Chương 4: Truy tìm sự sống
Chương 5: Truy tìm sự sống
Không khí trong khoang điều khiển của Odyssey như đông đặc lại khi một tiếng báo động nhẹ vang lên từ bảng điều khiển của Dr. Kael Asimov. Đèn tín hiệu chuyển từ màu xanh sang vàng, báo hiệu một phát hiện bất thường. Mọi âm thanh khác dường như bị nuốt chửng bởi sự im lặng căng thẳng bao trùm quanh các thành viên phi hành đoàn.
"Có gì đó ở đây," giọng Kael trầm thấp vang lên qua hệ thống liên lạc, phá vỡ sự tĩnh lặng. Robot sinh học của anh đang đứng trong một khoảng trống nhỏ giữa khu rừng, đôi mắt nhân tạo quét dọc mặt đất dưới ánh sáng mờ nhạt. "Những nhánh cây này... chúng bị bẻ gãy. Không phải do tự nhiên."
Ravi Chandar, không đứng xa quá vài mét, điều khiển robot của mình tiến lại gần. Anh cúi xuống, ánh sáng xanh từ mắt robot lướt qua những dấu vết bất thường trên mặt đất. "Nhìn này," Ravi nói, giọng anh pha chút ngạc nhiên. "Dấu chân. Rõ ràng là dấu chân, nhưng không giống con người, cũng không giống bất kỳ loài động vật nào chúng ta từng biết."
Kael quỳ xuống, bàn tay kim loại của robot sinh học nhẹ nhàng chạm vào dấu vết. "Kích thước lớn hơn dấu chân của động vật gặm nhấm, nhưng hình dạng... có gì đó quen thuộc." Anh dừng lại, như đang cố gắng ghép nối các mảnh ghép trong đầu. "Nếu những dấu chân này rõ ràng thế này, thì chúng không thể quá cũ. Có lẽ chỉ vài giờ trước."
"Tôi không thích điều này," Logan Pierce xen vào, giọng anh cứng rắn. Robot của anh đứng cách đó vài mét, khẩu súng trường năng lượng gắn trên cánh tay đã sẵn sàng. "Nếu có thứ gì trên hành tinh này đủ thông minh để di chuyển như vậy, chúng ta không thể coi thường nó. Tôi có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi."
"Báo cáo tình hình," giọng Ethan Voss vang lên từ khoang điều khiển, lạnh lùng và tập trung. Anh quan sát toàn bộ quá trình qua màn hình, nơi hình ảnh được truyền về từ các robot. "Kael, Ravi, các cậu thấy gì?"
Kael ngẩng lên, ánh mắt vẫn dán vào dấu vết trên mặt đất. "Chúng tôi phát hiện dấu hiệu rõ ràng của một sinh vật, có thể là có tổ chức. Những nhành cây bị bẻ gãy theo hướng di chuyển, và dấu chân dẫn sâu vào rừng. Đây không phải là một hiện tượng tự nhiên."
Ravi xen vào, giọng anh nghiêm trọng hơn thường lệ: "Thứ này đủ mạnh để đi qua môi trường khắc nghiệt này. Điều đó nghĩa là nó đã thích nghi cực kỳ tốt với trọng lực và phóng xạ. Không sinh vật yếu ớt nào có thể tồn tại ở đây."
Ethan im lặng vài giây, suy nghĩ thật nhanh trước khi đưa ra quyết định. "Được. Các cậu tiếp tục theo dõi dấu vết, nhưng không được tách nhóm. Logan, đảm bảo an ninh. Ayla sẽ theo dõi trạng thái robot từ tàu và hỗ trợ nếu cần. Nếu có dấu hiệu nguy hiểm, tôi muốn các cậu quay lại ngay lập tức. Rõ chưa?"
"Rõ, đội trưởng," cả đội đáp lại qua hệ thống liên lạc.
Kael và Ravi tiếp tục di chuyển sâu hơn vào khu rừng, theo hướng mà dấu vết chỉ dẫn. Những thân cây xoắn ốc cao v·út bao quanh họ, tỏa ra những ánh sáng yếu ớt từ lá cây phát quang. Ánh sáng dịu nhẹ tạo nên một khung cảnh vừa huyền bí vừa đáng sợ. Mỗi bước đi dưới trọng lực gấp năm lần Trái Đất đều nặng nề, nhưng hệ thống robot sinh học đã điều chỉnh để giảm bớt sức ép lên khớp nối, cho phép họ di chuyển tương đối dễ dàng.
"Này, Kael," Ravi phá vỡ sự im lặng. "Cậu nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy gì? Một con vật? Hay... thứ gì đó khác?"
Kael không trả lời ngay. Anh dừng lại bên một thân cây lớn, nơi có những vết xước dài chạy dọc thân cây, như thể bị cào bởi móng vuốt. "Tôi không biết," anh đáp, giọng chìm trong suy nghĩ. "Nhưng nếu những dấu hiệu này chỉ ra một sinh vật thông minh, thì chúng ta đang đứng trước một trong những phát hiện lớn nhất lịch sử."
Ravi cười nhẹ, nhưng trong giọng anh có chút căng thẳng. "Tôi chỉ hy vọng nó đủ hiền lành để không coi chúng ta là bữa tối."
Ở một hướng khác, Logan Pierce di chuyển chậm rãi, đôi mắt nhân tạo của robot quét liên tục qua khu vực xung quanh. Tiếng cành cây gãy răng rắc dưới chân robot khiến không gian càng thêm căng thẳng. "Ethan, tôi không thích điều này," anh nói qua kênh liên lạc, giọng anh trầm và đầy cảnh giác. "Tôi có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi."
"Giữ vững vị trí," Ethan đáp lại, giọng anh điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị. "Nếu thấy bất cứ dấu hiệu nào, báo ngay."
Logan dừng lại bên một gốc cây lớn khác, nơi một dấu vết lạ hiện lên trên mặt đất. Anh cúi xuống, nhưng ngay lúc đó, một chuyển động mờ nhạt lướt qua góc nhìn của robot. "Đợi đã," Logan nói, giọng anh đột ngột căng thẳng. "Tôi vừa thấy gì đó. Một cái bóng... nhưng quá nhanh để xác định."
"Logan, báo cáo chi tiết," Ethan yêu cầu, ánh mắt anh dán chặt vào màn hình.
"Không rõ," Logan lặp lại, giọng anh trầm xuống. "Nhưng có thứ gì đó đang di chuyển. Chúng ta không đơn độc."
Kael và Ravi, nghe thấy lời cảnh báo, lập tức dừng lại. Họ quan sát xung quanh, nhưng môi trường quá yên tĩnh, đến mức chỉ có tiếng vang vọng của chính bước chân họ.
"Chúng ta nên quay lại," Logan nói, giọng anh cương quyết. Khẩu súng năng lượng trên cánh tay robot của anh đã sẵn sàng. "Tôi không muốn chờ xem thứ gì đang theo dõi chúng ta."
Ethan im lặng vài giây, cân nhắc tình hình. Cuối cùng, anh ra lệnh: "Xác định thêm nếu có thể, nhưng không được mạo hiểm. Mục tiêu của chúng ta là thu thập thông tin, không phải đối đầu. Nếu có nguy hiểm, rút ngay."
Cả đội tiếp tục di chuyển, nhưng sự căng thẳng đã bao trùm bầu không khí. Trong bóng tối mờ ảo của khu rừng Venus 666c, tiếng thở của phi hành đoàn hòa lẫn với âm thanh nhân tạo của các robot. Tất cả đều nhận ra: ở đâu đó trong bóng tối, một sinh vật—hay một điều gì đó khác—đang quan sát từng bước đi của họ.
Chương 6: Chạm trán đầu tiên
Bóng tối dày đặc của khu rừng Venus 666c như một tấm màn không thể xuyên thủng, chỉ được xé toạc bởi ánh sáng yếu ớt từ những chiếc lá phát quang trên các thân cây xoắn ốc khổng lồ. Những tia sáng mờ nhạt ấy không đủ để xua tan cảm giác bất an đang bao trùm phi hành đoàn. Mỗi bước chân của các robot sinh học phát ra tiếng "rầm rập" nặng nề, hòa vào sự tĩnh lặng c·hết chóc của rừng sâu. Không ai nói gì, nhưng qua kênh liên lạc Hyperlink, sự căng thẳng như có trọng lượng riêng, đè nặng lên mọi thành viên.
"Dừng lại," giọng Kael Asimov vang lên, phá vỡ sự im lặng. Robot của anh khựng lại giữa một khoảng trống nhỏ trong rừng, đôi mắt nhân tạo quét dọc mặt đất phía trước. "Tôi... tôi phát hiện ra thứ gì đó."
Ravi Chandar, đứng cách Kael vài bước chân, điều khiển robot của mình tiến lại gần. "Lại dấu chân à?" anh hỏi, giọng anh pha chút tò mò lẫn lo lắng.
"Không, lần này là một sinh vật," Kael đáp, giọng anh pha lẫn sự ngạc nhiên lẫn phấn khích. "Các cậu nhìn đi."
Từ trong bóng mờ giữa những thân cây, một sinh vật nhỏ nhắn chậm rãi bước ra. Cả nhóm gần như nín thở khi nhìn thấy nó. Sinh vật trông giống như một sự kết hợp kỳ lạ giữa thỏ và chuột, với đôi tai dài, chiếc mũi nhọn và một lớp lông óng ánh phát sáng mờ nhạt như được phủ bởi một lớp bụi kim loại. Nhưng điều đặc biệt nhất là đôi sừng pha lê nhỏ trên đầu nó, phát ra ánh sáng nhẹ, như thể tự nó phát sáng trong bóng tối.
https://i.ibb.co/DQ5fNBw/image-17.jpg
"Không thể tin được," Kael thì thầm, giọng anh chứa đầy sự ngạc nhiên khoa học. "Đây có thể là sinh vật đầu tiên từ một hệ sinh thái hoàn toàn mới mà chúng ta quan sát được. Một sự sống bản địa thực sự."
Sinh vật nhìn chằm chằm vào nhóm robot, đôi mắt nhỏ long lanh nhưng không tỏ ra sợ hãi. Nó nghiêng đầu, như thể đang quan sát họ một cách tò mò.
"Tôi thừa nhận," Ravi nói, giọng anh vừa kinh ngạc vừa dè dặt. "Thứ này thật đẹp. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nhiều loài vật trên Trái đất cũng có vẻ ngoài vô hại, nhưng chúng là những kẻ săn mồi đáng sợ."
Kael không thể kiềm chế sự tò mò của mình. Anh điều khiển robot tiến về phía sinh vật, bàn tay kim loại chậm rãi đưa ra. "Tôi muốn lấy một mẫu nhỏ từ lớp lông của nó," anh nói qua kênh liên lạc. "Nếu chúng ta phân tích được cấu trúc sinh học của nó, có lẽ chúng ta sẽ hiểu thêm về môi trường ở đây."
"Không, Kael," Logan Pierce can thiệp ngay lập tức. Robot của anh giữ vị trí cách đó vài mét, khẩu súng trường năng lượng đã sẵn sàng. "Cậu nên giữ khoảng cách. Chúng ta không biết nó có khả năng gì. Đây không phải là lúc để mạo hiểm."
"Tôi hiểu rủi ro, Logan," Kael đáp, giọng anh điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này. Đây có thể là một bước ngoặt lớn."
Khi bàn tay robot của Kael chỉ còn cách sinh vật vài centimet, mọi thứ bất ngờ thay đổi. Sinh vật nhỏ bé bỗng dựng đứng lên, đôi sừng pha lê trên đầu phát sáng rực rỡ, tỏa ra một luồng ánh sáng chói mắt. Trước khi Kael kịp phản ứng, nó lao thẳng về phía anh với tốc độ đáng kinh ngạc. Hàm răng sắc nhọn của nó ngoạm mạnh vào cánh tay robot, tạo ra một tiếng "keng" chói tai khi lớp hợp kim bị tổn hại.
"Nó t·ấn c·ông!" Kael hét lên qua kênh liên lạc, cố gắng lùi lại, nhưng khớp nối cánh tay robot đã bị hỏng, khiến anh không thể di chuyển linh hoạt.
"Tôi đã cảnh báo rồi!" Logan hét lớn, không chần chừ thêm giây nào. Anh nâng khẩu súng trường năng lượng trên cánh tay robot lên, nhắm thẳng vào sinh vật. "Xin lỗi, Kael, nhưng tôi phải hạ nó!"
Một tia sáng năng lượng bắn ra từ nòng súng, xé toạc bầu không gian yên tĩnh. Tia sáng đánh trúng sinh vật, tạo nên một t·iếng n·ổ nhỏ và một làn khói mỏng bốc lên từ mặt đất. Sinh vật phát ra một âm thanh kỳ lạ—nửa như tiếng gầm, nửa như tiếng rít—trước khi đổ gục xuống nền đất.
Cả nhóm đứng lặng trong vài giây, không ai nói gì. Sinh vật nằm bất động, lớp lông óng ánh của nó dần mất đi ánh sáng rực rỡ, để lộ một cơ thể nhỏ bé và cằn cỗi, như thể tất cả vẻ đẹp của nó đã bị rút cạn.
"Nó... c·hết rồi," Ravi nói, giọng anh trầm xuống. "Chúng ta đã g·iết nó."
"Không còn cách nào khác," Logan đáp, giọng anh lạnh lùng nhưng chắc chắn. Khẩu súng năng lượng vẫn nhắm thẳng vào sinh vật, như thể anh sẵn sàng bắn thêm nếu cần. "Nếu tôi không xử lý, Kael đã mất hoàn toàn robot của mình, hoặc tệ hơn."
Kael, giờ đã lấy lại bình tĩnh, điều khiển robot của mình cúi xuống bên xác sinh vật. Anh chạm nhẹ vào nó, cảm nhận sự mềm mại còn sót lại của lớp lông qua hệ thống Hyperlink. "Nó chỉ đang tự vệ," anh nói, giọng anh đầy tiếc nuối. "Chúng ta đã x·âm p·hạm lãnh thổ của nó. Và giờ thì..."
"Chúng ta không có thời gian để tiếc nuối," giọng Ethan Voss vang lên qua kênh liên lạc, cắt ngang cuộc trò chuyện. Từ Odyssey, anh đã theo dõi toàn bộ sự việc qua màn hình. "Kael, lấy mẫu từ sinh vật. Ravi, hỗ trợ. Logan, giữ cảnh giác. Tiếng nổ vừa rồi có thể đã thu hút những thứ khác. Chúng ta cần rút về tàu ngay lập tức."
Kael cẩn thận đặt xác sinh vật nhỏ bé vào một hộp bảo quản tích hợp trên robot. "Mẫu vật đã được thu thập," anh báo cáo, giọng anh trầm xuống, phản ánh sự thất vọng rõ ràng. "Tôi sẵn sàng quay lại."
Cả đội di chuyển nhanh chóng về hướng tàu, nhưng trong tâm trí họ, câu hỏi vẫn lơ lửng: Nếu một sinh vật nhỏ bé như thế này đã có thể gây ra thiệt hại đáng kể, thì còn những gì khác đang ẩn nấp trong bóng tối của Venus 666c?