Chương 29: Khởi Động
Trong bóng tối lạnh lẽo của vũ trụ, Trái Đất – từng là ngôi nhà tràn đầy sức sống của nhân loại – giờ đây chỉ còn là một quả cầu băng giá trôi dạt ở quỹ đạo 1.2 AU, hoàn toàn ngoài vùng sống được của hệ sao trung tâm mới. Một lớp băng dày đặc bao phủ mọi đại dương, những cánh rừng xanh mướt giờ chỉ còn là những khối băng bất động. Trái Đất, sau hành trình lưu lạc 5,000 năm, đã trở thành biểu tượng cho sự sống sót kiên cường của nhân loại, nhưng cũng là một lời nhắc nhở khắc nghiệt về cái giá mà con người phải trả để tồn tại.
Và hôm nay, hy vọng mong manh để khôi phục hành tinh này đã được đặt vào Planetary Engine – những cỗ máy khổng lồ từng cứu Trái Đất khỏi Hệ Mặt Trời, giờ đây sẽ được kích hoạt một lần nữa để đưa nó trở về vùng sống được.
Trung tâm điều khiển chính nằm sâu trong lòng đất, nơi ánh sáng lạnh từ các màn hình lớn chiếu sáng lên gương mặt của Alex Vega. Cô đứng thẳng, dáng người nhỏ nhắn nhưng toát lên vẻ cương nghị. Xung quanh cô là một đội ngũ các nhà khoa học, kỹ sư và chiến lược gia, tất cả đều chăm chú vào các màn hình, nơi dữ liệu đang cuộn liên tục, từng con số, từng biểu đồ đều mang theo sự sống còn của cả một hành tinh.
“Bắt đầu quy trình kiểm tra cuối cùng,” Alex ra lệnh, giọng cô vang lên mạnh mẽ nhưng không che giấu được sự căng thẳng. “Chúng ta sẽ k·hông k·ích hoạt hệ thống này nếu còn bất kỳ sai sót nào. Mọi thứ phải hoàn hảo.”
Phía trước cô, một hình ảnh 3D chi tiết của Trái Đất hiện lên, đánh dấu vị trí của từng động cơ thuộc hệ thống Planetary Engine. Mỗi động cơ là một kỳ quan kỹ thuật, khổng lồ và phức tạp, được lắp đặt ở các điểm chiến lược trên bề mặt Trái Đất. Những động cơ này sử dụng năng lượng nhiệt hạch, kết hợp với địa nhiệt từ lõi hành tinh, để tạo ra lực đẩy đủ mạnh nhằm dịch chuyển cả hành tinh.
Dưới lòng đất, tại các điểm chiến lược trên bề mặt Trái Đất, không khí tràn ngập sự tập trung và căng thẳng. Những phòng điều khiển nằm sâu bên dưới lớp băng dày, được kết nối trực tiếp với các động cơ khổng lồ của hệ thống Planetary Engine, lúc này rực sáng với hàng loạt tín hiệu và thông số. Đây không chỉ là những cỗ máy – chúng là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại, là hơi thở của một hành tinh từng bị giam cầm trong bóng tối, lạnh lẽo suốt 5,000 năm.
Các đội kỹ sư, trong bộ đồ bảo hộ, di chuyển như những bóng ma trong ánh sáng mờ nhạt của các màn hình điều khiển. Tiếng bíp đều đặn của máy móc, tiếng bàn phím lách cách, và giọng nói trao đổi qua hệ thống liên lạc nội bộ tạo nên một nhịp điệu căng thẳng. Mọi người đều hiểu rằng, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến tất cả những gì họ đã làm trở nên vô nghĩa.
Từng động cơ đang được kiểm tra lần cuối cùng. Những lò phản ứng nhiệt hạch – trái tim của Planetary Engine – được rà soát từng chi tiết. Một kỹ sư trẻ, khuôn mặt đẫm mồ hôi, cúi người kiểm tra các cảm biến nhiệt độ trên một bảng điều khiển. “Cảm biến nhiệt độ ổn định, không có dấu hiệu rò rỉ năng lượng,” anh nói qua hệ thống liên lạc.
Một giọng nữ vang lên từ phía bên kia phòng điều khiển: “Áp lực trong buồng đốt đã đạt ngưỡng, các lò phản ứng sẵn sàng hoạt động theo công suất tối đa.”
Ở một phòng khác, đội kỹ thuật địa nhiệt cũng đang bận rộn không kém. Các động cơ địa nhiệt, nằm sâu trong lòng đất, là nguồn năng lượng bổ sung quan trọng, giúp giảm tiêu hao từ các lò phản ứng nhân tạo. Một kỹ sư kỳ cựu, với mái tóc bạc trắng và đôi bàn tay run rẩy vì tuổi tác nhưng vẫn chính xác đến từng milimet, cúi xuống đọc thông số từ một màn hình nhỏ. “Dòng năng lượng từ lõi Trái Đất ổn định. Áp suất địa nhiệt đã đạt mức an toàn.”
Dữ liệu từ tất cả các động cơ được truyền về trung tâm xử lý, nơi các kỹ sư cấp cao đang giá·m s·át một quy trình phức tạp hơn: tích hợp lực đẩy từ các động cơ.
“Động cơ số 4 đồng bộ hóa xong,” một giọng nói vang lên từ tai nghe của Alex Vega, người đang giá·m s·át toàn bộ quy trình từ trung tâm điều khiển chính.
Alex đứng trước một màn hình lớn, nơi hình ảnh 3D của Trái Đất được hiển thị chi tiết. Các động cơ hiện lên như những chấm sáng đỏ dọc theo các rìa lục địa và đáy đại dương. Cô chăm chú quan sát từng thông số, đôi mắt không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
“Đồng bộ hóa lực đẩy giữa động cơ số 7 và số 8 đang hoàn tất,” một giọng nói khác vang lên. “Tốc độ lực đẩy đã được điều chỉnh để tránh chấn động mạnh lên lớp vỏ hành tinh.”
Alex khẽ gật đầu, nhưng vẫn không rời mắt khỏi màn hình. Cô biết, bất kỳ rung chấn mạnh nào trong quá trình khởi động cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng – từ nứt gãy lớp vỏ hành tinh đến những đợt đ·ộng đ·ất trên diện rộng.
Ở một phòng điều khiển khác, Darius Kane, khoanh tay đứng trước một màn hình nhỏ, quan sát biểu đồ dao động lực đẩy. Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua các con số, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Một kỹ sư trẻ tiến lại gần, giọng run run: “Mọi thông số đều ổn định, thưa ngài.”
Darius khẽ gật đầu, nhưng không tỏ vẻ hài lòng. “Kiểm tra lại lần nữa,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực. “Mỗi con số phải được kiểm tra ít nhất ba lần trước khi xác nhận. Chúng ta không được phép mắc sai lầm.”
Kỹ sư trẻ gật đầu, quay lại bàn điều khiển, mồ hôi rịn trên trán.
Trong khi đó, tại một trong những động cơ chính nằm dưới đáy đại dương, một đội kỹ sư đặc nhiệm đang kiểm tra các cảm biến áp lực. Họ di chuyển cẩn thận trong bóng tối của lòng biển sâu, ánh sáng từ bộ đèn trên mũ bảo hộ rọi lên những bức tường kim loại khổng lồ của động cơ. Một giọng nói vang lên qua hệ thống liên lạc: “Cảm biến áp lực ổn định. Tất cả các van an toàn đã được kiểm tra.”
Từng báo cáo từ các đội kỹ thuật được truyền về trung tâm điều khiển, nơi Alex nhận được xác nhận cuối cùng từ tất cả các động cơ. Cô nhìn quanh phòng, nơi mọi người đang chờ đợi tín hiệu từ cô.
“Quy trình kiểm tra cuối cùng hoàn tất,” giọng nói của Alex vang lên, mạnh mẽ nhưng không che giấu được sự căng thẳng. “Hệ thống đã sẵn sàng khởi động.”
Phòng điều khiển chìm vào im lặng. Tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía Alex, như thể chờ đợi một mệnh lệnh cuối cùng.
Trong trung tâm điều khiển chính, không gian đầy ắp ánh sáng từ hàng chục màn hình lớn, nơi các biểu đồ và thông số nhấp nháy liên tục. Những con số ấy không chỉ là dữ liệu – chúng là nhịp đập của Trái Đất, là dấu hiệu sống còn của một hành tinh đang chuẩn bị cho một hành trình chưa từng có lần thứ hai trong lịch sử.
“Khởi động Planetary Engine,” Alex ra lệnh, giọng cô dứt khoát nhưng vẫn mang theo sự căng thẳng mà cô cố giấu đi.
Đồng hồ đếm ngược trên màn hình chạm mốc số 0. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh trong trung tâm điều khiển như bị hút cạn. Chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực của những con người đang chứng kiến một cuộc khởi động không chỉ mang tính kỹ thuật, mà còn mang ý nghĩa lịch sử của nhân loại.
Ngoài không gian vũ trụ, Trái Đất bắt đầu rung chuyển.
Các động cơ khổng lồ trên bề mặt hành tinh – những tòa tháp thép khổng lồ vươn lên từ các rìa lục địa và đáy đại dương – phát ra những tiếng rền vang như tiếng sấm. Từng cột năng lượng khổng lồ bắn lên từ các lò phản ứng nhiệt hạch, ánh sáng xanh lục bùng lên qua lớp băng dày, xuyên qua bầu khí quyển mờ đục của Trái Đất.
Các động cơ địa nhiệt, nằm sâu dưới lòng đất, khai thác nguồn năng lượng từ lõi hành tinh, kết hợp với năng lượng nhân tạo từ các lò phản ứng nhiệt hạch để tạo ra lực đẩy đầu tiên. Lớp vỏ Trái Đất rung lên nhè nhẹ, những mảng băng dày trên các đại dương nứt vỡ, phát ra những âm thanh chói tai như tiếng kính vỡ, đánh thức một hành tinh đã ngủ quên trong bóng tối suốt 5,000 năm.
Ở những vùng lục địa đã đông cứng thành băng giá, mặt đất rung lên trong những đợt chấn động nhỏ. Những tảng băng lớn rạn nứt, tạo thành những khe hở sâu hoắm, để lộ lớp đất đá trơ trọi bên dưới. Những cơn gió lạnh buốt cuộn qua các khu vực băng giá, mang theo những hạt tuyết nhỏ bay lên không trung, như thể hành tinh đang thở dốc sau hàng ngàn năm bị giam cầm trong c·ái c·hết tĩnh lặng.
Dưới các đại dương băng giá, các động cơ khổng lồ đặt dưới đáy biển bắt đầu phát huy tác dụng. Nước biển xung quanh chúng sôi lên, tạo thành những cột hơi nước khổng lồ bốc lên xuyên qua lớp băng, tạo ra những luồng sáng lung linh trong bóng tối của lòng biển sâu.
Trong trung tâm điều khiển: Mọi người nín thở, dán mắt vào các màn hình hiển thị dữ liệu. Hàng loạt biểu đồ về năng lượng, áp lực và gia tốc được cập nhật theo thời gian thực. Các chỉ số vẫn ổn định, nhưng không ai dám thở phào nhẹ nhõm.
Alex đứng giữa trung tâm điều khiển, ánh mắt cô không rời khỏi màn hình 3D hiển thị mô hình Trái Đất. Những đường quỹ đạo được vẽ rõ ràng trên đó, với một điểm sáng nhỏ đánh dấu vị trí hiện tại của hành tinh. Bên cạnh cô, Mila Torres, kỹ sư trưởng của dự án, liên tục kiểm tra các con số.
“Lực đẩy ổn định,” Mila báo cáo, giọng cô run lên vì căng thẳng. “Động cơ nhiệt hạch đồng bộ hoàn toàn. Không có dấu hiệu quá tải.”
Sophia Lin, ngồi ở bàn họp phía xa, lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình. Đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng, nhưng cô không lên tiếng. Cô biết, lúc này, bất kỳ lời nói nào cũng có thể làm gián đoạn sự tập trung của Alex và đội ngũ điều khiển.
Darius Kane, đứng tựa người vào tường ở phía xa, khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc lạnh quét qua các màn hình. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi các biểu đồ về lực đẩy và dao động của lớp vỏ Trái Đất.
“Lớp vỏ Trái Đất chịu được rung động trong ngưỡng an toàn,” một kỹ sư khác báo cáo. “Không có dấu hiệu nứt gãy lớn.”
Từ góc nhìn ngoài vũ trụ, ánh sáng xanh lục từ các động cơ Planetary Engine chiếu sáng cả một vùng không gian mênh mông, như những ngọn đuốc khổng lồ thổi bùng sức sống vào một hành tinh đã tắt lịm. Trái Đất, lúc này, bắt đầu di chuyển. Từng chút một, chậm rãi nhưng chắc chắn, lực đẩy từ các động cơ dần thay đổi quỹ đạo của nó, đưa nó tiến gần hơn về phía vùng sống được.
Dưới bề mặt đóng băng, những động cơ khổng lồ của hệ thống Planetary Engine đang vận hành. Lực đẩy từ các động cơ được tăng dần từng bước, từng bước một, như một cỗ máy khổng lồ đang chậm rãi khởi động. Những kỹ sư đã tính toán kỹ lưỡng để đảm bảo rằng sự gia tốc này không gây ra rung chấn quá mạnh, tránh làm tổn hại lớp vỏ mong manh của hành tinh.
Ở các cực, nơi lớp băng dày hàng trăm mét từng nằm yên suốt hàng ngàn năm, những rung động đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Các mảng băng lớn nứt vỡ, trượt dài và v·a c·hạm vào nhau, tạo nên những âm thanh vọng lại khắp không gian lạnh lẽo. Dưới lòng đại dương băng giá, những đợt sóng ngầm được tạo ra, lặng lẽ lan tỏa như hơi thở đầu tiên của một hành tinh đang thức tỉnh.
Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu. Các cột năng lượng khổng lồ từ động cơ bắn ra những luồng ánh sáng xanh nhạt, xuyên qua bầu khí quyển mờ đục. Những khu vực gần động cơ bắt đầu ấm dần lên. Lớp băng dày tại đây tan chảy thành những dòng nước nhỏ, hơi nước bốc lên, hòa vào bầu khí quyển vốn đã cạn kiệt. Dù chỉ là một lượng nhỏ, nhưng mỗi phân tử hơi nước đều mang theo hy vọng, như những giọt mồ hôi đầu tiên của một hành trình dài hơi, nơi Trái Đất sẽ dần trở lại với sự sống.
Tất cả những điều này đều diễn ra trong im lặng, như thể hành tinh đang tự mình thích nghi với sự thay đổi. Nhưng sự im lặng ấy không hề đơn độc.
Trong trung tâm điều khiển chính, nơi ánh sáng trắng từ các màn hình lớn chiếu sáng lên những khuôn mặt đầy căng thẳng, Alex Vega đứng lặng yên, đôi tay siết chặt. Ánh mắt cô không rời khỏi màn hình chính, nơi hiển thị một mô hình 3D của Trái Đất. Những đường quỹ đạo, các chỉ số về gia tốc và áp suất, tất cả đều đang được cập nhật theo thời gian thực.
“Lực đẩy đang tăng ổn định. Gia tốc đạt 0.0001 m/s²,” một kỹ sư trẻ thì thầm, giọng anh run nhẹ vì căng thẳng, nhưng không che giấu được chút tự hào.
“Vẫn nằm trong giới hạn an toàn,” Mila Torres, kỹ sư trưởng, nói khẽ, nhưng giọng cô vẫn giữ nét căng thẳng. Dù tất cả các chỉ số đều ổn định, cô biết rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Bất kỳ sai sót nào cũng có thể dẫn đến những hậu quả không thể cứu vãn.
Alex quay đầu lại, ánh mắt cô quét qua căn phòng, nơi hàng chục kỹ sư đang chăm chú làm việc trước các màn hình điều khiển. Những đôi tay lướt nhanh trên bàn phím, những ánh mắt không chớp lấy một lần, tất cả đều tập trung vào nhiệm vụ của mình.
“Chúng ta đã bắt đầu,” Alex nói, giọng cô trầm nhưng đầy hy vọng. “Và chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi Trái Đất trở về vị trí của nó.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng, nhưng đó không phải là sự im lặng của nỗi sợ hãi. Đó là sự im lặng của niềm tin và khát vọng, của những con người đang cùng nhau làm nên lịch sử.
Trong không gian bên ngoài, Trái Đất bắt đầu chuyển động. Lực đẩy từ các động cơ Planetary Engine tạo ra một gia tốc nhỏ nhưng không ngừng tăng lên, đẩy hành tinh từng chút một, chậm rãi nhưng đầy chắc chắn, hướng về vùng sống được. Quả cầu băng giá, từng là mái nhà của nhân loại, giờ đây đã bắt đầu hành trình trở về, mang theo tất cả hy vọng của những con người đang dõi theo nó.