Chương 27: Quỹ Đạo
Trong phòng họp chính của Hội Đồng Địa Cầu, ánh sáng trắng từ những màn hình lớn chiếu sáng lên hơn 100 khuôn mặt – những con người được coi là tinh hoa của nhân loại, những bộ óc xuất chúng trong các lĩnh vực khoa học, công nghệ, triết học, sinh thái và chiến lược. Đây không chỉ là một cuộc họp thông thường. Đây là nơi định đoạt số phận của Trái Đất, của Venus 666c, và có lẽ là cả tương lai của loài người.
Bầu không khí trong phòng mang một sự trang nghiêm đặc biệt. Những tiếng xì xào nhỏ dần lắng xuống khi Alexandria “Alex” Vega, chủ tọa của Hội Đồng, bước lên phía trước. Trên màn hình trung tâm, hình ảnh 3D của Trái Đất hiện ra – một quả cầu băng giá cô đơn, đang trôi lơ lửng trong vũ trụ. Những lớp băng dày đặc phủ kín bề mặt, như một tấm áo tang che đậy ký ức của hành tinh từng là mái nhà chung của nhân loại. Bên cạnh đó, hình ảnh 3D của Venus 666c hiện lên, với quỹ đạo được đánh dấu rõ ràng quanh sao trung tâm mới.
Alex đứng thẳng, đôi mắt sáng rực với sự quyết tâm. Ánh mắt cô quét qua căn phòng đầy ắp những con người quyền lực và thông thái, những người mà mỗi quyết định của họ có thể thay đổi vận mệnh của loài người. Giọng nói của cô vang lên, trong trẻo nhưng mạnh mẽ, phá vỡ sự im lặng như cắt qua bầu không khí đang nặng nề.
“Thưa quý vị, chúng ta đang đứng trước một thời điểm quan trọng trong lịch sử của nhân loại. Trái Đất, hành tinh mà chúng ta từng gọi là nhà, dù đang là một quả cầu băng giá, vẫn còn cơ hội để khôi phục sự sống. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần đưa nó vào vị trí lý tưởng trong vùng sống được của hệ sao trung tâm mới. Đây không chỉ là một dự án khoa học – đây là một nhiệm vụ mang ý nghĩa biểu tượng và chiến lược cho tương lai của chúng ta.”
Ánh mắt Alex rực lên khi cô nhìn về phía màn hình. Hình ảnh trên màn hình thay đổi, hiển thị vùng sống được (Habitable Zone) của hệ sao trung tâm mới. Một dải màu xanh lam bao quanh ngôi sao, đánh dấu khu vực nơi nước lỏng có thể tồn tại. Bên cạnh đó, một đường màu đỏ nổi bật nhấn mạnh vị trí hiện tại của Trái Đất – nằm ngoài rìa vùng sống được, như một hành tinh bị lạc lõng, nơi bề mặt đã đông cứng thành một địa ngục băng giá.
“Vùng sống được,” Alex tiếp tục, chỉ tay vào màn hình, “nằm trong khoảng từ 0.38 AU đến 0.86 AU. Khoảng cách lý tưởng cho Trái Đất là 0.8 AU, gần rìa ngoài của vùng sống được. Tại khoảng cách này, nhiệt độ cân bằng sẽ vào khoảng -20°C. Tuy nhiên, với hiệu ứng nhà kính tự nhiên và các công nghệ hỗ trợ, chúng ta có thể tăng nhiệt độ lên đủ để duy trì nước lỏng và tái tạo khí quyển.”
Căn phòng vẫn im lặng, nhưng không phải sự im lặng của sự đồng thuận, mà là sự im lặng của những suy nghĩ đang xoay vần. Một vài ủy viên trong Hội Đồng khẽ cúi đầu, ghi chép vào thiết bị cá nhân, trong khi những người khác trao đổi ánh mắt đầy cân nhắc.
Alex dừng lại, để lời nói của mình có thời gian thấm sâu vào từng người trong phòng. Trên màn hình, hình ảnh mô phỏng Trái Đất được chiếu rõ hơn, các vùng khí hậu bị đóng băng hiển thị chi tiết, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về tình trạng hiện tại của hành tinh.
Nhưng trước khi Alex kịp tiếp tục, Darius Kane đã đứng dậy. Ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua căn phòng, và giọng nói trầm, lý trí của anh vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Khôi phục quỹ đạo thì nghe có vẻ dễ dàng, nhưng thực tế thì không phải vậy,” Darius nói, tay anh chỉ về phía màn hình. “Quỹ đạo hiện tại của Trái Đất không đồng bộ. Để đạt được khoảng cách 0.8 AU, chúng ta sẽ phải sử dụng Planetary Engine – động cơ hành tinh khổng lồ, một công nghệ mà chúng ta đã sử dụng để đưa Trái Đất rời khỏi Hệ Mặt Trời. Nhưng hãy nhớ rằng, điều chỉnh quỹ đạo không chỉ tiêu tốn năng lượng khổng lồ, mà còn đòi hỏi thời gian dài và tính toán cực kỳ chính xác. Nếu chúng ta không làm đúng, hậu quả có thể là t·hảm h·ọa.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu được sự sắc bén. “Planetary Engine không phải là một công cụ hoàn hảo. Chúng ta đã từng sử dụng nó để rời khỏi Hệ Mặt Trời, nhưng lần đó, chúng ta chỉ cần rời đi – không cần tính toán chính xác từng AU. Lần này, chúng ta không được phạm sai lầm.”
Darius quay sang Alex, ánh mắt anh như muốn thách thức. “Alex, cô nói rằng nhiệt độ cân bằng sẽ là -20°C, và chúng ta có thể tăng nó bằng hiệu ứng nhà kính. Nhưng cô có tính đến việc khí quyển hiện tại của Trái Đất đã bị suy giảm nghiêm trọng chưa? CO2, hơi nước, tất cả đều đã gần như biến mất. Chúng ta sẽ lấy đâu ra nguồn lực để tái tạo đủ khí quyển mà không làm kiệt quệ hệ thống hiện tại?”
Anh chỉ tay vào hình ảnh mô phỏng trên màn hình, nơi các dải khí quyển của Trái Đất được hiển thị mờ nhạt. “Hiệu ứng nhà kính không phải là một phép màu. Nó cần thời gian, và chúng ta không có thời gian. Đẩy Trái Đất vào vùng sống được chỉ là bước đầu tiên. Còn việc duy trì nó trong điều kiện sống được là một câu chuyện hoàn toàn khác.”
Không khí trong phòng như bị kéo căng đến cực hạn. Một vài thành viên, ngồi ở các góc xa, trao đổi ánh mắt, nhưng không ai lên tiếng.
Alex đứng thẳng, đối diện với Darius, ánh mắt cô không hề dao động. Giọng cô trầm nhưng cứng rắn: “Darius, tôi không phủ nhận những khó khăn mà anh vừa nêu. Nhưng chúng ta không thể để nỗi sợ thất bại làm chúng ta chùn bước. Khí quyển của Trái Đất có thể không còn như xưa, nhưng nó vẫn đủ để bắt đầu. Và chúng ta có công nghệ để tăng cường nó. Nếu chúng ta không thử, Trái Đất sẽ mãi mãi là một quả cầu băng giá, và nhân loại sẽ mãi mãi bị giam cầm trong lòng đất hoặc thế giới ảo.”
Cô bước đến gần màn hình, chỉ tay vào hình ảnh của Trái Đất. “Đây không chỉ là một hành tinh. Đây là nhà của chúng ta. Và nếu có cơ hội để mang nó trở lại, chúng ta phải làm mọi cách để nắm lấy cơ hội đó.”
Darius không đáp, nhưng ánh mắt anh lạnh lẽo như băng giá của chính Trái Đất. Anh ngồi xuống, nhưng không có vẻ gì là đồng tình. Căn phòng rơi vào im lặng, nhưng lần này, đó là sự im lặng của những quan điểm trái ngược đang âm ỉ, chờ đợi bùng nổ.
Sophia Lin ngồi giữa bàn họp, lặng lẽ nghiêng đầu lắng nghe khi Darius dừng lời. Không gian trong phòng như bị kéo căng bởi những quan điểm đối lập, những con số và lý luận nặng nề đang trôi nổi giữa hơn 100 thành viên Hội Đồng. Đôi mắt sắc sảo của Sophia ánh lên sự suy tư. Cô chậm rãi đứng dậy, đôi tay đặt nhẹ lên bàn, giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng như dòng nước mát luồn qua bầu không khí căng thẳng.
“Darius, anh nói đúng về những thách thức kỹ thuật. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần nhớ rằng đây không chỉ là một bài toán khoa học. Khôi phục Trái Đất không chỉ là về việc tái tạo khí quyển hay nhiệt độ – nó là về việc tái định nghĩa nhân loại. Liệu chúng ta có thực sự sẵn sàng từ bỏ hành tinh đã nuôi dưỡng chúng ta, hay chúng ta sẽ tìm cách để đưa nó trở lại như một biểu tượng của hy vọng?”
Sophia quay lại nhìn vào màn hình trung tâm, nơi hình ảnh của Trái Đất, với các vùng khí hậu đông cứng, vẫn xoay tròn chậm rãi. Nét buồn thoáng qua trong ánh mắt của cô, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự điềm tĩnh. “Tôi không phủ nhận những rủi ro và khó khăn mà Darius đã đề cập. Nhưng nếu chúng ta từ bỏ, chúng ta không chỉ đánh mất một hành tinh – chúng ta đánh mất chính mình.”
Hình ảnh trên màn hình thay đổi lần nữa, lần này hiển thị mô phỏng quỹ đạo của Venus 666c quanh sao trung tâm mới. Alex Vega bước lên phía trước, giọng cô tràn đầy cảm hứng, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm căn phòng.
“Để tối ưu hóa khả năng duy trì sự sống,” Alex nói, “tôi đề xuất đặt Trái Đất và Venus 666c ở hai phía đối diện nhau quanh sao trung tâm. Đồng bộ quỹ đạo giữa hai hành tinh sẽ giảm thiểu nguy cơ v·a c·hạm hoặc nhiễu loạn quỹ đạo, đồng thời giúp chúng ta hạn chế tối đa khả năng bại lộ trước sinh vật có trí khôn trên Venus 666c.”
Giọng cô mạnh mẽ nhưng vẫn đầy sự thận trọng. “Phân tích của AI chỉ ra rằng, với khả năng cực cao, Venus 666c có thể tồn tại các sinh vật thông minh. Chúng ta không muốn mạo hiểm xung đột với họ. Đối với họ, chúng ta là người ngoài hành tinh. Và nếu chúng ta mạo hiểm tiếp xúc mà không chuẩn bị kỹ lưỡng, hậu quả có thể không lường trước được.”
Alex bước lại gần màn hình, nơi mô hình của Trái Đất và Venus 666c được hiển thị đồng thời. Cô chỉ tay vào các đường quỹ đạo. “Nếu chúng ta đồng bộ quỹ đạo giữa hai hành tinh, đặt chúng ở hai phía đối diện nhau quanh sao trung tâm, chúng ta có thể đảm bảo rằng không có tương tác trực tiếp nào xảy ra. Đồng thời, chúng ta có thể sử dụng tàu vũ trụ để tiếp tế và khai thác tài nguyên trên Venus 666c. Công nghệ tàng hình cho các tàu vũ trụ nhỏ sẽ thực tế hơn nhiều so với việc cố gắng ẩn giấu cả một hành tinh như Trái Đất.”
Căn phòng bắt đầu xì xào. Một vài thành viên trao đổi ý kiến với nhau, trong khi một số khác chăm chú nhìn vào màn hình, nơi các phân tích kỹ thuật được hiển thị chi tiết.
Victor Hale, người vẫn ngồi im lặng từ đầu cuộc họp, giờ đây đứng dậy. Với vóc dáng cao lớn và ánh mắt rắn rỏi, ông bước lên phía trước. Giọng nói trầm và mạnh mẽ của ông vang lên, kéo cả căn phòng trở lại sự chú ý.
“Đồng bộ quỹ đạo là một ý tưởng hợp lý,” Victor bắt đầu, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Alex. “Nhưng nếu chúng ta muốn thực hiện điều này, tôi muốn biết: liệu chúng ta có đủ nguồn lực để thực hiện đồng thời cả hai dự án không? Khôi phục Trái Đất đã là một nhiệm vụ khổng lồ. Liệu chúng ta có thể đồng thời xử lý cả việc khai thác tài nguyên trên Venus 666c và duy trì sự ổn định của quỹ đạo mới?”
Mila Torres, kỹ sư trưởng, với nụ cười lạc quan thường trực, nhanh chóng xen vào. Giọng nói đầy nhiệt huyết của cô vang lên, như muốn xua tan không khí nặng nề.
“Chúng ta có đủ nguồn lực, Victor,” Mila nói, bước lên với một bản thiết kế trong tay. “Tôi tin rằng với công nghệ hiện tại, chúng ta có thể không chỉ đồng bộ quỹ đạo mà còn biến cả hai hành tinh trở thành nơi sống được. Hãy nghĩ về những gì chúng ta có thể đạt được khi hai hành tinh này hỗ trợ lẫn nhau! Trái Đất có thể là trung tâm của sự sống, còn Venus 666c sẽ là kho tài nguyên vô tận.”
Darius Kane, ngồi ở phía đối diện, nhướn mày. Giọng anh lạnh lùng nhưng không hề gay gắt. “Mila, lạc quan là tốt. Nhưng chúng ta không thể chỉ dựa vào niềm tin. Đồng bộ quỹ đạo không phải chỉ là việc sắp đặt hai hành tinh ở các vị trí đẹp trên giấy. Một sai lầm nhỏ trong tính toán cũng có thể khiến cả hai hành tinh v·a c·hạm hoặc bị đẩy ra khỏi vùng sống được. Và khi đó, không chỉ Trái Đất, mà cả Venus 666c cũng sẽ trở thành những cỗ máy c·hết. Chúng ta có sẵn sàng đánh cược tất cả vào một kế hoạch đầy rủi ro chưa được chứng minh không?”
Căn phòng rơi vào im lặng lần nữa. Những lời của Darius, dù lạnh lùng, vẫn khiến nhiều thành viên trong Hội Đồng phải gật gù đồng tình.
Alex quay sang Darius, ánh mắt cô sắc lạnh nhưng không dao động. “Đó là lý do tại sao chúng ta cần tất cả các thành viên của Hội Đồng tham gia. Đây không chỉ là vấn đề khoa học hay kỹ thuật – đây là tương lai của nhân loại. Và tôi tin rằng chúng ta có thể làm được. Nếu chúng ta không sẵn sàng mạo hiểm, chúng ta sẽ không bao giờ tiến lên được.”
Một ủy viên ngồi gần màn hình trung tâm, với giọng nói hơi run nhưng đầy quyết tâm, lên tiếng: “Alex nói đúng. Nếu chúng ta không thử, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong sự ổn định tạm bợ, chờ đợi sự cạn kiệt của tài nguyên. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta tái tạo một tương lai thực sự, không chỉ là tồn tại trong lòng đất hay thế giới ảo.”
Victor gật đầu, ánh mắt ông ánh lên sự đồng tình. “Được rồi. Nhưng nếu chúng ta đồng ý, chúng ta cần một kế hoạch chi tiết. Không có chỗ cho sai lầm.”
Alex mỉm cười, một nụ cười không phải vì chiến thắng, mà là vì niềm hy vọng. “Tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra một con đường. Đây là thời điểm để chúng ta quyết định xem nhân loại sẽ đi về đâu.”
Trên màn hình, hình ảnh 3D của Trái Đất và Venus 666c tiếp tục xoay tròn, như một lời nhắc nhở rằng mỗi quyết định của họ đều mang theo trọng lượng của toàn bộ tương lai loài người.