Chương 30: Tiếp Viện
Bầu trời xám đậm của Venus 666c bao trùm lấy căn cứ tiên phong, như một tấm màn dày nặng ngăn cách con người với ánh sáng yếu ớt từ sao trung tâm. Phía sau tấm chắn tàng hình, căn cứ hiện lên như một pháo đài kiên cố, những mái vòm bảo vệ bằng hợp kim chống phóng xạ và áp suất cao lấp lánh mờ nhạt trong ánh sáng nhợt nhạt. Được xây dựng để chống chọi với môi trường khắc nghiệt của hành tinh này, căn cứ giống như một hạt sự sống nhỏ nhoi giữa vùng đất đỏ hoang vu đầy hiểm nguy.
Bên ngoài, những cơn gió mạnh cuốn theo bụi cát đỏ, rít lên từng hồi như tiếng gầm thét của quái vật, quét qua các khối đá rải rác trên bề mặt khô cằn. Đó là một khung cảnh vừa hùng vĩ, vừa đáng sợ. Nhưng bên trong căn cứ, không khí lại hoàn toàn khác. Đây là một thế giới đầy nhịp sống – các kỹ sư và nhà khoa học di chuyển liên tục giữa những dãy màn hình và thiết bị, kiểm tra từng hệ thống, từng thông số, không ai dám lơ là dù chỉ một giây. Họ hiểu rõ tầm quan trọng của sự kiện sắp diễn ra: đoàn tiếp viện từ Địa Cầu đang trên đường tới.
Ethan Voss đứng giữa phòng điều khiển chính, nơi những màn hình lớn chiếu sáng lên gương mặt cương nghị của anh. Ánh mắt Ethan dán chặt vào quỹ đạo của tàu tiếp viện, từng con số trên màn hình đều được anh quan sát kỹ lưỡng, như thể chỉ cần một sai lệch nhỏ cũng có thể dẫn đến t·hảm h·ọa.
Bên cạnh anh, Ayla Torrence, kỹ sư trưởng của căn cứ, đang giá·m s·át đội kỹ thuật. Với cặp kính AR quen thuộc, Ayla lướt nhanh qua các bảng điều khiển, liên tục điều chỉnh thông số và xác nhận tình trạng. “Hệ thống tiếp nhận đã sẵn sàng,” Ayla báo cáo, giọng cô dứt khoát nhưng không giấu được sự tập trung cao độ. “Mọi tín hiệu ổn định. Nếu tàu tiếp viện hạ cánh đúng như dự kiến, chúng ta sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì.”
Ethan khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi màn hình. “Tốt. Nhưng đừng chủ quan. Chúng ta không biết có những gì đang theo dõi ngoài kia. Hãy cẩn thận. Động tĩnh này có thể thu hút những vị khách không mời mà đến.”
Ngoài khung cửa kính của đài quan sát, bầu trời xám mờ bỗng chốc bị xé toạc bởi một luồng sáng mạnh mẽ. Con tàu tiếp viện khổng lồ, được bọc trong lớp vỏ kim loại bóng loáng, từ từ xuyên qua tầng khí quyển của Venus 666c. Hệ thống đổ bộ tiên tiến của nó bắt đầu hoạt động: các động cơ giảm tốc tàng hình, kết hợp cùng hệ thống giảm thanh, vận hành mượt mà gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Từ đài quan sát, Ethan và Ayla lặng lẽ theo dõi. Ánh sáng từ động cơ tàu phản chiếu lên lớp bụi đỏ, tạo nên một màn trình diễn ánh sáng kỳ vĩ. Những cơn gió mạnh cuốn theo bụi cát, nhưng con tàu vẫn từ từ hạ xuống như một bóng ma khổng lồ, nhẹ nhàng và chính xác.
“Họ đã đến,” Ethan nói, giọng anh khẽ nhưng đủ để Ayla nghe thấy. Một cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa kỳ vọng len lỏi trong lòng họ.
Khi con tàu tiếp viện chạm đất, các cánh tay robot từ căn cứ tiên phong nhanh chóng được kích hoạt. Chúng kết nối với tàu, tạo thành một hệ thống ống dẫn khổng lồ, đảm bảo rằng mọi người và thiết bị có thể di chuyển từ tàu vào căn cứ mà không bị lộ ra ngoài môi trường phóng xạ và trọng lực cao của hành tinh.
Tiếng khóa khí vang lên đều đặn khi cánh cửa khổng lồ giữa tàu và căn cứ mở ra. Bên trong căn cứ, các kỹ sư và nhà khoa học đứng sẵn sàng, ánh mắt tập trung hướng về cánh cửa. Họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Đoàn người đầu tiên bước ra trong đội hình nghiêm chỉnh. 100 binh sĩ chuyên gia tác chiến, trong bộ giáp bảo vệ hiện đại, di chuyển đồng loạt. Những bộ giáp lấp lánh dưới ánh sáng từ đèn trong căn cứ, được thiết kế để chống lại phóng xạ và áp suất khắc nghiệt của Venus 666c. Từng bước đi của họ vững chãi, đồng nhất, như một khối thép di động. Sự xuất hiện của họ mang lại một cảm giác an toàn và kỷ luật, như một lời cam kết rằng căn cứ sẽ được bảo vệ khỏi mọi hiểm nguy.
Theo sau họ là đoàn chuyên gia khoa học – những bộ óc xuất sắc nhất từ Địa Cầu. Từng người bước ra, mang theo vẻ tự tin và quyết tâm. Trong số họ, có những nhân vật mà Ethan và Ayla đã nghe danh từ lâu:
Dr. Eleanor Mason, với ánh mắt sắc sảo và phong thái điềm tĩnh. Là một nhà phân tích tài chính lỗi lạc, bà đã từng tái thiết toàn bộ hệ thống kinh tế của Địa Cầu trong thời kỳ khủng hoảng.
Lucas Hartman, với nụ cười hiền hòa nhưng không giấu được sự sắc bén trong ánh mắt. Là chuyên gia đàm phán và hòa giải, Lucas từng hòa giải thành công những xung đột lớn nhất trong Hội Đồng Địa Cầu.
Samir Desai, người đàn ông với dáng vẻ phong trần và đôi mắt sắc bén. Là một kỹ sư tài năng, Samir từng dẫn đầu các dự án khai thác tài nguyên dưới lòng đất, và giờ đây sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc khai thác các nguồn tài nguyên trên Venus 666c.
Và cuối cùng là Dr. Nathaniel Cross, một nhà khoa học trẻ tuổi nhưng đầy nhiệt huyết, với mái tóc rối bù và ánh mắt sáng rực. Là chuyên gia năng lượng, Nathaniel mang theo những thiết bị tiên tiến nhất để nghiên cứu và phát triển các hệ thống năng lượng bền vững cho căn cứ.
Bên trong khoang chứa hành của tàu tiếp viện, những robot sinh học cải tiến và hàng loạt thiết bị, vật tư quan trọng cũng được chuyển vào căn cứ. Những cỗ máy này lặng lẽ lăn bánh qua các đường ống dẫn, mang theo không chỉ công nghệ mà còn là hy vọng về sự sống sót và phát triển trên hành tinh đầy bí ẩn này.
Trong phòng điều khiển chính của căn cứ, bầu không khí trở nên trang nghiêm hơn bao giờ hết. Ánh sáng trắng từ các màn hình lớn phủ lên gương mặt của những người tham dự, mỗi người mang một dáng vẻ khác nhau – trầm tư, quyết tâm, hoặc thoáng chút lo lắng. Đây là cuộc họp đầu tiên kể từ khi đoàn tiếp viện từ Địa Cầu đến, và tất cả đều hiểu rằng những quyết định họ đưa ra hôm nay sẽ định hình tương lai của đoàn tiên phong trên Venus 666c.
Ethan đứng ở trung tâm căn phòng, dáng người thẳng tắp như một cây cột trụ, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Anh bước lên phía trước, giọng nói trầm và mạnh mẽ vang lên: “Thưa quý vị, tình hình hiện tại của căn cứ tiên phong như sau: Chúng ta đã xây dựng được cơ sở hạ tầng cơ bản, nhưng nguồn lực và năng lượng còn rất hạn chế. Nhiệm vụ của chúng ta là đánh giá tiềm năng của Venus 666c và đưa ra các quyết sách quan trọng để đảm bảo sự tồn tại và phát triển lâu dài. Mỗi người trong căn phòng này đều đóng vai trò thiết yếu cho hành trình ấy.”
Ethan dừng lại một chút, ánh mắt anh quét qua từng người, như muốn khơi gợi sự tự tin trong họ.
Dr. Eleanor Mason bước lên phía trước, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền. Ánh mắt sắc sảo của bà quét qua căn phòng, nơi các thành viên đoàn tiên phong đang chăm chú lắng nghe. Một bầu không khí căng thẳng nhưng tập trung bao trùm khắp gian phòng điều hành của căn cứ. Trên màn hình lớn phía sau bà, bảng dữ liệu chi tiết hiện lên, những biểu đồ và con số phức tạp chiếu sáng gương mặt cương nghị của bà. Bà hít một hơi sâu, rồi cất giọng rõ ràng, chậm rãi nhưng vang vọng đến từng người.
“Thưa quý vị, như chúng ta đã biết, nguồn lực hiện tại của chúng ta là rất hạn chế. Nếu không có một kế hoạch kinh tế hợp lý, mọi nỗ lực của chúng ta trên Venus 666c sẽ sụp đổ. Cuộc họp hôm nay sẽ tập trung vào hai vấn đề chính: phân bổ tài nguyên và xây dựng một hệ thống kinh tế phù hợp với đoàn tiên phong.”
Bà dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm sâu vào từng người. Trên màn hình, các biểu đồ bắt đầu thay đổi, hiện lên những thông tin chi tiết về nguồn lực hiện tại và các dự đoán tương lai. Eleanor chỉ tay vào biểu đồ đầu tiên, nơi các nguồn tài nguyên chính được liệt kê một cách rõ ràng.
“Đầu tiên, hãy phân tích nguồn lực hiện tại mà chúng ta đang có,” bà tiếp tục, giọng nói của bà không hề dao động. “Nguồn lực từ Địa Cầu bao gồm năng lượng dự trữ, nước sạch, thực phẩm và vật tư khoa học. Tuy nhiên, tất cả đều có giới hạn. Chúng ta không thể trông chờ vào tiếp viện liên tục từ Địa Cầu, bởi chi phí và thời gian là quá lớn.”
Bà chỉ tay vào một cột dữ liệu khác trên màn hình, lần này là về các tài nguyên tiềm năng từ Venus 666c. “Ở đây, chúng ta có các tài nguyên tiềm năng từ chính hành tinh này: kim loại hiếm, nước ngầm, và quan trọng nhất, năng lượng địa nhiệt. Nhưng việc khai thác chúng sẽ đòi hỏi thời gian, công nghệ, và một kế hoạch dài hạn. Điều đó có nghĩa là, trong giai đoạn đầu, chúng ta phải cực kỳ cẩn thận với nguồn lực hiện có.”
Eleanor quay người lại, ánh mắt bà dừng trên từng khuôn mặt trong phòng, từ những kỹ sư đang ngồi ở phía trước đến các nhà khoa học và quân nhân ở phía sau. “Chúng ta đang hoạt động với nguồn tài nguyên giới hạn,” bà nhấn mạnh. “Nếu không phân bổ hợp lý, chúng ta sẽ cạn kiệt trước khi đạt được bất kỳ tiến triển nào. Ưu tiên của chúng ta là tập trung vào năng lượng, nước và thực phẩm – ba yếu tố sống còn để duy trì căn cứ.”
Trên màn hình, một mô hình 3D về căn cứ tiên phong hiện lên, với các khu vực chính được đánh dấu rõ ràng. Eleanor tiếp tục, giọng bà trở nên mạnh mẽ hơn khi trình bày đề xuất mới của mình.
“Tôi đề xuất thiết lập một hệ thống trao đổi giá trị nội bộ để quản lý tài nguyên và tạo động lực cho các thành viên. Mục tiêu của hệ thống này là đảm bảo sự công bằng trong phân bổ tài nguyên, đồng thời thúc đẩy hiệu quả làm việc.”
Một biểu đồ mới xuất hiện trên màn hình, minh họa cách hoạt động của hệ thống tín dụng nội bộ mà Eleanor đang đề xuất. “Mỗi thành viên,” bà giải thích, “sẽ được cấp một lượng tín dụng dựa trên nhiệm vụ và công việc họ hoàn thành. Tín dụng này có thể được sử dụng để đổi lấy tài nguyên hoặc dịch vụ trong căn cứ. Điều này không chỉ đảm bảo sự công bằng mà còn khuyến khích mọi người làm việc hiệu quả hơn.”
Bà dừng lại, để các thành viên trong phòng có thời gian tiếp thu ý tưởng của mình. Một vài người gật đầu đồng tình, trong khi những người khác trông có vẻ băn khoăn. Nhưng Eleanor không để bất kỳ sự nghi ngờ nào làm bà chùn bước. Bà tiếp tục, lần này với một giọng điệu thực dụng hơn.
“Dĩ nhiên, mọi hệ thống đều đi kèm với rủi ro. Chúng ta phải đối mặt với nguy cơ lãng phí tài nguyên hoặc xung đột nội bộ liên quan đến việc phân bổ không công bằng. Nhưng tôi đã tính đến các giải pháp để giảm thiểu những rủi ro này.”
Trên màn hình, một danh sách các biện pháp kiểm soát hiện lên. Eleanor chỉ tay vào từng mục, giải thích rõ ràng từng giải pháp.
“Đầu tiên, chúng ta cần xây dựng một hệ thống giá·m s·át tài nguyên tự động để đảm bảo minh bạch. Mọi hoạt động sử dụng tài nguyên sẽ được ghi lại và báo cáo, giúp chúng ta phát hiện và xử lý các vấn đề ngay khi chúng xảy ra.”
“Thứ hai,” bà tiếp tục, “chúng ta cần tổ chức các cuộc họp định kỳ để điều chỉnh kế hoạch phân bổ tài nguyên. Điều này không chỉ đảm bảo rằng mọi người đều được cập nhật thông tin, mà còn giúp chúng ta nhanh chóng thích nghi với các thay đổi trong tình hình thực tế.”
Khi Eleanor kết thúc bài thuyết trình của mình, căn phòng rơi vào im lặng trong giây lát. Các thành viên của đoàn tiên phong, từ những kỹ sư đến các nhà khoa học, đều đang suy nghĩ về những gì bà vừa trình bày. Không khí trong phòng vừa nặng nề vừa đầy hy vọng – một cảm giác chung khi mọi người nhận ra rằng sự sống còn của họ phụ thuộc vào những quyết định được đưa ra hôm nay.
Eleanor nhìn quanh phòng, ánh mắt bà dừng lại trên từng khuôn mặt. “Thưa quý vị,” bà nói, giọng bà trầm nhưng đầy sức mạnh, “Chúng ta đang đứng trước một thách thức lớn, nhưng cũng là một cơ hội để chứng minh rằng chúng ta có thể xây dựng một tương lai bền vững. Nếu chúng ta làm việc cùng nhau, nếu chúng ta tuân thủ kế hoạch này, tôi tin rằng chúng ta sẽ thành công.”
Các thành viên còn lại cũng dần tiến lên phân tích và đóng góp dựa trên chuyên môn của mình (chỗ này tóm gọn 20.000 chữ)
Căn phòng dần dần vang lên tiếng vỗ tay – không phải là những tiếng vỗ tay nhiệt tình, mà là những tiếng vỗ tay đầy sự đồng thuận và quyết tâm. Mọi người biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong một hành trình dài và đầy thách thức. Nhưng với sự đoàn kết và nỗ lực của tất cả mọi người, tin rằng họ sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Sách mới, tác mới, cầu đánh giá, cầu góp ý, cầu đề cử. Đừng nuôi sách, nuôi sẽ c·hết sách.