Chương 28: Thời gian khôi phục
Hội Đồng Địa Cầu, nơi quy tụ những bộ óc xuất sắc nhất trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, là biểu tượng của trí tuệ và di sản. Những thành viên của Hội Đồng, dù còn sống hay đã mất, đều để lại dấu ấn sâu sắc trong hành trình sinh tồn của Trái Đất. Khi một thành viên q·ua đ·ời, trí tuệ của họ được dữ liệu hóa, trở thành những cố vấn ảo, luôn sẵn sàng cung cấp kiến thức và phân tích. Tuy nhiên, họ không tồn tại mãi mãi. Khi một người xuất sắc hơn xuất hiện, dữ liệu của thành viên cũ sẽ bị thay thế, như một quy luật bất biến của sự tiến hóa tri thức.
Nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về người sống. Những con người bằng xương bằng thịt, với cảm xúc và lòng nhiệt huyết, mới là những người định hình hướng đi cho Địa Cầu. Hội Đồng không chỉ là một nơi tập hợp trí tuệ, mà còn là nơi giao thoa giữa những trí tuệ vĩnh cửu và những niềm hy vọng của hiện tại, nơi những cuộc tranh luận không ngừng định hình tương lai của nhân loại – một tương lai luôn đứng giữa ranh giới của logic lạnh lùng và khát vọng sống mãnh liệt.
Không khí trong phòng mang một sự trang nghiêm đặc biệt, pha lẫn lo âu và kỳ vọng. Tiếng xì xào nhỏ dần biến mất khi ánh mắt mọi người hướng về màn hình trung tâm, nơi hình ảnh 3D của Trái Đất hiện lên – một quả cầu băng giá trơ trọi, xoay chậm rãi trong không gian đen lạnh lẽo. Những lớp băng dày đặc bao phủ toàn bộ bề mặt, che khuất những đại dương đã từng xanh thẳm và những lục địa từng rực rỡ sự sống. Trái Đất, nơi từng là mái nhà chung của loài người, giờ đây chỉ còn là một bóng ma của chính nó.
Alexandria "Alex" Vega đứng trước bàn họp, dáng vẻ tự tin nhưng ánh mắt lộ rõ sự căng thẳng. Cô biết rõ rằng những gì cô sắp trình bày sẽ không chỉ là một bản báo cáo khoa học. Nó là một lời kêu gọi, một tia hy vọng cho những con người đang sống dưới lòng đất và trong thế giới ảo, những người đã quên mất cảm giác được bước trên mặt đất thật.
Cô hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu. Giọng nói của cô vang lên, mạnh mẽ nhưng không mất đi sự ấm áp:
“Thưa các thành viên Hội Đồng, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về một trong những câu hỏi quan trọng nhất của nhân loại: Làm thế nào để khôi phục sự sống trên bề mặt Trái Đất? Báo cáo này không chỉ là về khoa học – nó là về hy vọng, về tương lai mà chúng ta đang cố gắng xây dựng.”
Cô quay người, chỉ tay lên màn hình. Các biểu đồ và dữ liệu bắt đầu hiện lên, mô tả chi tiết về nhiệt độ, chu trình khí quyển, và dự đoán về thời gian khôi phục. Mỗi biểu đồ là một lời chứng minh cho những gì mà đội ngũ khoa học đã cố gắng thực hiện suốt hàng thập kỷ qua.
“Đầu tiên, hãy nói về giai đoạn ấm dần lên của Trái Đất,” Alex tiếp tục, giọng cô đều đặn nhưng đầy cảm xúc. “Quá trình này sẽ diễn ra trong hai giai đoạn chính: giai đoạn đầu và giai đoạn ổn định.”
Hình ảnh trên màn hình thay đổi, hiển thị một biểu đồ nhiệt độ tăng dần theo thời gian. Các đường nét mô phỏng sự thay đổi nhiệt độ từ mức cực lạnh hiện tại đến những mức có thể duy trì nước lỏng. Alex chỉ vào đoạn đầu tiên của biểu đồ, nơi nhiệt độ bắt đầu nhích lên từ đáy sâu thẳm.
“Trong giai đoạn đầu, kéo dài từ 50 đến 100 năm, nhiệt độ trung bình của Trái Đất sẽ tăng lên nhờ bức xạ từ sao trung tâm. Hiệu ứng nhà kính tự nhiên từ khí CO₂ và hơi nước sẽ đóng vai trò quan trọng, giúp nhiệt độ tăng từ mức hiện tại – khoảng -200°C – lên khoảng 0°C. Đây là bước đầu tiên, và cũng là bước quan trọng nhất, để chuẩn bị cho sự hồi sinh của hành tinh.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt quét qua căn phòng để chắc chắn rằng mọi người đang theo dõi. Một vài thành viên khẽ gật đầu, trong khi những người khác chăm chú nhìn vào các biểu đồ, ghi chú nhanh hoặc trao đổi ý kiến nhỏ với người bên cạnh.
Hình ảnh trên màn hình tiếp tục chuyển động, hiển thị giai đoạn tiếp theo của biểu đồ. Các mô phỏng cho thấy sự thay đổi khí hậu khi nhiệt độ dần ổn định, các vùng băng tan chảy, và những mảng đất trống đầu tiên xuất hiện trở lại.
“Tiếp theo là giai đoạn ổn định, diễn ra từ 100 đến 200 năm,” Alex nói, giọng cô tràn đầy hy vọng nhưng vẫn giữ được sự thận trọng. “Khi nhiệt độ đạt mức 0°C, chu trình nước sẽ bắt đầu – bốc hơi, ngưng tụ, và hình thành các dòng chảy tự nhiên. Nước lỏng sẽ xuất hiện trên bề mặt, tạo điều kiện cho các hệ thống khí hậu đầu tiên vận hành trở lại. Trong giai đoạn này, nhiệt độ trung bình sẽ tăng lên khoảng 15°C, đủ để duy trì hệ sinh thái cơ bản. Đây là thời điểm mà chúng ta có thể bắt đầu tái tạo các hệ sinh thái đầu tiên trên hành tinh.”
Một hình ảnh minh họa xuất hiện trên màn hình: các dòng sông chảy qua những cánh đồng băng tan, những mảng cỏ xanh bắt đầu mọc lên, và bầu trời được tái hiện với những đám mây trắng trôi lặng lẽ. Hình ảnh ấy, dù chỉ là mô phỏng, cũng đủ để khuấy động những cảm xúc mạnh mẽ trong lòng nhiều thành viên.
Alex nhìn quanh phòng, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. “Tôi biết rằng đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nhưng hãy nhìn vào những con số này. Chúng ta không chỉ đang nói về một lý thuyết. Chúng ta đang nói về một khả năng thực sự. Trái Đất có thể sống lại, nếu chúng ta sẵn sàng hành động.”
Một tiếng thì thầm vang lên từ phía cuối phòng, nơi một ủy viên lớn tuổi với mái tóc bạc đang chăm chú theo dõi biểu đồ. “Nhưng Alex,” ông lên tiếng, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn, “hiệu ứng nhà kính nhân tạo có thể duy trì đủ lâu để đảm bảo nhiệt độ ổn định không? Một khi nước lỏng xuất hiện, liệu chúng ta có đủ khả năng kiểm soát chu trình khí hậu để tránh những biến đổi quá mức hay không?”
Alex gật đầu, như thể cô đã chờ đợi câu hỏi này. “Đây là lý do tại sao chúng ta cần kết hợp công nghệ và tự nhiên một cách cẩn thận. Quá trình này sẽ không chỉ dựa vào hiệu ứng nhà kính tự nhiên, mà còn cần đến sự can thiệp nhân tạo. Các hệ thống phản hồi khí hậu sẽ được triển khai, sử dụng các công nghệ điều hòa nhiệt độ và kiểm soát chu trình nước. Điều này sẽ giúp chúng ta giữ nhiệt độ trong mức ổn định, tránh những biến đổi cực đoan có thể làm gián đoạn quá trình hồi sinh.”
Cô quay lại màn hình, nơi một loạt biểu đồ và mô hình hiển thị chi tiết về cách các hệ thống này hoạt động. Những đường màu xanh và đỏ giao nhau, mô tả sự tương tác giữa các yếu tố khí hậu, từ bức xạ mặt trời đến chu kỳ hơi nước và đóng băng.
Darius Kane, ngồi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào biểu đồ trên màn hình lớn. Khi Alex vừa dứt lời, sự im lặng trong phòng chỉ kéo dài vài giây trước khi Darius lên tiếng. Giọng anh trầm và lạnh lùng, như một lưỡi dao cắt ngang bầu không khí căng thẳng.
“Tất cả điều này nghe có vẻ khả thi trên lý thuyết,” Darius nói, ánh mắt anh không rời khỏi mô phỏng về sự thay đổi khí hậu trên Trái Đất. “Nhưng chúng ta đang nói về một hành trình kéo dài hàng thế kỷ. Làm thế nào để chúng ta đảm bảo rằng hệ thống hỗ trợ sẽ hoạt động liên tục trong suốt thời gian đó? Và nếu có bất kỳ sai sót nào trong quá trình, liệu chúng ta có đủ nguồn lực để khắc phục không? Hay chúng ta chỉ đang đặt cược toàn bộ tương lai của nhân loại vào một kế hoạch mà ngay cả những mô phỏng tốt nhất cũng không thể đảm bảo thành công?”
Phòng họp chìm vào im lặng. Những câu hỏi của Darius, dù khó chịu, lại là một lời nhắc nhở thực tế. Một vài ủy viên Hội Đồng trao đổi ánh mắt, một số cúi xuống ghi chú, nhưng không ai lên tiếng.
Alex quay sang Darius, ánh mắt cô không hề dao động. “Đó là lý do tại sao chúng ta cần phối hợp tất cả các lĩnh vực – từ công nghệ, sinh học, đến quản lý tài nguyên. Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng nó là nhiệm vụ cần thiết.”
Cô bước lên gần màn hình hơn, giọng cô dứt khoát nhưng không mất đi sự ấm áp. “Hãy nhìn vào những số liệu này. Chúng ta không đi vào hành trình này một cách mù quáng. Tất cả đã được tính toán cẩn thận dựa trên dữ liệu thực tế.”
Hình ảnh trên màn hình thay đổi lần nữa, hiển thị các mô phỏng về sự hồi sinh của hệ sinh thái trên Trái Đất. Hình ảnh đầu tiên là các vi sinh vật nhỏ bé đang sinh trưởng trong những vùng nước lỏng đầu tiên. Alex chỉ tay vào màn hình, giọng cô đều đặn nhưng đầy cảm hứng.
“Giai đoạn khôi phục hệ sinh thái sẽ bắt đầu với các vi sinh vật,” cô tiếp tục. “Những vi khuẩn và vi sinh vật đã sống sót trong băng hoặc dưới lòng đất sẽ tái sinh đầu tiên, trong khoảng 10 đến 20 năm kể từ khi nước lỏng xuất hiện. Đây là nền tảng cho sự hồi sinh của toàn bộ hệ sinh thái. Những sinh vật nhỏ bé này sẽ là những người tiên phong, tạo ra oxy và bắt đầu chu trình sinh học cơ bản.”
Hình ảnh chuyển sang các vùng nước tan chảy, nơi tảo và thực vật thủy sinh bắt đầu xuất hiện. Các mảng màu xanh dần lan ra trên bề mặt nước, như những đốm sáng của sự sống đầu tiên.
“Tiếp theo là thực vật thủy sinh,” Alex nói, đôi mắt cô ánh lên sự lạc quan. “Tảo và các thực vật sống dưới nước sẽ đóng vai trò tái tạo oxy trong các vùng nước tan chảy. Quá trình này sẽ mất từ 50 đến 100 năm để hệ thống thủy sinh ổn định. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có một cơ sở vững chắc để tiến tới các bước tiếp theo.”
Cô dừng lại, giọng nói của cô trở nên mạnh mẽ hơn, như muốn khơi dậy niềm tin trong từng người. “Cuối cùng, hệ sinh thái đa dạng trên đất liền và động vật sẽ được tái tạo qua công nghệ hoặc từ các khu vực bảo tồn. Nhưng để phát triển một quần thể sinh thái bền vững, chúng ta sẽ cần từ 500 đến 1,000 năm.”
Hình ảnh trên màn hình hiển thị một khu rừng xanh tươi được tái tạo, với những dòng sông chảy qua và những đàn chim bay lượn trên bầu trời. Những hình ảnh này, dù chỉ là mô phỏng, cũng đủ để khuấy động cảm xúc của nhiều người trong phòng.
Sophia Lin, ngồi giữa bàn họp, nghiêng đầu lặng lẽ quan sát. Đôi mắt sắc sảo của cô ánh lên sự suy tư. Khi Alex dừng lời, cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô như một dòng nước mát giữa bầu không khí căng thẳng.
“Alex, những gì cô trình bày thật sự rất ấn tượng. Nhưng tôi muốn đặt một câu hỏi: Trong suốt hành trình dài này, liệu chúng ta có đang tạo ra một Trái Đất mới, hay chỉ là một bản sao nhân tạo của những gì chúng ta đã mất?”
Câu hỏi của Sophia khiến căn phòng im phăng phắc. Một vài người ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt. Câu hỏi ấy, dù nhẹ nhàng, lại như chạm vào sự bất an sâu thẳm trong lòng mỗi người.
Alex quay sang Sophia, ánh mắt cô ánh lên sự kiên định. “Sophia, đó là một câu hỏi quan trọng. Nhưng tôi tin rằng, dù chúng ta có tái tạo hay xây dựng lại thế giới này, điều quan trọng nhất là chúng ta không từ bỏ hy vọng. Trái Đất có thể không bao giờ trở lại như trước, nhưng nó vẫn là ngôi nhà của chúng ta.”
Victor Hale, người luôn giữ im lặng trong suốt buổi họp, giờ đây đứng dậy. Với vóc dáng cao lớn và ánh mắt kiên định, ông bước lên phía trước. Giọng nói trầm và mạnh mẽ của ông vang lên, như một hồi chuông đánh tan những nghi ngờ trong phòng.
“Chúng ta không chỉ cần một kế hoạch – chúng ta cần lòng can đảm để thực hiện nó,” Victor nói, ánh mắt ông quét qua từng thành viên trong Hội Đồng. “Những con số và mô phỏng này rất quan trọng, nhưng nếu chúng ta không sẵn sàng hy sinh để biến chúng thành hiện thực, thì tất cả chỉ là lý thuyết.”
Hình ảnh trên màn hình chuyển sang một biểu đồ tổng kết, hiển thị tổng thời gian khôi phục hoàn chỉnh của Trái Đất:
50-100 năm để nhiệt độ ấm lên và nước lỏng xuất hiện.
500-1,000 năm để hệ sinh thái tái tạo hoàn toàn.
Alex nhìn quanh phòng, ánh mắt cô dừng lại trên từng khuôn mặt. Đôi mắt cô sáng lên với sự quyết tâm. “Thưa các vị, đây không chỉ là một dự án khoa học. Đây là một hành trình dài hơi, đòi hỏi sự cam kết và lòng quyết tâm của tất cả chúng ta. Trái Đất đã cho chúng ta cơ hội sống sót. Giờ là lúc chúng ta trả ơn nó.”