một cơ hội để sống thật trên bề mặt Trái Đất?”
Căn phòng chìm vào im lặng một lần nữa. Nhưng lần này, đó không phải là sự im lặng của bất đồng, mà là sự im lặng của những suy nghĩ đan xen, sự đấu tranh nội tâm giữa lý trí và cảm xúc.
Trên màn hình trung tâm, hình ảnh Trái Đất vẫn xoay tròn, như một lời nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi ai. Và trong lòng mỗi ủy viên, dù là Alex, Darius hay Sophia, đều hiểu rằng quyết định hôm nay không chỉ là về khoa học hay tài nguyên. Nó là về tương lai của nhân loại – một tương lai vẫn còn nhiều ngã rẽ chưa được định hình.